Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu vẫn còn ở đây à?" Phác Xán Liệt bước ra từ căn phòng lớn, cau đôi mày, ánh mắt nhìn tôi hằn học.  

Lúc bấy giờ, tôi đang lau nhà. Hành lang quá rộng, mồ hôi trên trán tôi ứa ra, lăn thành giọt, rơi xuống. Nghe tiếng anh hỏi, tôi ngẩng mặt lên. Bất chợt bắt gặp ánh mắt giận dữ, tôi lại cúi xuống, không dám đáp trả. Về đây rồi, muốn sống được, tôi phải cam chịu. 

"Cậu không biết mở cái mồm ra à? Hay phải để tôi vành miệng cậu ra mới chịu nói?" Anh ta quát lên phẫn nộ.  

Tôi lùi ra sau hai bước, ngước lên nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy. Những vết thương trên mặt đã bớt sưng hơn so với hôm qua, dù vẫn còn hơi bầm. Vài sợi tóc ướt rũ xuống trước trán, gương mặt góc cạnh và rất lạnh lùng, nhưng cũng rất đẹp.  

"Sao? Nhìn gì?" Nụ cười vẽ ra trên gương mặt anh ta, hằn nét khinh bỉ. "Thích không? Cậu trông ra cũng chẳng đến nỗi tệ. Nói đi. Bao nhiêu một đêm?"  

Tôi sững người. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị ai lăng mạ đến vậy. Dù gì tôi cũng là người vợ trên danh nghĩa, anh ta sao có thể sỉ nhục tôi như thế?  

"Có lẽ anh hiểu lầm chuyện gì." Tôi cố gắng nhẫn nhịn.  

"Hiểu lầm gì? À, hay cậu là hàng miễn phí, không phải trả tiền?"  

"Phác Xán Liệt!" Môi tôi mấp máy tên anh ta. Sự tức giận trào lên, nghẹn ứ nơi cổ họng.  

"Thấy tức rồi phải không? Tôi còn tưởng cậu không có lòng tự trọng chứ."

"Anh..."

"Tôi đã nói rồi. Cậu rời khỏi đây ngay cơ mà. Sao vẫn cố tình ở lại?" - Anh ta liếc nhìn cây chổi lau nhà trên tay tôi - "Ở đây để cam chịu bị bà ta điều khiển, hành hạ?"  

"..."  

"Cậu đúng là đồ mặt dày, đồ không có não." 

Tôi mím môi. Cố kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn vòng quanh. Bốp! Bàn tay lớn giáng thẳng vào má bên phải của tôi, âm thanh nghe chát chúa. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy má mình nóng dần lên, rồi rát buốt. 

"Đã bảo không được khóc. Tôi ghét nhất là nước mắt. Lần sau còn dám khóc trước mặt tôi, thì không chỉ là một cái tát thôi đâu. Rõ chưa?" Anh ta đứng ngay trước mặt, bàn tay bóp mạnh vào vai tôi, rất đau.  

Lúc ấy, tôi đã thực sự hoảng sợ. Tôi dù sao cũng chỉ là cậu trai yếu mềm. Lần đầu tiên bị đánh, hồn vía tôi như bay lên mây cả. Người đứng trước mặt tôi là một bạo chúa.  

"Đã bảo là nói cơ mà. Đừng có diễn cái trò đó trước mặt tôi nữa, ngứa mắt quá." 

"Vâng, em biết rồi." Cổ họng tôi phát ra những tiếng lí nhí. 

Lúc ấy, Phác Xán Liệt mới lộ một chút vẻ hài lòng. Anh ta buông vai, gạt tôi ra, đi thẳng.  

"Em làm bữa sáng cho anh nhé." Tôi vừa bước theo, vừa gọi.  

Xán Liệt bỗng nhiên dừng chân, quay phắt lại. Mất đà, mặt tôi đập mạnh vào ngực anh. Anh ta nhìn tôi một lúc, rồi từ từ cúi xuống. Tim tôi đập thình thịch. Tôi sợ. Nhưng không dám phản kháng. Sợ bàn tay kia lại hằn tiếp năm vệt đỏ rát lên má. Khi khuôn mặt anh ta chỉ còn cách mặt tôi chỉ tầm hai xăng-ti-mét, tôi nghe rõ tiếng thì thào.  

"Đừng bày trò xu nịnh. Không thay đổi gì được đâu. Nếu cậu còn có lòng tự trọng, nếu cậu không muốn phải chịu khổ suốt quãng đời còn lại, thì hãy rời khỏi cái nhà này nhanh đi, Biện - Bạch - Hiền."  

Phác Xán Liệt nhấn mạnh tên tôi vào ba chữ cuối cùng của câu nói. Bất giác, ánh nhìn tôi xoáy sâu vào tròng mắt anh. Đôi mắt đen ánh lên sự đau đớn tột cùng. Tôi thoáng sững lại. Thế nhưng rất nhanh chóng, tia đau khổ tan biến, trả lại chỗ cho cái bất cần, ngạo nghễ, và quyền uy. Phác Xán Liệt không nói nữa, quay người đi. Nhưng vẫn kịp ném lại cho tôi một mệnh lệnh bằng ánh mắt. Anh ta muốn tôi rời khỏi căn nhà này. Tôi cười. Nụ cười đắng ngắt. Rời khỏi đây, tôi còn biết đi đâu? Về nhà mẹ đẻ? Về nơi người ta bán tôi đi ư? Phải chịu khổ suốt quãng đời còn lại? Có hề gì. Quãng đời này của tôi cũng đã khổ quá nhiều rồi, tôi còn sợ gì nữa. Cắn chặt môi, tôi tiếp tục công việc còn đang dở, trong lòng trống rỗng. Bây giờ tôi mới thấm thía được cái câu mà người ta vẫn hay nói. Chết - nhiều khi lại là một sự giải thoát.

Chồng tôi yêu một cô gái khác. Tôi có chút chạnh lòng. Tôi không yêu anh ta, không cầu cạnh gì ở anh ta, nhưng tôi nghĩ đến những người khác. Những người cũng làm vợ như tôi, những người được hưởng hạnh phúc và yêu thương trọn vẹn. Ông trời thật quá bất công. Làm vợ của Phác Xán Liệt, tức là ông đã buộc một đầu sợi dây nối mối ác duyên vào tay tôi mất rồi, có cố cũng không gỡ ra được. Và tôi lại nghĩ về Kim Chung Đại. Người con trai đầu tiên bước vào đời tôi. Mối tình đầu ngây thơ tinh khiết. Nụ cười dịu dàng, răng khểnh duyên dáng, cử chỉ hiền dịu... Giờ anh đang ở nơi nào? Có còn nhớ đến tôi? Có biết tôi đã về làm dâu nhà người? Có biết tôi chẳng thể đợi chờ nhưng trong tim vẫn mãi yêu anh? Mắt tôi ậng nước. 

Từ ngày về đây, tôi dễ khóc hơn. Chỉ một chút xao động cũng làm tôi rơi nước mắt. Tôi nhớ Kim Chung Đại mà tôi yêu năm nào. Tôi hận anh ngày ấy đã ra đi, bỏ tôi ở lại. Hận chính tôi đã đành lòng cam chịu người ta sắp đặt mà phải lâm vào bước đường này. Tôi hận cả Phác Xán Liệt. Tàn nhẫn. Lạnh lùng. Những lời nói cay độc. Trong tim anh ta liệu có còn chút trắc ẩn nào? Khuôn mặt đẹp ấy tại sao không cảm xúc? Anh ta bước đi như một con búp bê sáp, thần thái trống rỗng, như thể chẳng có trái tim, cũng chẳng có linh hồn. Nhưng dù sao anh ta cũng đang yêu và được yêu. Anh ta vẫn còn hạnh phúc hơn tôi. Tôi áp hai bàn tay vào mặt. Tay ướt nước. Lệ lăn xuống gò má, rơi xuống bờ môi, đọng lại nơi đầu lưỡi. Mặn. Đắng. Chát. Vị nước mắt hay vị cuộc đời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro