Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi Ân không để ý Vương Gia nhĩ đã tới Pub, cậu từ đầu đến cuối thầm nghĩ phải mau mau chơi đàn xong rồi nhanh chóng ra về, để đỡ phải bị lão già háo sắc Kim Bất Hoán quấn lấy. Cho nên, sau khi cậu chơi đàn xong liền vội vội vàng vàng đi về phía cửa Pub. Nhưng mà, trước sau cậu vẫn là không tránh khỏi. "Này, thư ký Đoàn . Chúng ta lại gặp nhau rồi." Giọng nói đáng ghét của Kim Bất Hoán vang lên từ phía sau. Ai dà, Nghi Ân rên lên một tiếng, chậm rãi xoay người lại.

"Kim tổng, chào ông."

"Thư ký Đoàn sao lại ở chỗ này chơi đàn vậy? Thế nào, vẫn chưa nghĩ thông suốt sao? Có muốn đến ở bên cạnh anh không, anh sẽ rất thương yêu cưng. Cưng muốn bao nhiêu tiền cũng được, cứ việc nói ra." Nói rồi, Kim Bất Hoán đưa tay kéo tay Nghi Ân lại gần, say mê dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve.

"Kim tổng, tôi đã nói với ông rồi, tôi sẽ không làm nhân tình của ông, ông hãy từ bỏ ý định đó đi!" Nghi Ân giận dữ giằng tay ra đáp lời.

Sau khi Vương gia Nhĩ đi ra khỏi Pub thì nhìn thấy cảnh tượng dây dưa này. "Chết tiệt, con người này lại xảy ra chuyện gì đây! Lại cùng Kim Bất Hoán dây dưa cùng nhau." Khi hắn nhìn thấy Kim Bất Hoán nắm tay Nghi Ân thì trong đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ không hài lòng. Lần trước có thể hắn dễ dàng tha thứ việc Kim Bất Hoán làm càn, nhưng lần này thì không thể nào, liên tiếp hai lần dây dưa với người của hắn, Vì thế Kim Bất Hoán nhất định phải trả giá cho chuyện này. Sự lạnh lùng chợt lóe qua trong ánh mắt.

Bước đến trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lùng của Vương Gia Nhĩ nhanh chóng biến mất, "Kim tổng, sao ông cũng ở chỗ này vậy?"

"Thì ra là Vương tổng tài à! Tôi vừa khéo đụng phải thư ký Đoàn ở cửa Pub, mới bắt chuyện chào hỏi một chút." Kim Bất Hoán giả vờ cười nói.

"Kim tổng, nếu không có chuyện gì nữa, tôi và thư ký Đoàn đi trước đây!" Vương Gia Nhĩ khách sáo nói. Dứt lời liền kéo tay Nghi Ân bỏ đi.

Nghi Ân lẳng lặng nhìn Vương gia Nhĩ , cứ như vậy để mặc hắn lôi đi. Mãi cho đến lúc sắp lên xe thì mới lấy lại tinh thần. "Buông tôi ra." Cậu khẽ quát.

"Thế nào? Muốn quay lại làm nhân tình của Kim Bất Hoán sao, hắn cho cậu bao nhiêu tiền?" Vương Gia Nhĩ lộ ra vẻ mỉa mai cười nhạo. Bởi vì cảnh tượng ban nãy, Vương Gia Nhĩ đã tức giận đến độ không còn lý trí.

"Anh sao lại có thể nói tôi như vậy, anh biết rõ sự thật không phải như thế mà!" Nghi Ân bị xúc phạm nhỏ giọng nói.

Nhìn thấy hai tròng mắt ửng đỏ của Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ xót xa hôn lên nó.

"Làm người của tôi đi, tôi muốn có em. Em muốn tiền, tôi sẽ cho em, muốn bao nhiêu cũng được." Rời môi cậu, Vương Gia Nhĩ nói. Không muốn lại phải kìm nén nữa, hắn thừa nhận, mấy ngày nay hắn muốn cậu chết đi được.

Nghi Ân ngây ngẩn cả người, ý của hắn là sao chứ? Hắn và Kim Bất Hoán đều như nhau, muốn cậu trở thành nhân tình hay là bạn tình trên giường đáp ứng hắn mỗi khi phát tiết? Hai mắt cậu nhất thời đỏ lên.

"Chết tiệt, Vương Gia Nhĩ, anh xem tôi là loại người gì chứ, tôi là loại tùy tiện như vậy sao? Vì tiền có thể bất chấp mọi giá cùng người khác lên giường? Vì sao trong mắt anh, tôi lại là một con người như vậy?" Cậu quát. Nước mắt theo hai gò má chảy xuống. Đến lúc này cậu rốt cuộc phải thừa nhận, cậu thật sự rất yêu người đàn ông này, cậu cũng đoán được người đàn ông này cũng yêu cậu như vậy. Thế nhưng, trong mắt hắn, lại rốt cuộc đối xử với cậu như thế này! Xem cậu như những con người khác bên cạnh hắn, chỉ vì tiền, nên cái gì cũng có thể làm. Lòng của cậu thực sự đau quá đi!

"Đó không phải là mục đích cậu tiếp cận tôi sao? Làm tình nhân của tôi, cũng có thể kiếm được tiền, thậm chí còn có thể kiếm được nhiều hơn. Không lo ăn mặc, sau này khi chia tay, còn có được một khoản phí chia tay đáng kể, có thể khiến cậu xác định được rõ ràng, cậu phải hiểu rõ rồi chứ?" Vương Gia Nhĩ nói tiếp, trong ánh mắt tràn ngập sự châm biếm và xem thường.

"Ha ha...Thì ra trong mắt của anh, tôi chỉ đúng là một con người hám tiền, vì tiền chuyện gì cũng làm?

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Vương gia Nhĩ, anh thật quá đáng!" Nghi Ân khuôn mặt ầng ậc nước mắt, xoay người chạy vội đi.

Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao lại như vậy?

Đêm mưa rả rích, ánh đèn đường ảm đạm. Từng hạt mưa bay, tựa như nghìn vạn mũi kim, từng mũi từng mũi đều đâm vào trong lòng cậu, đau đến mức sắp tê dại.

Trên đường phố, thưa thớt vài ngôi nhà, chỉ có mấy con chó hoang quanh quẩn ở ven đường.

Một chiếc xe bus đêm chạy ngang qua, hắt tung một vũng nước, bắn tung tóe một chút lên giày cậu.

Nghi Ân cúi đầu nhìn một chút, lại như không hề hay biết ngẩng đầu lên, không một chút quan tâm. Dù sao, toàn thân cậu, cả trên lẫn dưới đều vấy bẩn, ô uế, một chút nước bẩn kia cũng chẳng sao cả.

Cậu thất thểu bước đi, trong khoảng thời gian ngắn dường như cũng đã mất đi mục đích cuả mình. Gió lạnh vù vù, quất vào da thịt đau buốt, cậu dùng hai tay ôm chặt chính mình, lê bước, cậu ôm lấy mình càng chặt hơn nữa, tựa hồ làm như vậy sẽ có thể ngăn không cho sự bi thương trong lòng cậu lan rộng.

Ôi, trở về thôi. Tắm rửa, ngủ một giấc. Rũ bỏ tất cả mọi thứ. Biết rõ cái gì không phải của mình sẽ không thể cưỡng cầu. Về nhà trễ sẽ lại khiến em gái lo lắng không yên.

Trong lúc cậu đang băng qua đường, điện thoại di động lại vang lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ. Đã trễ thế này, là ai gọi điện tới? Cậu vội vàng tập trung tinh thần, bắt máy.

"Alô, xin chào."

"Alô, xin hỏi có phải là cậu Đoàn Nghi Ân không?"

"Đúng vậy, xin hỏi ông là..."

Nghi Ân dốc hết sức chạy đến bệnh viện, vừa nãy đúng là điện thoại của bệnh viện gọi tới, hiện tại em gái hôn mê được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ đã nói rất rõ ràng, bệnh tình của em gái đã chuyển biến xấu, lúc này không thể chậm trễ tiến hành phẫu thuật. Cậu thực sự không xứng làm anh , mấy ngay nay vì chuyện của bản thân mình, mà không chú ý tới sức khỏe của em gái , nếu như nó có chuyện gì, mình phải làm sao bây giờ đây?

"Bác sĩ, em tôi rốt cuộc thế nào rồi?" Chạy đến phòng làm việc, Nghi Ân thậm chí chưa kịp thở đã vội vàng hỏi bác sĩ.

" Cậu Đoàn , bệnh tình của em gái cậu đã bắt đầu chuyển biến xấu, phải lập tức tiến hành phẫu thuật, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ không còn kịp nữa."

"Bác sĩ, tôi van xin ông nhất định phải chữa khỏi bệnh cho em tôi! Tôi chỉ có một người thân là nó, nó còn trẻ tuổi như vậy, còn chưa hưởng thụ qua cuộc sống tốt đẹp, nhất định không thể xảy ra chuyện được." Nghi Ân nức nở nói.

"Tôi hiểu rồi cậu Đoàn , chúng tôi nhất định tận sức cố gắng."

Nghi Ân hồn bay phách lạc trên đường bước về nhà, nỗi khổ trong lòng chỉ có chính cậu hiểu rõ. Vương Gia Nhĩ không hiểu và thông cảm rồi bệnh tình của em gái ép cậu tức giận tới mức không thở nổi. Cậu cần tiền thì có gì sai, Vương Gia Nhĩ sao có thể nói cậu như vậy! Chi phí phẫu thuật của em trai đến bây giờ còn chưa kiếm đủ, hai trăm vạn còn lại cậu phải làm sao bây giờ...

#Au : từ giờ au sẽ ghép 2 chap nhỏ thành 1 chap lớn nhé ^^ như vậy thì sẽ nhanh hơn :))

Nhưng vậy thì một ngày ra 1 chap được thôi ...

Tại vì dài lắm .... à chap sau có H nhé :3 au đi che mắt đây ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro