Chương 200: Giấu người là phải giấu dưới tầm mắt địch...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tập đoàn King

Hạ Thủy Ngưng đi theo Kim Vân Sơn từ cửa hông tới cầu thang, phía trên im ắng không có một bóng người, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, mà Kim Vân Sơn đi không nhanh không chậm, vẫn tiếp tục đi về phía trước, tới khi đến cầu thang lầu 7, ông ta mới dừng lại, lúc này, lúc này Hạ Thủy Ngưng cũng dừng lại phía sau ông ta, nhìn phía trước, hơi thở có chút dồn dập.

Là tầng này sao?

Biện Bạch Hiền bị bọn họ bắt nhốt ở tầng này sao?

Kim Vân Sơn mở cánh cửa trước mặt ra, sau đó bước vào bên trong, Hạ Thủy Ngưng đi theo phía sau ông ta, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nơi này nhân viên ra vào rất ít, hơn nữa phòng làm việc để không cũng nhiều vô số, nhìn qua có lẽ một ngành nào đó vẫn trong giai đoạn tổ kiến lại, hơn nữa đường bọn họ đi giống như đã được lựa chọn khéo léo, cơ hồ không có đụng phải bất cứ người nào, cả đoạn đường vô cùng thuận lợi, cuối cùng. . . . . . Bọn họ đi tới một cánh cửa bằng gỗ lim.

"Cậu ta ở phía sau cánh cửa này!" Kim Vân Sơn lạnh lùng thốt lên.

"Ở trong này?" Hạ Thủy Ngưng nhìn bốn phía xung quanh, nghi ngờ nói, "Nơi này một người trông chừng cũng không có ư? Bác không sợ cậu ta chạy sao?"

"Nếu như để người trông chừng, ngược lại sẽ khiến người khác chú ý, hơn nữa cậu ta hiện tại đừng nói là chạy trốn, cho dù là mở mắt, cũng rất khó khăn!" Kim Vân Sơn đắc ý mỉm cười.

Hạ Thủy Ngưng khẽ nhíu mày.

Ý của ông ta là gì? Mở mắt? Rất khó? Chẳng lẽ Biện Bạch Hiền cậu ấy. . . . . .

"Cạch!"

Kim Vân Sơn lấy ra một cái chìa khóa rồi mở cửa, sau đó nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa rồi mở.

Hạ Thủy Ngưng nhìn gian phòng trống rỗng, trong phòng không có gì cả, cũng chỉ có một cái giường, mà ở trên giường, Biện Bạch Hiền yên tĩnh nằm trên đó, mắt nhắm chặt, cổ quấn băng gạc còn thấm máu đỏ, cả khuôn mặt cậu không chút cảm xúc, ngủ như một hoạt tử nhân, rất giống một hoàng tử đang ngủ, vẫn đẹp như thế. . . . . Làm cho những người khác thấy cậu đều ghen tị. . . . . .

Hai người một trước một sau đi vào, cửa phòng tự động đóng lại.

"Cậu ta sao vậy?" Hạ Thủy Ngưng hỏi.

"Không có gì, chẳng qua là tiêm một chút thuốc tê, tạm thời mê man mà thôi!" Kim Vân Sơn trả lời.

"Nhưng là cổ của cô ta. . . . . ."

"Đó là cậu ta tự cắt, thằng nhóc này đúng là cương liệt, thà rằng chết cũng không muốn bị bắt!"

Chết?

Hạ Thủy Ngưng mở to đôi mắt.

Không nghĩ tới một cậu trai mảnh khảnh thế lại làm ra chuyện to gan như vậy.

"Cậu ta không sao chứ?" Cô lại hỏi.

"Không có chuyện gì, không chết được!" Kim Vân Sơn trả lời.

"Nhưng cậu ta hôn mê bất tỉnh thế, cháu sao có thể nói chuyện được với cậu ta? Có biện pháp gì để cậu ta tỉnh lại hay không?"

"Không có!"

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng gì cả!" Kim Vân Sơn cắt đứt lời cô, lạnh lùng nói, "Bác đã dẫn cháu tới gặp cậu ta rồi, cháu có thể nói với cậu ta, cậu ta chỉ là không thể trả lời cháu mà thôi. Có gì cháu cũng nói nhanh đi, chúng ta không thể ở đây quá lâu, sẽ khiến những người khác chú ý!"

Hạ Thủy Ngưng cau mày trầm mặc, nhìn Biện Bạch Hiền đang hôn mê.

Giả vờ phải đủ,cô không thể lộ ra sơ hở ở đây. Hiện tại Nhân ca ca nhất định đi tìm theo APPS biết cô ở đây, hơn nữa nơi đây không có ai trông chừng, rất dễ dàng có thể xông tới, còn có một điểm trọng yếu nhất chính là trong này là công ty Phác Xán Liệt, cho dù lúc Nhân ca ca cứu người bị phát hiện, cũng nhất định sẽ không nguy hiểm, mà cô hiện tại. . . . . . Chỉ có thể làm một việc. . . . . .

"Biện Bạch Hiền!" Cô lạnh lùng kêu tên cậu ấy, nhìn chằm chằm cậu ấy rồi nói, "Mặc dù cậu mới là người mà Nhân ca ca thích nhất kia, nhưng tôi sẽ lập tức thay thế địa vị của cậu trong lòng anh ấy, mặc dù cậu cũng không có tranh đoạt Nhân ca ca với tôi, nhưng trong lòng tôi, thật sự là hận không thể giết cậu, để cậu biến mất khỏi thế giới này, để cô biến mất khỏi lòng Nhân ca ca. . . . . . A. . . . . ." Cô cười khẽ, giễu cợt nói, "Đừng tưởng rằng Nhân ca ca thích cậu, tôi liền bại bởi cậu. Cậu biết không? Cậu có một khác biệt duy nhất với tôi, chính là thời gian cậu ở bên anh ấy dài hơn, nếu cho tôi bảy năm, tôi cũng làm anh ấy một lòng thích tôi, yêu tôi. . . . . . Thật là làm cho người khác tức giận, tại sao cứ ở giữa quấy rối tôi với Nhân ca ca? Tại sao cậu cứ thích kẹp ở giữa phá chúng tôi? Ghê tởm. . . . . . Tại sao trên thế giới này lại có sự tồn tại của cậu? Tại sao cậu không sớm chết đi? Không bằng. . . . . ." Nàng phẫn hận nói vừa nói liền vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào băng gạc, sau đó từ từ nhéo mạnh.

"Thủy Ngưng!" Kim Vân Sơn bỗng lớn tiếng gọi cô.

Hạ Thủy Ngưng đột nhiên hoàn hồn, tay phải dừng ở trên cổ Biện Bạch Hiền, tim nhảy lên.

Không biết mình diễn tốt hay không? Có lừa được ông ta không đây?

Hi vọng ông ta không có hoài nghi là tốt rồi. . . . . .

Kim Vân Sơn từ vừa mới bắt đầu đã nhìn cô, nghe cô nói, hoài nghi đối với cô cũng không tăng lên, chỉ là cẩn thận một chút mà thôi, vì lúc này, ông ta không muốn có bất kỳ chuyện không may nào, nhất định phải thành công hoàn mỹ mới được.

"Thật xin lỗi!" Hạ Thủy Ngưng đột nhiên nói xin lỗi, , "Vừa rồi có thể là do quá kích động, cho nên mới phải. . . . . . Thật xin lỗi!"

"Không sao, bác rất hiểu tâm tình cháu bây giờ, nhưng bây giờ chúng ta vẫn không thể làm cậu ta bị hao tổn gì!" Kim Vân Sơn nhẹ giọng.

"Dạ!" Hạ Thủy Ngưng lên tiếng, hai mắt cố ý nhìn chằm chằm ông ta vài giây, cũng không có nhìn ra vẻ hoài nghi gì, cho nên trái tim liền thả lỏng.

"Những gì cháu muốn nói chỉ có vậy thôi?" Kim Vân Sơn đột nhiên hỏi.

"Ách. . . . . . Thật ra thì cháu không phải muốn nói những lời này, nhưng cậu ta lúc này lại hôn mê bất tỉnh, cháu nói gì chắc cậu ta cũng chẳng nghe được, thế nên. . . . . . Quên đi! Nhưng mà cháu còn một câu muốn nói với cậu ta!" Cô nghiêm túc đối mặt với Biện Bạch Hiền, nói, "Biện Bạch Hiền, người đàn ông hoàn mỹ như Nhân ca ca cậu không chọn, lại đi chọn một ma quỷ xã hội đen, cậu đúng là có mắt mà không có tròng, một ngày nào đó cậu sẽ phải hối hận!"

Nàng một câu hai nghĩa xong liền xoay người đi.

Kim Vân Sơn nhìn bóng lưng cô, mày chau lại. Vốn cảm thấy cô ta hôm nay có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào, hơn nữa ông luôn có một dự cảm xấu, giống như là sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó vậy, nhưng mà cô ta không có giở trò quỷ gì chứ? Dù sao cô ta mấy lần vì muốn có được Nhân nhi mà không tiếc làm bất cứ chuyện gì, hẳn lần này cũng không ngoại lệ?

Ông quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền cuối rồi xoay người đi.

"Cạch!"

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng kín rồi khóa lại, lúc này. . . . . . Biện Bạch Hiền ngón tay khẽ cử động, lông mi cũng lay động, thuốc mê bắt đầu từ từ giảm bớt. . . . . .

. . . . . .

Cửa hông tập đoàn King

Kim Vân Sơn và Hạ Thủy Ngưng từ bên trong đi ra, tài xế vẫn đứng đợi lập tức mở cửa sau, Kim Vân Sơn bước vào, Hạ Thủy Ngưng ngồi lên theo, mặc dù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không tự chủ lo lắng cho Chung Nhân, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng hắn có thể thuận lợi.

Chiếc BMW màu bạc nghênh ngang rời đi, biến mất ở ngã rẽ.

Chung Nhân từ trong góc đi ra nhìn ngã rẽ trống không, nhăn mày nắm chặt điện thoại của Hạ Thủy Ngưng trong tay. Hắn không đợi được cô gọi điện thoại báo cho hắn, hắn phải vào cứu Biện Bạch Hiền, nhưng trước đó, hắn còn có một việc muốn làm.

Hắn bỏ điện thoại của Hạ Thủy Ngưng vào trong túi áo, sau đó lấy lấy điện thoại của mình bấm một dãy số rồi đặt ở bên tai:

"Alô?" Bên trong truyền ra thanh âm lạnh như băng của Phác Xán Liệt.

"Phác Xán Liệt anh nghe tôi nói đây, tôi đã tìm được Biện Bạch Hiền rồi!" Hắn vừa nói, vừa bước vào cửa hông tập đoàn King.

"Anh nói cái gì? Anh tìm được rồi? Làm sao anh biết Bạch Hiền bị bắt đi?" Phác Xán Liệt giật mình.

"Là ba tôi cho người đi bắt cô ấy, ông ta muốn dùng cô ấy uy hiếp tôi!"

"Ba anh? Anh cũng bị uy hiếp?"

"Lẽ nào. . . . . Anh cũng thế?"

"Đúng vậy, lão già Chung Khuê muốn dùng Bạch Hiền uy hiếp tôi, muốn tôi giao ra nửa cổ phần của tập đoàn King!"

"Anh đáp ứng ông ta?"

"Phải!"

"Không phải anh đã chuyển cổ phần cho ông ta rồi chứ?"

"Cũng đã làm hết rồi!"

"Anh. . . . . ." Chung Nhân nhíu mày nhưng cũng chỉ có thể thở dài.

Không nghĩ tới trong lòng người đàn ông này, Biện Bạch Hiền lại là tồn tại quan trọng như vậy, không chút do dự ngay lập tức đem công ty của mình cho người khác một nửa, mặc dù loại hành vi này là phi thường không lý trí , hơn nữa vô cùng vọng động, nhưng từ sự không lý trí với vọng động của hắn có thể nhìn ra hắn quan tâm Biện Bạch Hiền cỡ nào, không thể không thừa nhận, người đàn ông này yêu Biện Bạch Hiền hơn rất nhiều so với hắn. . . . . .

"Đừng quản mấy cái này nữa, vừa rồi anh nói đã tìm được Biện Bạch Hiền rồi? Cô ấy ở đâu?" Phác Xán Liệt khẩn trương hỏi, hoàn toàn không quan tâm bất cứ chuyện gì khác.

Chung Nhân nhanh chóng bước lên cầu thang, nói, "Ở trong công ty của anh!"

". . . . . " Trong điện thoại di động Phác Xán Liệt rõ ràng khiếp sợ nên trầm mặc vài giây, sau đó tức giận nói, "Anh nói tập đoàn King? Lão hồ ly kia dấu người ngay dưới mắt tôi? Đáng chết —— ghê tởm ——"

"Anh cũng đừng tức giận, đây đúng là một chiêu rất cao minh, cho dù là ai cũng không nghĩ tới Biện Bạch Hiền lại đang ở bên cạnh anh!" Đối với việc này, Chung Nhân cũng rất bội phục sự giảo hoạt của Chung Khuê.

"Tôi hiện tại tới đó, anh đừng có hành động thiếu suy nghĩ, ngàn vạn lần chớ làm tổn thương đến Bạch Hiền!"

"Không cần anh nói, tôi cũng sẽ làm thế! Nhưng mà tôi gọi cho anh cũng không phải chỉ là muốn anh biết tung tích của Bạch Hiền, còn muốn hỏi anh, trong công ty anh đâu là nơi giấu người tốt nhất?"

"Lầu 7!"

"Lầu 7?" Chung Nhân lặp lại.

"Đúng vậy, lầu 7 có rất nhiều phòng bỏ không, hơn nữa lầu 7 lại ít người nhất, còn đang suy nghĩ xem xây dựng ngành gì, thế nên vẫn bỏ không chưa xử lý!"

"Được, tôi biết rồi!" Chung Nhân nói xong liền bước lên cánh cửa ở cầu thang lầu 7.

Mà lúc hắn vừa cúp điện thoại, đẩy cửa thang ra, sau khi bước vào lại chạm mặt một người đàn ông cười xấu xa.

"Chào! Kim gia đại thiếu gia. . . . . ." Vũ Chi Húc mỉm cười chào hỏi.

※※※

Bên trong BMW màu bạc

Kim Vân Sơn từ khau khi rời khỏi tập đoàn King đã cảm thấy không đúng lắm, luôn luôn có cảm giác bị đè nén, hơn nữa Hạ Thủy Ngưng bên cạnh cũng có chút không đúng lắm, nhất là những lời cô ta nói với Biện Bạch Hiền, mặc dù khí thế rất đủ, nhưng lại không có ý nghĩa đặc thù gì, cẩn thận cân nhắc, cũng không cần đặc biệt nói chính diện với cô ta làm gì, hơn nữa Hạ Thủy Ngưng hôm nay vô cùng quái dị, trên mặt dường như mất đi sự kiên định, mọi chuyện như là giả bộ, chẳng lẽ. . . . . .

"Dừng xe!" Ông ta hét lên.

Tài xế lập tức thắng xe lại, mà Hạ Thủy Ngưng thì khiếp sợ mở to hai mắt, thân thể đột nhiên ngả ra trước.

"Bác Kim, sao lại. . . . . ."

"Quay lại, lái xe quay lại!" Kim Vân Sơn cắt đứt lời cô, trực tiếp ra lệnh.

"Vâng!" Tài xế lập tức xoay tay lái quay đầu xe.

"Bác Kim, sao đột nhiên quay lại đó?" Hạ Thủy Ngưng khẩn trương mở miệng hỏi ra câu nãy chưa nói hết.

"Không có gì, chỉ là để quên một thứ rất quan trọng, cho nên muốn quay lại mà thôi!" Kim Vân Sơn trả lời vô cùng trấn định.

"Là. . . . . . Là như vậy. . . . . . A!" Hạ Thủy Ngưng khẩn trương nói, tim nhảy liên hồi.

Trong điện thoại cô đã bảo Nhân ca ca phải đợi cô gọi điện mới có thể vào, vậy Nhân ca ca có tới tìm Biện Bạch Hiền nữa không? Nhưng hắn có thể nhẫn nại được sao? Nếu như hắn biết chỗ của Biện Bạch Hiền, hắn còn có thể đợi cô gọi điện thoại cho hắn sao? Nhân ca ca. . . . . . Xin anh. . . . . . Không nên xúc động như vậy, chờ tin tức của em, xin anh. . . . . . Xin anh. . . . . .

Đôi mắt lạnh như băng của Kim Vân Sơn nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, càng ngày càng xác định, cô ta có việc giấu ông. Chẳng lẽ cô ta muốn bán đứng ông? Lẽ nào cô ta đứng bên phía Nhân nhi? Chẳng lẽ cô ta muốn giúp nó? Nhưng. . . . . .

Tại sao?

. . . . . .

Năm phút sau

Cửa hông tập đoàn King

Chiếc BMW màu bạc dừng lại lần nữa, tài xế vội vàng bước xuống mở cửa sau ra.

Kim Vân Sơn bước ra, sau đó không nói hai lời đi nhanh vào, mà Hạ Thủy Ngưng cũng lập tức xuống xe, bối rối nói, "Bác Kim, chờ cháu một chút. . . . . ."

"Nhìn cô ta cho tôi, không để cho cô ta đi theo!" Kim Vân Sơn cắt đứt lời cô trực tiếp ra lệnh.

"Vâng!" Tài xế lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, hai mắt di chuyển tức thời đến Hạ Thủy Ngưng.

Hạ Thủy Ngưng khẩn trương mở to mắt, mắt thấy Kim Vân Sơn vội vã bước đi, nhưng hoang mang vô kế khả thi, mà tầm mắt trong lúc vô tình nhìn về phía đuôi xe liền kinh ngạc.

Không thấy?

Không thấy điện thoại của cô đâu nữa?

Là Nhân ca ca lấy đi rồi sao? Hắn lấy đi thế nào? Hắn là dùng cách nào tới gần chiếc xe này? Chẳng lẽ hắn đã vào?

Nguy rồi!

※※※

Tập đoàn King

Lầu 7

Biện Bạch Hiền nằm trong phòng không có ai, đúng lúc sau khi Kim Vân Sơn và Hạ Thủy Ngưng đi, ý thức liền chầm chậm khôi phục, vì thể chất đặc thù, cho nên thuốc tê cũng nhanh chóng giảm bớt, vốn lượng thuốc là mười hai tiếng, nhưng trên người cậu chỉ có thể duy trì 6 tiếng.

"Ư. . . . . ." Cậu rên rỉ, hai mắt còn chưa có mở ra, cũng đã cảm giác đầu mình rất đau, cổ cũng đau, thân thể vô lực, toàn thân cảm giác nặng ngàn cân thập phần khó chịu.

Sao lại có cảm giác này?

Cậu chưa chết ư?

Nhớ rõ tự mình đã cứa cổ, sao có thể còn sống chứ?

"Ư. . . . . ." Cậu lại rên rỉ lần nữa, hai mắt cố gắn mở ra, mà đập vào mắt lại là một trần nhà xa lạ.

Đây là nơi nào?

Cậu quả nhiên còn sống? Hơn nữa còn là bị bắt?

"Phác. . . . . . Phác Xán Liệt. . . . . ." Cậu gọi tên Phác Xán Liệt rồi miễn cưỡng ngồi lên.

Nhìn khắp căn phòng trống không, cuối cùng dừng lại ở vách tường trên cửa sổ.

Cậu không thể bị bắt, cậu không thể để người khác lợi dụng cậu uy hiếp Phác Xán Liệt, cậu không thể trở thành gánh nặng của hắn, cậu phải rời khỏi nơi này, hoặc là. . . . . .

Tóm lại không thể cứ ngây ngốc ở đây bị người khác uy hiếp.

Vô lực chống tay trên giường, sau đó chậm chạp di chuyển thân thể bước xuống giường, thân thể lung la lung lay, từng bước từng bước khó khăn tới bên cửa sổ, hai tay chống ở thành giường đỡ lấy thân thể không có khí lức, lúc này cậu mới nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt. . . . . . Khiếp sợ đến sửng sốt.

Cảnh tượng này. . . . . . Những kiến trúc này. . . . . .

Nơi này là. . . . . .

Tập đoàn King?

Sao cậu lại ở trong công ty Phác Xán Liệt? Người đàn ông tên là Vũ Chi Húc kia mang cậu đến đây sao? Hay là lão hồ ly Chung Khuê mang cậu tới?

Bất kể là ai, nếu như nơi này là tập đoàn King, nói không chừng cậu có thể bỏ chạy.

"A. . . . . ." Cậu khẽ cười, dường như thấy được một tia hi vọng.

Vội vàng dùng hết toàn lực xoay người, muốn tới cửa phòng nhưng. . . . . .

"Cộp. . . . . . Cộp. . . . . . Cộp. . . . . . Cộp. . . . . ."

Tiếng bước chân rất nhỏ từ ngoài cửa truyền vào, Biện Bạch Hiền mở to hai mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, chỉ nghe "cạch" một tiếng, cửa phòng bị mở ra


Gay  cấn quá :) Không biết liệu kế hoạch có thành công không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro