Chương 25: Thân phận bại lộ, thằng nhóc này là....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ y biết dùng cách nói bình thường căn bản không thể nào thuyết phục được tên tiểu quỷ ăn nói bậy bạ này, cho nên lúc này chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.

Y đột nhiên vươn tay, nắm lấy cặp sách phía sau Phác Thế Huân dễ dàng nhấc bổng bé lên.

Hai chân Phác Thế Huân nháy mắt rời mặt đất.

Kinh ngạc há hốc mồm! O o O ~~

- Này, này, này, này, này, này! Chú muốn làm gì? Buông cháu ra, đừng chạm vào cháu, chẳng lẽ chú không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất phân sao? Bị một người đàn ông cao hơn cả mặt biển, không biết bụng dạ đụng phải, chú bảo cháu về sau làm sao lấy chồng? Aaaaaaaa.......Trong sạch của ta, aaaaa.....Trinh tiết của ta, aaaaaaa..... Cứu mạng a, phi lễ a, cưỡng gian trẻ em a.........

Phác Thế Huân xé giọng hô to, chân tay trên không không ngừng giãy dụa.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên chợt nhăn mày, hai chân dừng lại.

- Nhóc là con gái?

Yes, lại thêm một người mắc bẫy!!

Phác Thế Huân vừa buồn vừa vui, không nhịn được lo lắng về chỉ số thông minh của đàn ông.

- Thế nào? Chú không tin? vậy có muốn cháu cởi quần cho chú kiểm tra không?

- Được!

Người đàn ông thẳng thắn đồng ý rồi chợt buông tay.

Phác Thế Huân rớt xuống mặt đất, nằm bẹp xuống.

Đồ háo sắc đáng ghét!

Nhóc hờn dỗi từ mặt đất đứng lên, phủi bụi trên người sau đó lại dùng sức ngẩng đầu nhìn bộ mặt căng như bài tú lơ khơ.

- A, đúng rồi! -Bé thông minh lập tức chuyển sang chuyện khác, nói: - Chú nhất định biết Phác Xán Liệt chứ? Chính là đại ca hắc đạo vừa mới ra tù đó.

Đại ca?

Người đàn ông kinh ngạc nhìn nhóc.

Khóe miệng Phác Thế Huân hơi tà cười. Quả nhiên là biết! Bingo~~

- Cháu có một vật quan trọng, phiền chú giúp cháu chuyển lại cho chú ấy được không? 

Bé lấy trong cặp ra một phong bì thư giống như lần trước, tự mình nhét vào tay y, sau đó vỗ vào tay y tươi cười thân thiết, nói:

- Chú, mặc dù chú lớn quá mức bình thường, còn cao hơn cả mặt biển nhưng chú là một người tốt, thật rất cảm ơn chú! kim sinh kim thế, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi cháu không quên đại ân đại đức của chú, cho dù cháu chết cũng sẽ làm quỷ quấn lấy chân chú, nếu may mắn cháu trở thành thiên thần, mỗi ngày chúa nhất định sẽ cầu nguyện cho chú khi ra ngoài bị xe đè chết, uống nước bị sặc chết, ngay cả khi đại tiện cũng nghẹn chết,...Được rồi, mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải chia tay, cháu đi trước, bye bye...=)))

Bé nói xong lập tức chạy lấy người.

- Chờ đã!

Người đàn ông dần dần phục hồi, rất nhanh vươn tay, lần thứ hai cầm lấy cặp sách của bé.

Cơ thể Phác Thế Huân đột nhiên bị giữ lại không thể nào bước tiếp được.

Xong rồi! Chiêu này đối với người này không có hiệu quả!!

Làm sao bây giờ?

Đôi mắt bé di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ ra một biện pháp tốt, lập tức cởi cặp sách phía sau, lại nhanh chóng bỏ chạy.

Cái gọi là bỏ của chạy lấy người chính là như thế này!!

Người đàn ông kinh ngạc nhìn bóng dáng bé bỏ chạy nhưng không tiếp tục đuổi theo, mà nhìn chằm chằm cặp sách cùng phong bì trong tay.

Thằng nhóc đó rốt cuộc là ai?

Đôi lông mày nghi hoặc nhíu lại, sau đó y mở cặp sách ra tìm thấy bên trong giấy chứng nhận học sinh tiểu học năm nhất, y kinh hãi nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp bên trong.

- Thằng nhóc này, nó chẳng lẽ là.....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro