Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 Bạch Hiền cùng Xán Liệt: Chiếc thuyền trí nhớ.

Mẹ Bạch Hiền mất vì tai nạn xe cộ, khi ấy Hiền nhi chỉ có hai tuổi, hai tuổi Hiền nhi dùng con mắt ngây thơ trong sáng mà nhìn nhận cuộc sống này, căn bản chưa hiểu được việc mẹ mất đi quan trọng như thế nào.

Khi thấy các bạn học có mẹ, mà Hiền nhi thì không có, nhưng Hiền nhi cũng không hỏi baba vì sao mình không có mẹ.

Sau này lớn lên, Hiền nhi mới nghĩ đến vấn đề này, nhưng Hiền nhi có muốn nhớ cũng nhớ không nổi, vì năm đó còn quá nhỏ, Hiền nhi muốn biết vì sao mẹ đi mãi không trở về, để cho Hiền nhi cùng baba lâu như vậy, mà mọi người trong nhà cũng không ai nhắc tới.

Hình mẹ ở trọng tủ trước mặt, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài đen mượt, hình chụp mẹ đang ngồi trên chiếc xe đạp, tóc bị gió nhẹ nhàng hất lên, trên mặt là nụ cười lãnh đạm, ánh mắt hướng về phía xa xăm.

Bạch Hiền có thể ghi nhớ mọi thứ xung quanh rất sớm, hơn nữa nhớ rõ rất rõ ràng.

Hiền nhi có thể nhớ được nhà của mình ra sao, là nhà hai tầng, có sân, trong hoa viên có trồng nhiều hoa mà hoa so với Hiền nhi còn cao hơn, mọi thứ trong nhà đều bằng gỗ, so với Hiền nhi cũng rất lớn, Hiền nhi không dám tự mình xuống cầu thang.

Baba đối với Hiền nhi rất to lớn, Hiền nhi vĩnh viễn cũng không có cách nào có thể so sánh được với baba. Trong nhà có một đầu bếp nữ với một bảo mẫu, baba mỗi ngày bận rộn công việc, buổi tối mới về nhà.

Bạch Hiền cầm trong tay chiếc thuyền chạy bằng pin, lúc baba đưa nó cho Hiền nhi, tâm tình Hiền nhi vẫn giống như ngày đó.

Khi đó, baba ban ngày rất ít ở nhà, cũng rất ít thời gian bên cạnh Hiền nhi, nhưng ký ức của Hiền nhi hầu như là quang cảnh hai ba con cùng chơi với nhau, tựa hồ trong mắt Hiền nhi chỉ có baba.

Hiền nhi có rất nhiều truyện tranh dành cho thiếu nhi, mới ba tuổi lại rất thích chơi ở thư phòng của baba, giá sách phía dưới Hiền nhi có thể nhớ được hết tất cả vị trí của từng cuốn truyện, Hiền nhi mỗi ngày đều một mình xem những cuốn truyện tranh ấy, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ bên trong có: hồ lô oa, có đại nháo thiên cung, còn có tiểu thỏ Peter, khoái hoạt vương tử,... Hiền nhi cảm thấy chính mình cũng rất kỳ quái, rõ rang là không biết chữ, vậy mà cái nào có chữ là liền cầm lên nhìn. Sau này dần dần để ý, chữ nào không biết thì đem đi hỏi bảo mẫu, baba đi làm về thì liền đi hỏi baba, hoặc là buổi tối cùng baba xem truyện tranh, baba đọc từ nào thì Hiền nhi phụ họa theo mà cùng đọc từ đó, Bạch Hiền tưởng chính mình khi đó đã học được.

Có lẽ là thấy chiếc thuyền trong truyện tranh nào đó, cho nên Hiền nhi cứ đòi Xán Liệt mua cho bằng được , thế là Xán Liệt đành phải mua một chiếc mang về.

Lúc Bạch Hiện nhận được thuyền từ Xán Liệt, cao hứng, thích thú mà mặt đỏ bừng, liền ôm lấy baba cao lớn, sau đó cầm thuyền chạy khắp nhà.

Xán Liệt đi theo Hiền nhi phía sau " Chạy chậm thôi con, không thì ngã đấy"

"con không ngã đâu" Bạch Hiền lớn tiếng nói, cười đến toàn bộ thế giới tựa hồ đều nở đầy hoa, nhưng trong nháy mắt, Hiền nhi trượt chân "A" Một tiếng, Hiền nhi nằm giữa sàn nhà, Hiền nhi sửng sốt, cả người vừa ngã chổng vó, hoàn toàn bất động không biết làm thế nào, nhưng không có khóc.

Xán Liệt hai bước đi qua, đem Hiền nhi từ dưới sàn ôm lên, Bạch Hiền lúc này mới hoàn hồn sau khi cú ngã lúc nãy, bắt đầu nhỏ giọng nức nở, Xán Liệt nói"Không khóc, không đau không đau......"

Xán Liệt nhẹ nhàng xoa đầu Hiền nhi, Bạch Hiền khụt khịt mũi , nước mắt lưng tròng, nhưng lại ráng nhịn không cho chảy ra, sau đó hỏi Xán Liệt "Ba ba, thuyền là có bị sao không?"

"không sao, còn tốt, nếu như hỏng rồi thì baba mua cho con cái khác"

Bạch Hiền lúc này mới ngừng nức nở, nhưng miệng lại nói "Ba ba, ta rất đau."

Xán Liệt ôn nhu dụ dỗ con trai "Ngoan, ngoan, không đau . Chúng ta ăn cơm đi."

Bạch Hiền đã bị Xán Liệt cứ thế mà dụ dỗ thành công, lúc đấy cứ nghĩ tất cả những gì baba nói đều đúng , baba nói không đau chính là không đau.

Ăn cơm xong đi tắm rửa, Bạch Hiền cũng đem thuyền ôm vào trong ngực, Xán Liệt cho cởi quần áo cho HIền nhi, đặt Hiền nhi ngồi trên ghế, dùng nước tắm rửa cho Hiền nhi, Hiền nhi nhìn chiếc thuyền bên cạnh, tắm xong liền muốn ô vào ngực, Xán Liệt đem chiếc thuyền đi chỗ khác, nói"Hiện tại không được lấy, ngày mai lấy, bây giờ đi ngủ ."

Bạch Hiền ủy khuất nhìn Xán Liệt "Ba ba, con muốn."

Xán Liệt nghiêm mặt "Không được, sau này tắm rửa cũng không cho ôm, bây giờ lập tức ngủ."

Bạch Hiền ủy khuất nhìn Xán Liệt không đảo mắt, Xán Liệt đành phải nói "chiếc thuyền này có thể chạy được ở dưới nước, nếu bây giờ con nghe lời không ôm chiếc thuyền này nữa, ngày mai baba sẽ đem con ra bờ sông chạy thử chiếc thuyền này, có được không?"

Mắt Bạch Hiền lóe lên tia sáng, sau đó cười rộ lên "được, bây giờ con không ôm nữa ."

Bạch Hiền bị đặt ở bồn tắm nhỏ, Hiền nhi ngồi ở đó mà xem baba tắm rửa, baba thân thể lúc này đối với Hiền nhi mà nói, là to lớn giống như người khổng lồ, khiến Hiền nhi không có cách nào mà không nhìn lên, ở trong lòng Hiền nhi, các vị thần cũng trông giống như baba vậy.

Buổi tối ngủ, Bạch Hiền không có ôm thuyền theo, mà rúc mình vào trong lòng baba. Ban đêm yên tĩnh, từ từ ngủ thiếp đi, mơ màng cảnh baba dẫn Hiền nhi ra bờ sông chơi thuyền.

Kỳ thật được baba ôm đi ngủ như vậy không nhiều, thường là bảo mẫu ôm Hiền nhi ngủ, baba toàn trở về nhà lúc Hiền nhi đã ngủ say.

Ngày hôm sau, baba quả thực đúng hẹn mà đưa Bạch Hiền ra bờ sông.

Sông rộng lớn, còn có mấy chiếc thuyền bán hàng, Hiền nhi nhớ rõ, có một chiếc thuyền mà trên đó giống như một nhà hàng lớn, giống như biết được hôm nay ba con Hiền nhi ra đây chơi nên nhiệt tình chiêu đãi hai người. Ôm chặt chiếc thuyền nhỏ trong tay, từ từ buông xuống nước, baba cầm một cái điều khiển từ xa đưa cho Hiền nhi, nói là "ấn nút này thuyền sẽ chạy"

Bạch Hiền vừa bấm nút, chiếc thuyền nhỏ liền khởi động, Bạch Hiền hưng phấn nhún nhảy trong lòng baba, thuyền phát ra âm "rầm rầm" hướng phía trước mà chạy, Hiền nhi sợ hãi, lớn tiếng kêu baba "Ba ba, thuyền muốn bỏ chạy."

Xán Liệt cười nói "bấm nút này, thuyền có thể trở về ."

Thuyền quả thực có thể trở về, chỉ là mới đi được nửa đường, một con thuyền lớn không biết từ đâu tiến đến, tạo ra một con sóng mạnh mẽ đánh vào chiếc thuyền nhỏ bé của Hiền nhi, làm cho thuyền của Hiền nhi bị lật, Bạch Hiền không thể làm gì ngoài việc đứng đó dương mắt nhìn nó từ từ chìm xuống.

Sau khi về nhà Bạch Hiền cứ khóc suốt, Xán Liệt không ngừng an ủi "Ba ba lại mua cho cái khác được không? Không khóc nữa, Hiền nhi không khóc nữa"

Bạch Hiền mặc dù chấp nhận lời baba nói, nhưng vẫn khóc.

Chiếc thuyền đó là thuyền chạy bằng pin, nhập khẩu nước ngoài, phải mất gần nữa tháng tiền lương mới mua được, vậy mà Xán Liệt không hề do dự liền mua chiếc khác cho Hiền nhi.

Về sau Xán Liệt từ chức, tự mình mở văn phòng luật sư riêng.

Bạch Hiền nhìn chiếc thuyền baba mới mua trong tay, đúng thật là baba đã mua lại chiếc khác cho Hiền nhi , Hiền nhi không dám chơi trên sông nữa, chỉ thỉnh thoảng chơi trong bồn tắm, về sau Hiền nhi không thích nó nữa.

Thời gian dần trôi qua, ký ức giữa Bạch Hiền và Xán Liệt tựa hồ tất cả đều rất tốt.

Bạch Hiền không nhớ rõ chính mình có từng bị đánh hay không, có lẽ là từ khi sinh ra đến nay Hiền nhi đều rất nghe lời. Đến cả người giúp việc trong nhà cũng hết lời khen Hiền nhi, nói Hiền nhi vô cùng ngoan ngoãn, quần áo lúc nào cũng sạch sẽ, chăm chỉ ở thư phòng đọc sách, không giống như những đứa trẻ khác bát nháo quậy phá suốt ngày.

Bạch Hiền do tính cách trầm tư nên không có bạn chơi cùng, trước đây có một người bác ghé nhà chơi, mang theo người con trai của bác ấy. Người anh họ này cùng với Hiền nhi chơi đùa, nhưng người anh này lại xé rách sách của Hiền nhi, làm hỏng đồ chơi, thậm chí cây đàn dương cầm trong nhà bị hắn bấm mạnh đến nỗi các nút không còn phát ra âm thanh. Bạch Hiền thực rất ghét hắn, buổi tối ngủ liền ở trong lòng baba mà khóc, nói rằng hắn phá rách sách của mình, Xán Liệt chỉ nói một câu "để baba mua lại sách khác, không có việc gì"

Bạch Hiền đến nay vẫn nhớ rõ giọng điệu của baba mỗi khi nói "Mua lại cái khác" là như thế nào. Khi đó Bạch Hiền không phải vì được baba mua lại cho cái khác mà cao hứng, nhưng cuối cùng vẫn bị sự dỗ dành của baba mà khuất phục. Lớn lên nghe baba nói câu này Hiền nhi cũng không vui vẻ gì, vì Hiền nhi hiểu được cái cũ đã bị hỏng so với cái mới thúc không có giống nhau. nhưng chung quy vẫn là bị baba dụ dỗ vô số lần.

Cuốn sách bị anh họ xấu xa xé rách vẫn chưa được baba mua cho cuốn khác, nhưng cũng không hề thấy baba có động tĩnh gì.

Hiền nhi cùng baba lớn lên, baba vô cùng bận rộn, càng ngày càng bận rộn, có thể cùng Hiền nhi ra ngoài đi chơi, đối với Hiền nhi là đã rất xa xỉ rồi.

Bạch Hiền vô cùng ngeh lời, không hề quấn lấy Xán Liệt đòi Xán Liệt đi chơi, là bởi vì người giúp việc trong nhà một lần nói rằng: "baba con muốn kiếm tiền thật nhiều để nuôi con, nếu con không nghe lời, baba sẽ không có tiền nuôi con. Baba con ở ngoài rất vất vả, con còn nhõng nhẽo quấy rối, như vậy là không được"

Lúc ấy Bạch Hiền đối với những lời này rất mẫn cảm, cho nên dù rất muốn baba chơi với mình, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, cảm giác không thể quấy rầy baba được.

end chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro