Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dáng sợ hãi của Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ có chút buồn cười.

"Phải không?" Hình dạng hiện tại của cậu, thật sự là... cực kì thú vị. Làm hại hắn không có cách nào có thể tức giận.

"Đúng vậy, tôi xin lỗi, chỉ cần anh không tức giận nữa , thì sao cũng được hết! Cũng xin anh đừng sa thải tôi, tôi thật sự rất cần công việc này!" Nghi Ân nhắm chặt mắt nói.

Vương Gia Nhĩ nhìn Nghi Ân, vừa bực mình vừa buồn cười, con người này sao lại ngốc ngếch như vậy chứ! Nếu cậu đã nói hắn làm gì cũng được, thì hắn đã có thể không cần phải khách khí nữa rồi.

Bỗng chốc, miệng của cậu bị một đôi môi ấm áp che phủ.

Nghi Ân kinh ngạc mở to hai mắt, thấy khuôn mặt của Vương Gia Nhĩ đang phóng đại trước mắt mình, rõ ràng đến mức lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy được. Dần dần cậu có chút mê mẩn, không kìm lòng nổi nhắm mắt lại. Tùy ý, Vương Gia Nhĩ mang đến cho cậu một cảm giác mê muội.

Đêm nay, thực sự là một đêm chấn động lòng người, thật ra Vương Gia Nhĩ cái gì cũng không có làm, chẳng qua chỉ là hôn lên môi cậu, mà cái hôn ấy lại khiến cậu chỉ có thể tê liệt trong lồng ngực của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sau đó, hắn còn bá đạo ra lệnh cho cậu mau mau lên giường ngủ, khi cậu không đồng ý, thì hắn mạnh mẽ đến nỗi ôm cậu vào trong lồng ngực của mình, cùng nhau nằm trên giường, làm hại cậu cả đêm phập phòng lo sợ, đến lúc trời sắp sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình cậu, Vương Gia Nhĩ không biết đã đi đâu mất, lúc này trong lòng Nghi Ân lại có chút cảm thấy trống rỗng.

Cậu tùy tiện thu dọn để trở về nhà một lát, cả đêm qua không về, không biết Tiểu Ngọc thế nào nữa ? Lúc Nghi Ân về đến nhà, Tiểu Ngọc đã đi học, còn để lại cho cậu một tờ giấy : Anh , em đi học đây, anh không cần lo lắng cho cơ thể của em, anh làm việc tốt nhá, đừng gắng sức quá.

Nhìn tờ giấy, Nghi Ân vui mừng nở nụ cười, Tiểu Ngọc thật sự là trưởng thành rồi còn biết quan tâm người khác nữa.

Nghi Ân rửa mặt chải đầu qua loa một chút, rồi đi đến công ty làm việc.

Suốt cả buổi sáng, Nghi Ân cũng không thấy Vương Gia Nhĩ đến công ty, không phải sáng sớm hắn đã đi rồi sao? Vì sao bây giờ còn chưa đến công ty?

"Thư kí Đoàn " Có ai đó gọi cậu. Tâm tư Nghi Ân chấn động, vội vàng luống cuống ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt của Vương Gia Nhĩ .

"Tổng tài, sớm..." Cậu có chút lúng túng đứng lên.

"Theo tôi vào trong." Không để cho Nghi Sán nói hết lời, Vương Gia Nhĩ lạnh lùng ra lệnh.

Nghi Ân cắn môi đi theo Vương Gia Nhĩ vào phòng làm việc, mới đóng cửa lại thân thể của cậu đã bị đôi tay mạnh mẽ đè vào cánh cửa, Nghi Ân hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phẫn nộ điên cuồng của Vương Gia Nhĩ "Nói, vì sao không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ tôi trở lại! Cái quái gì lại lén lút trốn đi, cậu có biết, tôi đi tìm cậu suốt cả một buổi sáng hay không!?

Hoá ra sáng sớm Vương Gia Nhĩ đi ra ngoài là để mua đồ ăn sáng cho Nghi Ân , nhưng không ngờ khi quay lại thì thấy hộ lý đang sắp xếp lại giường, hắn vội vàng hỏi, mới biết được "ai kia" lại lặng lẽ trốn đi không nói một tiếng!

Sau khi Nghi Ân biết rõ sự thật, trong lòng có một chút cảm động, hóa ra không phải là hắn đi rồi...

"Tại anh không nói cho tôi biết, tôi ngĩ là anh đi rồi..." Cậu nhỏ giọng nói

"Cậu phải chịu suy nghĩ một chút chứ! Cậu không nghĩ là nên chờ một chút sao?" Vương Gia Nhĩ vẫn tức giận như vậy.

"Tôi làm sao mà biết được!" Nghi Ân cũng có chút tức giận, "Hơn nữa, tôi không khiến anh quan tâm tôi!"

"Cậu ..." Vương Gia Nhĩ bật cười, "Được, là tôi sai, là tôi đã xen vào việc của người khác..."

"Ngay từ ban đầu đã là như vậy!' Nghi Ân còn không để Vương Gia Nhĩ nói xong, nhỏ giọng thầm nói.

"Cậu ..." Vương Gia Nhĩ trực tiếp dùng miệng phủ lên môi Nghi Ân , sợ cậu nói ra thêm cái gì nữa làm chính mình càng tức giận hơn. Hôn đến khi Nghi Ăn không thể giãy dụa, vùng vẫy mà tê liệt tựa vào lồng ngực của chính mình, lúc đó Vương Gia Nhĩ mới buông cậu ra

"Vì sao?" nước mắt Nghi Ân đọng lại trong hốc mắt, vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy?

"Cái gì vì sao?" Vương Gia Nhĩ khó hiểu.

"Tại sao hôn tôi, anh vì sao luôn luôn hôn tôi?"

"Bởi vì tôi muốn hôn cậu, nên hôn thôi." Vấn đề đơn giản như vậy còn dùng để hỏi sao? Vương Gia Nhĩ có chút buồn bực.

Cứ như vây? Nghi Ân ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, được nửa ngày mới nghĩ đến muốn giãy dụa, muốn kháng nghị, cậu dùng sức muốn đẩy Vương Gia Nhĩ ra.

Cậu không phải là dân làng chơi ! Lại càng không phải là món đồ chơi của hắn. Muốn hôn thì hôn! Hắn tự cho bản thân là cái gì chứ?

#Au : cạn lời ... :v

Cho au thì động lực đi T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro