Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái cậu muốn là tình yêu, hắn không cho nổi, cũng không có cách nào cho được. Bởi vì hắn sẽ không yêu nữa. Một lần...và...cũng là lần cuối cùng? Một lòng mong ước cùng một người sống đến già không bao giờ xa cách? Tình yêu như thế chẳng qua chỉ là ảo tưởng, trong hiện thực căn bản không có!

Con người này quá tham lam, lại vọng tưởng muốn hắn yêu, hắn đã không có được tình cảm, cho nên cũng không có khả năng cho bất cứ kẻ nào.

Hắn thừa nhận, con người này cho hắn nhiều cảm giác chưa từng có, nhưng là hắn tuyệt đối không yêu nữa, sẽ không yêu, thì sẽ không còn có phản bội.

Nhìn thấy người trước mắt. Vương Gia Nhĩ có chút hối hận, không nên đi trêu chọc con người này.

"Chuẩn bị từ chức đi, Đoàn thư ký " . Sắc mặt Vương Gia Nhĩ không chút thay đôi xoay người đưa lưng về phía cậu. "Đem bản hợp đồng chuẩn bị cho tốt, đi ra ngoài đi!"

Nghi Ân kinh ngạc nhìn hắn. "Anh có ý gì? Bảo tôi từ chức? Vì sao chứ?"

"Đi ra ngoài!"

"Anh. Anh phải cho tôi một lý do cuả việc sa thải này!"

"Chỉ vì tôi là tổng giám đốc, tôi nghĩ không cần cậu, cậu phải thôi việc, chính là đơn giản như vậy!" Nói xong Vương Gia Nhĩ cũng không chờ cậu đi ra ngoài, ngược lại chính mình đi ra khỏi văn phòng trước.

Cứ như vậy kết thúc. Nghi Ân nghĩ đến mà đau xót, không ngờ hắn lại đuổi cậu đi, có thể thấy trong lòng hắn cậu căn bản không là cái gì cả, bằng không sao có thể thẳng thắn như vậy?

Rõ ràng đối với Vương Gia Nhĩ mà nói tình nhân như quần áo, cậu thật sự chỉ giống như là một bộ quần áo có thể thay bất cứ lúc nào! Nghi Ân nhìn trên bàn một số tài liệu hợp đồng đã được sắp xếp lại, một cái thùng nhỏ đựng đồ cá nhân, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.

Đã đến giờ tan ca, cậu hiếm khi được rời khỏi phòng làm việc đúng giờ, ôm cái thùng nhỏ lên xe buýt rồi xuống xe buýt, cậu không yên lòng nghĩ tới sau này nên làm cái gì bây giờ? Đã đánh mất công việc này, đi đâu để tìm một công việc mang lại lợi ích tốt như vậy. Chẳng lẽ phải quay về PUB để đánh đàn sao? Từ sau khi làm thư kí cho Vương Gia Nhĩ cậu đã không còn trở lại đó nữa .

" Ân Ân , con đã về rồi hả!" Có người hàng xóm chào hỏi Nghi Ân.

"A, là Trương má má a!" Nghi Ân lấy lại tinh thần nói. Trương má má là hàng xóm của cậu, đối với hai anh em cậu rất tốt, rất quan tâm đến cậu.

"Trương má má, người đi ra ngoài à?"

"Đúng vậy! Ra ngoài đi dạo." Trương má má ôn hòa nói.

"A, đúng rồi. Ân Ân, buổi chiều Tiểu Ngọc được bạn học đưa về, hình như là rất khó chịu nha , sắc mặt tái nhợt àh."

"Hả!" Sống lưng Nghi Ân cứng đờ, lập tức vội vội vàng vàng hướng thẳng nhà trước mặt mà chạy tới.

Còn không quên nói một câu, "Trương má má, cảm ơn người nói cho con biết."

"Thực sự là con người tốt tìm không ra nổi tật xấu a, nhưng mà, làm sao số mạng lại khổ như vậy chứ??? Trương má má tự nói với chính mình, rồi xoay người đi ra ngoài

Tiểu Ngọc lại khó chịu sao? Lần này cũng phải để bạn học đưa về, nhất định là rất nghiêm trọng?

Nghĩ như vậy, hốc mắt Nghi Ân lại đỏ lên.

"Tiểu Ngọc ! Tiểu Ngọc !" Nghi Ân chạy vội lên cầu thang, đẩy cửa ra, lo lắng gọi, "Tiểu Ngọc, em đã về sao?"

" Anh" Tiểu Ngọc ở trong phòng ngủ lên tiếng

"Tiểu Ngọc !" Nghi Ân lo sợ chạy vọt vào, thở hổn hển, lại thấy Tiểu Ngọc đang ngồi trước bàn học, lật lật xem một quyển tài liệu ôn tập, ngồi trên giường nó là bạn học cùng lớp, nhìn thấy Nghi Ân đi vào, bạn nam kia đỏ mặt đứng lên, lập tức nói, "Chào anh !"

"A, chào em, mời ngồi." Nghi Ân khách khí cười nhợt nhạt, ý bảo bạn học Tiểu Ngọc cũng ngồi xuống, nam sinh kia càng thêm đỏ mặt, ngồi xuống sau, mắt không chớp gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghi Ân " Anh thật sự rất đẹp " !

"Tiểu Ngọc em về nhà sớm? Có chuyện gì sao? Nghi Ân nói xong, đến gần Tiểu Ngọc , cẩn thận quan sát sắc mặt em gái , vẫn còn có chút tái nhợt, bơ phờ.

'Không có chuyện gì đâu anh , anh lúc nào cũng ngạc nhiên như thế này, hôm nay em gọi bạn học về nhà chơi, đâu có chuyện gì đâu?"

"Em..." Nghi Ân nhẫn nhịn, cũng không mở miệng nói gì. Sờ sờ trán của Tiểu Ngọc "Thân thể có khỏe không?"

Hai năm gần đây trái tim của Tiểu Ngọc càng ngày càng xấu, khiến cho Nghi Ân rất lo lắng, khuyên Tiểu Ngọc đến bênh viện lớn khám, cuối cùng, biết rằng chỉ còn cách phấu thuật, thế nhưng hắn sợ phẫu thuật hết nhiều tiền, nên nửa chừng bỏ dở, chỉ nhờ bác sĩ cấp cho một ít viên thuốc. Bảo Tiểu Ngọc đi khám lại, nhưng Tiểu Ngọc không chịu đi. Luôn nói, vẫn tốt nha! Không đau. Nếu đau thì uống thuốc của bác sĩ sẽ không đau nữa.

Tuy rằng hiện tại em trai cậu không biểu hiện ra bộ dáng khó chịu, nhưng dù sao cũng là một trái tim bị bệnh, Nghi Ân vẫn không thể cầm lòng nổi.

Nhưng mà bệnh kia đúng là bệnh tim bẩm sinh! Tuy rằng em gái không nói, nhưng cậu cũng biết em gái cậu hiểu rõ cậu không có nhiều tiền như vậy, lại không đành lòng nhìn cậu vất vả kiếm tiền. Cho nên, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, trở ngại, nhất định cậu cũng phải cho em gáichữa bệnh.

Nghi Ân muốn chất vấn Tiểu Ngọc theo lời Trương má má nói khó chịu là thật hay giả, nhưng lại ngại với bạn học của Tiểu Ngọc đang ở đây, liền dễ dàng nhẫn nại, gật gật đầu, quay nhìn nam sinh kia khách khí nói "Em là bạn học của Tiểu Ngọc à? Ở lại cùng ăn cơm tối nhé?"

Nam sinh kia cũng đứng lên, khẩn trương nói, "Không được, anh , em về ngay bây giờ. Ở nhà cũng đã nấu cơm rồi."

Nghi Ân nở nụ cười nhàn nhạt, "Không có chuyện gì, bạn cuả Tiểu Ngọc thật vất vả mới đến một lần, em ở lại chơi với Tiểu Ngọc đã!"

Nói xong, Nghi Ân xoay người rời khỏi phòng Nghi Ngọc .

Nghi Ân đi vào nhà bếp, chăm chú bắt đầu nấu cơm. Thế nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Cậu bị Vương Gia Nhĩ sa thải, không còn tiền lương cao như vậy, bọn họ phải ăn uống tiết kiệm. Bằng không chi phí phẫu thuật cho Tiểu Ngọc biết trông cậy vào đâu, ôi ......

#Au : Ân Ân bị bỏ rơi kìa :(((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro