Chương 2-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2-1

Đi vào một bệnh viện danh tiếng ở Đài Bắc, Phác Xán Liệt mặc trang phục viện trưởng, đi cùng bác sĩ điều trị tới một phòng bệnh hạng nhất, trong phòng, bệnh nhân mặt trắng bệch như vừa mới ngủ, còn hơi thút thít.

Sau khi khám qua cho bệnh nhân, Phác Xán Liệt ra dấu cho bác sĩ đi cùng im lặng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới trao đổi với nhau.

"Viện trưởng, tôi nghĩ nếu như tâm trạng của cô Thừa không ổn định, sợ rằng chứng trầm cảm sẽ lại tái phát, cộng thêm bệnh tình của cô ấy . . . . . ." Bác sĩ điều trị trầm trọng nói: "Y tá nói, họ đã phải ngăn mấy lần cô Thừa tự sát rồi."

"Phái hai người hộ lý đặc biệt tới chăm sóc cô Thừa, không để cho cô ấy có cơ hội tự sát nữa."

"Dạ, tôi biết rồi"

"Viện trưởng, cha cậu hiện đang chờ ở phòng viện trưởng, ông muốn cậu lúc nào rảnh thì lập tức qua đó." Ở trong bệnh viện, đi bên cạnh Phác Xán Liệy là một y tá trưởng lâu năm, giống như là thư ký của anh, báo cáo cho anh biết chuyện.

"Chị Vương, cần phải chăm sóc tốt cho cô Thừa." Phác Xán Liệt nghiêm túc phân phó cho hộ lý.

"Dạ, viện trưởng, tôi hiểu rồi."

"Ông ấy đã gặp cô Thừa chưa?" Trước khi đi, Phác Xán Liệt quay đầu lại hỏi.

"Chưa, chỉ thấy ông ấy nói lát nữa sẽ tới thăm."

"Được rồi. Chị không phải đi cùng tôi nữa." Phác Xán Liệt khẽ gật đầu, không nói gì thêm, vẻ mặt mệt mỏi rời đi.

Bên trong phòng viện trưởng, một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại thở dài.

"Cha, sao cha lại tới đây?" Đi vào phòng viện trưởng, Phác Xán Liệt cố gắng nói chuyện với cha bằng giọng nói nhẹ nhàng. "Bộ Tôn Trung Sơn này may cũng không tệ lắm, làm thật tỉ mỉ. . . . . ."

"Anh rất bất hiếu!" Đứng ở bên cửa sổ Phác Vũ vừa quay đầu lại, lập tức dạy dỗ con trai."Hôm qua ta cùng mẹ anh đi chợ bà bán đậu hũ nói, chúng ta có một đứa con rất có hiếu."

Kể từ Phác Vũ về hưu, niềm vui lớn nhất của vợ chồng già là đi dạo chợ bán thức ăn truyền thống cùng bán đồ ăn.

"Cha, con biết sai rồi." Phác Xán Liệt cởi áo viện trưởng ra, đi về trước, cầm quần áo đưa cho cha mình. "Con biết rõ thật ra thì cha thích bộ đồ viện trưởng. Lần sau cha đừng quên nói với bà lão bán đậu hũ, bộ đồ này là con đưa cho cha."

Đẩy tay con trai ra, thở dài, Phác Vũ nghiêm mặt nói: "Anh có biết chúng ta đang nói về chuyện gì chứ."

"Chỉ là, con nghĩ bà lão bán đậu hũ, hẳn là người thích kiểu áo Tôn Trung Sơn."

"Xán Liệt!"

"Vậy thì cha có biết chuyện hai chiếc xe thể thao của con bị đâm hỏng chứ?"

"Hai chiếc xe thể thao bị đụng? Chuyện khi nào?"

"Hôm nay, mới vừa xảy ra không quá năm tiếng trước." Phác Xán Liệt giống như đắc ý."Chị Vương chưa báo cáo cho cha sao? Bởi vì chị ấy cũng không biết."

Anh sớm đã biết chị Vương là "thay thế người đó", luôn báo cáo mọi chuyện trong bệnh viện cho cha anh. Có thể có lúc Chị Vương cảm thấy áy náy, nhưng chẳng sao, có người thay anh báo cáo với cha mẹ mọi chuyện, anh cũng cảm thấy vui vẻ.

"Anh không có đâm chết người chứ?" Phác Vũ khẩn trương hỏi.

"Cha, cha nghe không rõ sao! Là ngýời khác đụng vào xe con, không phải là con đi đụng xe của người khác."

"Đối phương không có sao chứ?"

"Vâng, không có sao. Cha yên tâm đi, cậu ấy rất tốt."

Phác Xán Liệt cảm thấy mệt mỏi. Cha anh là một bác sĩ giỏi, lúc nào cũng có tinh thần hành y cứu người, có lúc anh hoài nghi cha anh xem mình không phải là người, cho mình là Alla bất tử, hoặc là thiên thần gì đó--

Người khác nghe thấy con mình bị đụng xe, sẽ khẩn trương hỏi sự an nguy của con mình, nhưng cha anh thì chỉ quan tâm tới đối phương có được an toàn không, rất hợp với phong cách giám đốc.

"Giờ cha thấy đối phương không sao, có thể về chăm sóc mẹ chứ?" Phác Xán Liệt nhún nhường, lễ phép tiễn cha.

Phác Vũ đứng tại chỗ, không chút động đậy."Phác Xán Liệt!"

Nghe thấy tên mình, từ trong miệng cha thốt ra, Phác Xán Liệt biết, sự nhẫn nại của cha anh đã đến cực điểm.

Anh giơ cờ trắng đầu hàng.

"Vâng, con biết cha muốn nói về chuyện gì." Cầm quần áo treo lên, Phác Xán Liệt kéo một cái ghế cho cha anh ngồi. "Dạ, không sai, con không có nói cho mọi người biết Thừa Lượng Trúc nằm ở bệnh viện chúng ta, nhưng chỉ là con không muốn cha và mẹ phải lo nghĩ."

Nghe vậy, Phác Vũ thở dài một cái."Cha không nên lo lắng sao?"

"Chờ một chút, sao mẹ lại không đi cùng cha?" Chuyện này đối với cha mẹ anh mà nói, có thể coi là một chuyện lớn, không có lý mẹ anh không tới.

"Mẹ anh sáng sớm đã đi cứu trợ rồi, cha đã gọi điện thoại rồi, mẹ anh bảo lập tức về đây."

Phác Vũ mới nói xong, điện thoại nội bộ liền vang lên tiếng của bà Vương --

"Viện trưởng, Đốc phu nhân đã tới."

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nhìn cha một cái."Xem ra, con muốn nghỉ ngơi, còn phải xem ý trời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro