Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 : Ngày tốt nghiệp tiểu học.



Hiền nhi tốt nghiệp tiểu học.

Hôm nay Xán Liệt lần đầu tiên đến lớp học của Hiền nhi, các phụ huynh khác cũng có mặt.

Tụi nhỏ tụm năm tụm bảy ngồi nói chuyện cười đùa, chuyền tay nhau quyển lưu bút.

Chỉ có Hiền nhi ngoan ngoãn ngồi ở bàn đầu, không biết đang đọc sách gì. Không có bạn nào đến chơi với Hiền nhi, mà Hiền nhi cũng không có lại chỗ mấy bạn chơi.

Xán Liệt từ bên ngoài đi vào phòng học của con trai thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Hiền nhi chỉ biết đến thế giới của riêng Hiền nhi, cô đơn một mình.

Lúc đó trong lòng Xán Liệt đau xót, Xán Liệt biết con trai hướng nội nhát gan, nhưng không hề biết Hiền nhi ở trường lại không chịu kết bạn, mà Xán Liệt cũng chưa từng hỏi qua con trai.

Lại nói tiếp, Hiền nhi cũng chưa từng mời bạn bè về nhà, mỗi ngày tan học xong thì ngoan ngoãn trở về, cũng chưa bao giờ nghe người làm nói Hiền nhi về trễ, cũng không có nghe Hiền nhi nhắc đến bạn nào trong lớp, trừ việc mỗi ngày hai baba con cùng nhau giải toán thì từ trước tới nay chưa từng nghe Hiền nhi kể lại chuyện ở trường như là hôm nay gặp bạn nào, có bạn nào rủ đi chơi hay không?....

Hôm nay nhân ngày tốt nghiệp của con trai, có dịp để đến lớp xem con trai thế nào, thì mới biết tới việc này, tận sâu trong lòng Xán Liệt là một cỗ áy náy, tựa như cơn sóng thần không ngừng dâng cao, bao phủ lấy Xán Liệt

Xán Liệt quan tâm Hiền nhi quá ít.

Xán Liệt theo các phụ huynh khác vào lớp, đi đến chỗ bàn nhất nơi con trai đang ngồi, lúc này mới phát hiện Hiền nhi đang xem truyện "Anh Hùng Xạ Điêu" , thật không biết Hiền nhi còn nhỏ như thế sao lại đọc cái loại truyện này, hơn nữa Hiền nhi lấy truyện này ở đâu ra?

Xán Liệt lập giơ tay lấy quyển sách ra khỏi tầm mắt của Hiền nhi, Hiền nhi cả kinh, trong nháy mắt Hiền nhi liền ngồi thẳng người, quay đầu mới nhìn thấy Xán Liệt, hai má Hiền nhi nhanh chóng phiếm hồng, ngập ngừng hỏi: "Baba... Người tới rồi sao?"

Xán Liệt đóng truyện lại, ngồi vào bên cạnh Hiền nhi, nhìn con trai nói: "Suốt ngày chỉ biết đọc sách, không sợ cận thị hay sao? Không nên đọc nữa, hôm nay là ngày tốt nghiệp ! Cùng các bạn khác nói lời chia tay không phải tốt hơn sao?"

Hiền nhi lúng ta lúng túng cắn cắn môi dưới, hồn nhiên giương đôi mắt to đen nhìn chằm chằm Xán Liệt, lại nhìn nhìn cái bạn học khác, bởi vì phụ huynh của các bạn đều vào hết trogn lớp, cho nên các bạn đều chạy đến bên cạnh baba mẹ của mình, một số thì lôi kéo bạn bè đến giới thiệu với baba mẹ.

Hiền nhi ngượng ngùng cúi đầu: "Tự các bạn muốn nói thôi."

Ý của Hiền nhi là Hiền nhi cùng với các bạn khác không có thân thiết đến như vậy.

Xán Liệt cũng không nói gì Hiền nhi, chỉ là sờ sờ đầu Hiền nhi.

Hiền nhi mới mười tuổi rưỡi, vốn là ít tuổi nhất lớp, dáng người bé nhỏ, Hiền nhi thoạt nhìn so với các bạn học khác trong lớp đáng yêu hơn rất nhiều, bởi vì sinh non, tóc vẫn chưa đen như các bạn khác, tóc của Hiền nhi màu nâu nhạt của hạt dẻ, xinh đẹp đến không chân thật. Nhưng Hiền nhi bởi vì rất im lặng hướng nội, cũng không có nhiều bạn, các bạn nữ luôn đặt ra hình mẫu bạn trai cho chính mình, đặc biệt là những bạn nữ "đang lớn", đối với bạn nam sẽ rất nhạy cảm, mà các bạn nam khác cũng đang ở giai đoạn phát triển mạnh mẽ, so với Hiền nhi thì Hiền nhi cũng chỉ là trẻ con mà thôi.

Xán Liệt là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, mới ngoài ba mươi, sự nghiệp thành công, tác phong nhanh nhẹn.

Vừa xuất hiện trong lớp, liền nổi bật chói mắt.

Nhưng vì đây là lễ tốt nghiệp của con mình, các phụ huynh gặp mặt nhau, không phải là đi dự tiệc ngắm trai đẹp, nên mọi ánh mắt thèm thuồng cũng dần dần được thu hồi.

Một lát sau, một bạn nữ tay cầm sổ lưu bút mang đến cho Hiền nhi viết.

Hiền nhi lăng lăng nhìn quyển sổ lưu niệm được đưa tới trước mặt mình, đỏ mặt, không biết nói cái gì mới tốt.

Xán Liệt nhận quyển sổ đặt lên bàn, cười hỏi: "con tên là gì?"

Bạn học nữ ngại ngùng trả lời: "con tên Viên Viên."

Xán Liệt nói: "Cám ơn con đã làm bạn với Hiền nhi nàh chú, Hiền nhi bình thường rất ít nói."

Viên Viên khẩn trương: "Cháu ngồi phía sau Tiểu Hiền, ừm....là chỗ này."

Xán Liệt gật đầu, nghĩ rằng các bạn nữ gọi con trai nhà mình là "Tiểu Hiền". Tên này rất đáng yêu, lại nhìn về phía Hiền nhi, thấy con trai đang cắn bút không biết nên viết gì.

Xán Liệt: "Xem các bạn khác viết như thế nào, thì con viết như thế đó."

Hiền nhi bắt đầu lật xem các trang trước, các bạn nữ thì đều viết là "Gửi Viên Viên: Học tập tiến bộ, làm bạn của nhau mãi nhé."

Bạn nam thì đều viết là: "Gửi Viên Viên: cố gắng học giỏi và càng ngày càng xinh nhé, đừng quên người bạn này nha."

Do mới học đến tiểu học nên cũng chỉ có thể biết viết vài câu như vậy mà thôi.

Sauk hi xem xong, Hiền nhi liền đặt bút viết: "Gửi Viên Viên: Sinh như hạ hoa chi sáng lạn (#). Tiểu Hiền_Bạch Hiền"

(#) nguyên bản: "let life be beautiful like summer flowers and death like autumn leaves" tạm dịch: hãy sống đẹp như đóa hoa mùa hè và chết đi như chiếc là mùa thu. Câu này ý nói đến thái độ sống của con người, cuộc sống ngắn ngủi, sống cho có ý nghĩa để khi chết đi nhẹ nhàng thanh thản.

Hiền nhi viết rất có phong cách quý phái, so với bảng chữ trên sách giáo khoa rất giống nhau, cực kỳ đẹp, sau khi viết xong Hiền nhi trả lại sổ lưu bút cho Viên Viên, Viên Viên liền hỏi: "Tiểu Hiền có sổ lưu bút không? Mình viết cho cậu vài câu"

Hiền nhi lắc đầu.

Viên Viên không nói gì, chạy ra, cầm quyển sổ lưu bút khoe với mọi người, mọi người đều nói Hiền nhi viết chữ thật đẹp, thế là các bạn học khác thay phiên mang sổ lưu bút đến cho Hiền nhi viết, đối với các bạn nữ thì viết câu như trên, còn với các bạn nam thì Hiền nhi viết "cuộc sống nhiều khó khăn, cố gắng đừng nản lòng.(##)"

(##)vì câu trong bản gốc quá khó, mình không hiểu được nên câu này là mình tự viết.

Xán Liệt bảo con trai "chờ một chút" rồi đi ra cửa, Hiền nhi bị các bạn học liên tiếp mang sổ lưu bút đến cho viết, ánh mắt nhanh chóng đuổi theo bóng dáng baba Hiền nhi rời khỏi phòng học.

Các bạn nữ nhìn baba Hiền nhi rời đi, đều chạy đến thì thầm nhỏ giọng nói "Baba của Tiểu Hiền thật đẹp trai a!"

Các bạn nam ghen tị ghê gớm, nhưng không biết làm sao.

Hiền nhi ngập ngừng không biết nên nói gì, nhưng trong lòng vô cùng hãnh diện.

Ít phút sau, Xán Liệt trở lại trên tay cầm một quyển sổ lưu bút, đưa cho Hiền nhi, bảo Hiền nhi đưa cho các bạn viết, Hiền nhi do dự, thế nhưng sau khi một bạn nữ đặt bút viết qua, thì mọi người liền tự động chuyền tay nhau quyển sổ lưu bút của Hiền nhi.

Xán Liệt cũng cùng các phụ huynh khác nói chuyện, Hiền nhi yên lặng so sánh baba mình và baba mẹ của các bạn học khác, baba Hiền nhi quả thật là người nổi bật nhất, rất đẹp trai, rất thu hút người khác, Dương Khang (###) và baba rất giống nhau, vừa xuất hiện trong câu chuyện thì liền hấp dẫn mọi người.

(###) Dương Khang là nhân vật trong truyện 'Anh Hùng Xạ Điêu'

Hiền nhi ngồi ngay ngốc nhìn baba.

Trong thế giới của Hiền nhi, ngoại trừ baba, giống như không có người khác.

Sau khi thầy giáo tiến vào phát biểu, sau đó trao bằng tốt nghiệp cho phụ huynh

Phụ huynh lên bục nhận bằng, Xán Liệt cầm bằng tốt nghiệp của Hiền nhi trên tay nhìn Hiền nhi cười, Hiền nhi đỏ mặt khẩn trương cúi đầu.

Tuy rằng ở kỳ thi sát hạch tốt nghiệp môn toán của Hiền nhi đạt tám mươi điểm, nhưng bài thi toán lên lớp Hiền nhi chỉ đạt không quá sáu mươi, với thành tích này, chỉ có thể được tuyển vào những trường trung học kém cỏi mà thôi.

Trên đường trờ về nhà, Xán Liệt cõng Hiền nhi trên lưng, Hiền nhi ngại ngùng, ngập ngừng nói: "Baba, con tự mình đi được."

Xán Liệt: "Không, hôm nay con tốt nghiệp tiểu học, baba cõng con."

Hiền nhi ngại ngùng kinh khủng, lại hỏi: "cuốn 'Anh Hùng Xạ Điêu' của con đâu rồi?"

Xán Liệt nói: "Ném thùng rác rồi."

Hiền nhi ngây ngẩn cả người "Đó là con mượn!"

Xán Liệt hỏi: "Mượn thì cũng đã ném mất rồi, con mượn của ai?"

Hiền nhi ngậm miệng không đáp.

Xán Liệt đem con trai ở phía sau chuyển tới trước mặt ôm lấy Hiền nhi, Hiền nhi càng thêm ngại ngùng, dọc theo đường đi có rất nhiều bạn học nhìn Hiền nhi.

"Con còn nhỏ, không nên đọc loại sách đó. Lúc trước baba không có kiểm soát con, sau này muốn đọc sách nào thì phải đem cho baba xem trước tiên."

Hiền nhi nói, "đó là con thuê ở nhà sách, baba trả cho con đi."

"baba đã ném đi rồi, con dẫn baba đi nộp phạt là được."

Hiền nhi khổ sổ, biểu tình muốn khóc.

Xán Liệt tay trái ôm con trai, tay phải bóp cái mũi nhỏ của Hiền nhi "Đã tốt nghiệp rồi, còn thích khóc nhè như thế."

Hiền nhi vẻ mặt cầu xin "Ông chủ đó rất hay mắng chửi người khác"

"Mắng thì mắng, baba còn muốn mắng ông ta. Con còn nhỏ như thế mà ông ta cũng chịu để cho con thuê."

Hiền nhi không dám dẫn baba đi: "Baba, chúng ta về nhà đi."

"lát nữa rồi về, bây giờ đi đến chỗ con thuê sách trước."

Hiền nhi vùi mặt vào bờ vai của Xán Liệt: "Baba không mắng ông chủ, con liền dẫn baba đi."

Xán Liệt bật cười trong lòng, nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc: "Được, không mắng. Nhưng con lần sau còn đi thuê sách, baba liền đi mắng ông ta. Con không được thuê sách, muốn xem sách gì, đưa tên sách cho ta, baba dẫn con đi mua."

Hiền nhi cúi đầu "Dạ" một tiếng.

Ngày đó giữa trưa, mặt trời gay gắt, Hiền nhi được baba ôm về, giống như lúc trước được baba ôm đến trường, con đường từ trường học đến nhà sách là một con hẻm nhỏ, nơi ấy có cây hạnh đào và hoè gai vươn ra từ trong sân của vài ngôi nhà gần đấy, ánh nắng bị lá cây che khuất, trên mặt đất có nhiều đốm nắng li ti tựa như hoa nhỏ nở rộ. Cho dù sau này, năm tháng dần trôi đi, nhưng quang cảnh ngày hôm đó, Hiền nhi nhớ rất rõ ràng.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro