Vô Sắc công tử Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại hạ họ Lâm, không phải là quan nhân, cô nương gọi một tiếng công tử là được rồi.

Trịnh Tú Nghiên nghe được giọng của hắn, lại ngẩn ra. Thanh âm trầm ấm trong trẻo, bảy phần giống với thanh âm của Quyền Du Lợi. Trong lòng nàng chợt động, đột nhiên nhớ lại Quyền Du Lợi có một vị đệ đệ nhỏ hơn mình nửa tuổi.

Quả thật nàng đoán không sai. Hai vị hoàng tử Anh Triêu quốc, vì trẻ tuổi lại thích cuộc sống ngoài cung nên đều có biệt danh riêng chốn dân gian. Đại hoàng tử Anh Tiêu Du, biệt danh Quyền Du Lợi, Nhị hoàng tử Anh Tiêu Duẫn, tên gọi Lâm Duẫn Nhi.

Sau giờ Ngọ, vầng thái dương bắt đầu di chuyển về hướng Tây, khắp đất trời tràn ngập tiếng gió vi vu. Tiêu Duẫn trong bộ y phục màu xanh đứng dưới tàng liễu rũ, thấy vị cô nương trong bộ y phục bằng vải bố mộc mạc trước mắt cặp mắt sóng sánh tựa như nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc khác, trong lòng không khỏi chùng xuống. Hắn cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó gắng gượng lấy lại tinh thần cười nói: "Còn cô nương, tại sao lại đến đây?"

Ngay cả nụ cười cũng có mấy phần tương tự Quyền Du Lợi.

Trịnh Tú Nghiên lại sửng sốt, nhìn dáng vẻ của Tiêu Duẫn mà trong lòng không khỏi có chút luống cuống. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, thành thật đáp: "Ta trồng đào ở đây, giờ đang ra trái nên ta đến xem."

Tiêu Duẫn ngẩn ra: "Thì ra vườn đào này là của cô nương."

Trịnh Tú Nghiên ngượng ngùng cười rộ lên: "Mấy cây đào này trồng năm ngoái, năm nay mới ra trái lần đầu thôi." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta hái vài quả đào, Lâm công tử... Lâm công tử có muốn nếm thử không?"

Nói xong, hai người cùng đi tới hậu hoa viên. Quả đào trong vườn lúc trước vừa xanh vừa nhỏ, nay đã hồng hồng. Trịnh Tú Nghiên hái được bảy tám trái, dùng váy túm lại, đến bờ ao nhỏ rửa sạch. Tiêu Duẫn đến ngồi xổm bên cạnh nàng, nhặt lên một quả đào tung hứng trên tay, như nhớ đến chuyện gì đó, đáy mắt lấp lánh ý cười.

Hắn tuy mặc một bộ y phục bằng vải bố đơn giản nhưng vẫn lộ ra phong thái hiên ngang quý phái bẩm sinh. Thấy hắn không ăn đào, Trịnh Tú Nghiên nghĩ bậc công tử con nhà thế gia quyền quý như hắn có lẽ rất để ý đến vấn đề lịch sự. Nàng vội vàng vẩy ráo nước trên tay, đứng dậy nói: "Lâm công tử, ngươi đợi một chút, ta đi lấy ghế cho ngươi ngồi và kiếm một con dao nhỏ gọt vỏ quả đào."

Tiêu Duẫn nghe xong chợt sửng sốt rồi bật cười. Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống cạnh tảng đá bên bờ hồ, cầm quả đào trong tay xoay xoay, cắn một ngụm nói: "Không cần đâu, ta không để ý mấy chuyện vặt vãnh đó."

Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên lộ ra khí chất tài hoa hào hùng. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy lại ngẩn ra. Qua một lát sau, nàng trở lại bên bờ ao, lấy khăn tay trong túi áo ra trải lên mặt đất, bày hết quả đào lên, lại nghe giọng Tiêu Duẫn mang theo ý cười: "Lần cuối cùng ta hái đào ăn là cùng với huynh trưởng của ta hồi còn rất nhỏ."

Trong lòng Trịnh Tú Nghiên căng thẳng, kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: "Lâm công tử có huynh trưởng sao?"

Tiêu Duẫn thấy nàng kinh ngạc như vậy, xoay đầu lại hỏi "Phải, vậy thì sao?"

Trịnh Tú Nghiên ngẩn ngơ, một lát sau nghĩ lại thấy nhận người một cách tùy tiện không được tốt lắm, đắn đo một hồi, chọn một câu hỏi quanh co hơn "Ta, ta quen một người có dung mạo hơi giống Lâm công tử, không biết...không biết Lâm công tử sinh năm nào?"

Tiêu Duẫn nghĩ một lát, nhớ đến tính tình huynh trưởng Tiêu Du của hắn, tức thì trong lòng liền có tính toán.

Quyền vĩ lang bề ngoài hiền hòa, nhưng rất ít khi thật sự thân thiết với người khác. Cô nương trước mắt này vừa ngốc vừa thật thà, lại có thể ở nơi của sói trồng cây đào hai năm nay, thật không thể tưởng tượng nổi. Với tình huống này chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là Quyền Du Lợi có tính kế đối với Trịnh thỏ, hai là Quyền Du Lợi động tình với nàng ta.

Lần này Tiêu Duẫn đến Nam Tuấn quốc là có chuyện muốn nhờ vả Quyền vĩ lang. Bất kể cô nương trước mắt này có quan hệ như thế nào với Quyền Du Lợi, cứ nắm cán cân trong tay trước đã, như vậy phần thắng sẽ nhiều hơn.

Nghĩ thế nên hắn không vội lộ ra thân phận thật của mình, thuận miệng nói một năm sinh khác.

Trịnh tiểu Nghiên là người thật thà, người ta nói sao nàng tin vậy. Nghe xong ngày sinh của hắn, nàng "A" một tiếng, mặt lộ vẻ thất vọng, nghĩ nghĩ, lại hấp tấp hỏi: "Vậy, vậy vì sao hôm nay Lâm công tử...vì sao lại đến chỗ ở cũ này của Quyền quan nhân?"

"Quyền quan nhân?" Tiêu Duẫn nhướng mày "là chủ nhân cũ của tòa phủ này sao?"

Trịnh Tú Nghiên vội vàng gật đầu.

Tiêu Duẫn cười nói: "Ta vừa đến Nam Tuấn quốc, ngại khách điếm ầm ĩ, muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, nghe nói Quyền phủ thanh nhã biệt lập mà lại vắng vẻ nên đến đây xem thử."

Trịnh Tú Nghiên lại gục đầu xuống, thất vọng nói: "Vì, vì ta có biết chủ nhân cũ của Quyền phủ này, hình dáng Lâm công tử có chút tương tự với hắn, cho nên..." Nói xong, nàng lại bĩu môi nhăn nhó, giận dữ nói "Nhưng chắc ta nhận lầm người thôi. Trước đây Quyền quan nhân có nói với ta, hắn ít thân với ai lắm, duy chỉ có một đệ đệ đối với hắn rất tốt. Ta thấy hắn rất nhớ đệ đệ của mình, gặp Lâm công tử nên hỏi giùm hắn một chút, đáng tiếc lại là không phải."

Tiêu Duẫn nghe vậy, ánh mắt sâu hơn. Giây lát sau, hắn vừa cười vừa nói: "Trịnh cô nương thật để tâm đối với vị Quyền quan nhân này."

Trịnh Tú Nghiên vừa nghe hắn nói vậy, nhăn mày lại, mím môi căm giận than một câu: "Không có, ta... ta đối với hắn chẳng có gì, ai mà thèm để tâm đến hắn làm gì..."

Tiêu Duẫn bật cười, thấy điệu bộ của nàng như vậy bỗng dưng chợt vô cùng tò mò, đang muốn hỏi tiếp, không ngờ trong vườn hoa vang lại một tiếng mèo kêu rất nhỏ. Trong lòng hắn chợt động, dõi mắt tìm kiếm theo tiếng mèo, chỉ thấy một con mèo mướp nhỏ đang trốn sau gốc cây, ló đầu ra dò xét nhìn bọn họ. Chỉ trong thoáng chốc, tay của Tiêu Duẫn run lên, ánh mắt như ngưng đọng lại.

Trịnh Tú Nghiên giải thích: "Tòa phủ đệ này bỏ hoang phế lâu rồi, mùa đông năm kia có một con mèo mẹ đến đây ở, con mèo mướp nhỏ này là do nó sinh ra hồi đầu xuân năm nay, ngoài ra còn có bảy, tám con mèo nhỏ khác nữa, nhưng bọn chúng rất sợ người lạ, nếu có ai đến, bọn chúng đều trốn hết cả, chỉ đến giờ lão quản gia cho ăn thì mới ló đầu ra thôi."

Tiêu Duẫn im lặng, do dự một lát, hắn cầm quả đào trong tay ngắt ra từng miếng nhỏ thảy cho con mèo mướp nhỏ kia. Có lẽ là vì ánh mắt nhu hòa của hắn, con mèo do dự một lát rồi cẩn thận chạy ra từ sau gốc cây, hướng Tiêu Duẫn kêu meo meo hai tiếng nhỏ, ngậm miếng đào trong tay hắn rồi lại cuống quít trốn sau gốc cây.

Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc hỏi: "Lâm công tử đã từng nuôi mèo sao?"

Ánh mắt Tiêu Duẫn chợt buồn bã: "Phu nhân của tại hạ đã từng nuôi một con mèo màu xám tro." Hắn phủi phủi vạt áo đứng dậy.

Trịnh tiểu Nghiên cũng đứng dậy theo, nhìn chung quanh hỏi: "Lâm công tử đã thành thân rồi sao? Vậy sao không thấy..."

"Nàng đã qua đời rồi!" Tiêu Duẫn nói, yết hầu hắn đắng chát, ngửa đầu ra nhìn nhìn bầu trời xa xa, sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Trịnh Tú Nghiên sửng sốt nói: "Mục công tử, thực xin lỗi..." Thấy sắc mặt Tiêu Duẫn bi thương, nàng lại cuống quít đổi đề tài, nói: "Đợi vài ngày nữa khi nào đào trong vườn này chín, Mục công tử... nếu Lâm công tử tìm được nơi ở, báo cho ta một tiếng, ta sẽ hái một ít tặng công tử."

Tiêu Duẫn nghe vậy, ánh mắt dừng trên nốt ruồi son giữa trán Trịnh Tú Nghiên, trong lòng cảm động. Lát sau, hắn gật gật đầu, hỏi: "Nhà Trịnh cô nương ở đâu?"

Trịnh Tú Nghiên cười nói: "Ở con hẻm nhỏ Đường Hoa thành Đông, khách điếm Trịnh gia, nhà của ta bán rượu."

Tiêu Duẫn nói: "Tốt, nếu tìm được chỗ ở, ta sẽ sai người nhắn với Trịnh cô nương."

Khoảng giờ Thân, dây hoa nơi đầu tường bị nắng rọi lóa cả mắt. Hai người một trước một sau ra khỏi Quyền phủ cũ. Trịnh tiểu Nghiên chào từ biệt Tiêu Duẫn xong, đánh xe lừa về. Bánh xe lộc cộc, lộc cộc vang trên đường, Tiêu Duẫn trầm tư nhìn theo bóng chiếc xe như đang mãi mê suy nghĩ chuyện gì đó, sau một hồi lâu lại vào Quyền phủ cũ, tìm lão quản gia hỏi: "Lão nhân gia, có thể hỏi thăm ngươi chuyện này không? Quan hệ giữa Quyền Du Lợi chủ nhân cũ của tòa phủ viện này và cô nương mới vừa rồi kia là..."

Trịnh Tú Nghiên đánh xe lừa đi không lâu sau, bỗng có một hắc y nhân vòng ra từ sau vách tường. Hắc y nhân chăm chú nhìn theo xe lừa một lát rồi thả người bay lên, biến mất trong con hẻm nhỏ.

Tại phủ của Lục Vương gia, trên một tòa tháp cao lồng lộng gió, tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên. Nguyễn Phượng nghe hắc y nhân bẩm báo xong, xoay đầu lại, cả kinh nói: "Thật sao ?!"

Hắc y nhân ôm quyền: "Bẩm tiểu vương gia, mặt mày, phong thái vị công tử họ Lâm kia quả thật có vài phần tương tự với Đại hoàng tử Anh Triêu quốc Anh Tiêu Du, rất có khả năng chính là Nhị hoàng tử."

Nguyễn Phượng nhíu mày: "Xem ra lần trước, phụ vương nhận được tin tức không sai. Nhị hoàng tử Anh Tiêu Duẫn của Anh Triêu quốc vẫn chưa chết tại cuộc chiến Bắc Hoang." Trầm ngâm một hồi lại nói "Chỉ là không biết tại sao lần này hắn lại đến Nam Tuấn quốc."

Hắc y nhân nghe vậy, ngước đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Phượng, muốn nói lại thôi.

Nguyễn Phượng thấy vẻ mặt hắn như vậy, hỏi: "Có gì cứ nói, đừng ngại."

Hắc y nhân trả lời: "Tiểu vương gia, khi thuộc hạ còn làm cấm cung hộ vệ ở Anh Triêu quốc, đã từng nghe nói đến mối quan hệ bất hòa giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, bọn họ cứ mãi tranh cãi ầm ĩ cả lên. Nếu việc này là thật..."

Một trận gió ngoài tháp ùa vào, tiếng chuông gió từ mái hiên vang lên réo rắt. Ánh mắt Nguyễn Phượng căng thẳng, trầm giọng nói tiếp lời của hắc y nhân: "Ý ngươi nói, nếu việc này là thật, chúng ta có thể mượn sức Anh Tiêu Duẫn để đối phó với Anh Tiêu Du?"

"Dạ." Hắc y nhân ôm quyền "Tiểu vương gia anh minh."

Nguyễn Phượng thở dài: "Anh Tiêu Du lòng dạ thâm sâu. Nếu có thể mượn sức Anh Tiêu Duẫn để đối phó hắn, xem như đây cũng là một thượng sách. Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, nếu Anh Tiêu Duẫn dùng chiêu phản gián, ngươi và ta sẽ thành thế nào hay không, còn phụ vương nữa?"

"Chuyện này..." Hắc y nhân giật mình, quỳ một gối xuống "Dạ, là do thuộc hạ suy xét không chu đáo!"

Nguyễn Phượng nói: "Cũng không phải là không chu đáo, ngươi đứng lên đi, trước mắt cứ lẳng lặng theo dõi rồi báo lại với ta là được rồi."

Hắc y nhân đáp một tiếng "Dạ", vừa muốn đi, đột nhiên Nguyễn Phượng kêu lại: "Tư Không."

Hắc y nhân ngừng bước, quay đầu lại nói: "Tiểu vương gia còn có chuyện gì dặn bảo?"

Nguyễn Phượng cười: "Năm đó ba huynh đệ ngươi đến Anh Triêu quốc làm hộ vệ, nay đã có hai người trở về, còn một người...giờ chính là thời điểm thích hợp để dùng tới."

Mặt hắc y nhân lộ vẻ khó xử: "Nhị ca hắn..."

Nguyễn Phượng nói: "Tư Không Hạnh quả thật trung thành, nhưng hai chữ trung thành này vừa là ưu điểm, cũng vừa là khuyết điểm của hắn. Hắn có thể trung thành đối với Anh Tiêu Du, sao không thể trung thành đối với ân nhân cứu mạng của hắn, với huynh đệ ruột thịt của hắn chứ?"

Hắc y nhân chắp tay: "Vài ngày nữa thuộc hạ sẽ đi tìm Nhị ca, dốc hết sức thuyết phục hắn về lại bên người Vương gia và tiểu vương gia."

Đầu tháng sáu, đầu phố Lâm Giang mới mọc mấy bụi dâm bụt. Quyền vĩ lang nhàn rỗi gọi Bạch Quý tới. Hai người cong lưng dùng xẻng nhỏ đào một hố đất trước cửa tiệm. Đào xong hố đất bèn chuyển bụi dâm bụt đến trồng. Nghiên Tửu hiên vốn là quán rượu, ngoài quán rượu có thêm sắc hoa cỏ tươi thắm, Quyền vĩ lang xem mà tinh thần cảm thấy sảng khoái thoải mái hơn.

Đến giữa trưa, Quyền Du Lợi xong việc, vừa vác xẻng lên vai ngâm nga khẽ một làn điệu vừa rảo bước về Quyền phủ kiếm chút gì bỏ bụng.

Hắn mới đi không lâu, ngoài cửa tiệm truyền đến tiếng xe lừa lọc cọc. Trịnh Tú Nghiên nhảy từ trên xe xuống, chỉnh lại áo xống rồi giao rượu. Bạch Quý thấy vậy, vội vàng ra tiếp đón và sai tiểu nhị giúp một tay, hỏi: "Sao hôm nay tiểu Nghiên cô nương đến giao rượu sớm thế?"

Trịnh Tú Nghiên nói: "Tháng này đặt thêm bảy vò nên ta chia ra làm hai lần để giao." Nói xong, lại một năm một mười cẩn thận đếm số vò rượu. Đếm xong, nàng lấy ra một túi vải bố từ bên trong xe đưa cho Bạch Quý, nói: "Bạch lão tiên sinh, cây đào ta trồng mới có trái, ngươi cầm chiếc túi này đi, chia cho Tư Không công tử và tiểu Tuyết muội muội một ít. Mấy ngày nữa ta... đưa thêm."

Ánh mắt Bạch Quý liếc về phía cửa sau, thấy Quyền vĩ lang còn chưa đến, muốn giữ Trịnh Tú Nghiên lại: "Tiểu Nghiên cô nương không vào ngồi chơi sao?"

Trịnh Tú Nghiên dắt chiếc xe lừa ra, lắc đầu nói: "Không được, ta còn có chút việc phải làm." Dứt lời, nàng chào từ biệt Bạch Quý, giơ roi thúc con la, lọc cọc lọc cọc bỏ đi.

Không lâu sau, Quyền vĩ lang cơm no rượu say rồi mới ra lại cửa tiệm, thấy trên kệ có rượu mới giao, hắn ngẩn người, thò đầu ra hỏi "Tiểu Nghiên muội đã tới sao? Sao không thấy đâu cả?"

Bạch Quý vừa gảy bàn tính vừa thờ ơ đáp: "Đến rồi, cũng đã đi rồi."

Sói "A" một tiếng, nhàn nhã ngồi xuống ghế thái sư, cầm sổ sách lên xem, mới lật được hai trang, hắn khép sổ sách lại, thò đầu ra hỏi: "Sao không giữ lại?"

Bạch Quý ngẩng đầu liếc mắt dò xét hắn, lại tiếp tục gảy bàn tính: "Giữ lại nhưng nàng không chịu, nói là có việc."

Quyền vĩ lang thất vọng lại "A" một tiếng, ngồi xuống ghế thái sư, nhắm mắt lại một lát. Nhưng chợp mắt chưa đầy khoảng thời gian uống cạn một chén trà, hắn lại mở mắt ra, đến bên cạnh Bạch Quý, truy hỏi: "Nàng thì có thể bận chuyện gì a?"

Bạch Quý ngừng động tác gảy bàn tính lại, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Quyền Du Lợi mà không nói gì.

Lúc này, gã sai vặt giúp chuyển rượu thấy Bạch Quý không trả lời, liền thuận miệng thêm một câu: "Còn có thể bận chuyện gì nữa, chắc là mắc đi tặng đào cho người ta thôi."

Gã sai vặt này vốn quen biết với Trịnh Tú Nghiên, giao hàng qua lại giữa Nghiên Tửu hiên và khách điếm Trịnh gia toàn do một tay hắn lo.

Hai lỗ tai Quyền vĩ lang nhất thời dựng thẳng đứng, lập tức xoay sang hỏi: "Tặng đào? Tặng cho ai?"

Gã sai vặt sắp xếp xong mấy vò rượu, vắt chiếc khăn lau mồ hồi lên vai, cười nói: "Còn ai vô đây nữa? Mỹ nam chứ ai. Mấy ngày trước ta đến khách điếm Trịnh gia giao rượu, đúng lúc gặp một vị công tử dung mạo tuấn mỹ quý phái vô cùng, hắn nói là đã kiếm được chỗ ở rồi, mời tiểu chưởng quỹ đến chơi. Tiểu chưởng quỹ lập tức nhận lời, còn nói chờ đào chín, sẽ hái tặng vị mỹ nam công tử kia." Nói xong, bĩu môi nhìn mấy quả đào trên quầy "Đại công tử xem, mấy quả đào này còn chưa có chín mấy."

Gã sai vặt nói xong, ôm hai vò rượu ra đằng sau tiệm.

Lúc này, Nghiên Tửu hiên bốn bề yên tĩnh, không ai gảy bàn tính, không ai nói nhảm, không ai kêu gào đòi đào đất trồng dâm bụt. Bạch Quý ngước mắt lên, thật cẩn thận dò xét sắc mặt Quyền vĩ lang.

Mặt mày Quyền Du Lợi vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có đôi mắt là sâu không thấy đáy. Một lát sau, hắn nhếch môi lên nói: "Mỹ nam công tử?" Nâng tay lên gõ gõ trên mặt quầy, sói vô cùng nhàn nhã ra lệnh "Đi điều tra xem, vị mỹ nam công tử này họ gì tên gì, nhà ở đâu, ruộng có mấy mẫu, thê thiếp là những ai, đã từng có những hành vi vô sỉ, hạ lưu nào...." =.-!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro