Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó !! Au trả hết chap ngày hôm nay rồi đó nghen ^^
-------------------------

Giữa những tia nắng sớm ban mai, một hồi chuông điện thoại của ai đó đã phá vỡ không gian tĩnh lặng cuả buổi sáng sớm.

"Tổng giám đốc, chủ tịch Kim muốn gặp anh gấp, bởi vì sau khi tin tức được công khai, giá cổ phiếu của xí nghiệp Kim Thị liền tăng kịch trần." Hệ Phạm ở đầu dây bên kia báo cáo cho Vương Gia Nhĩ .

"Giá cổ phiếu tăng kịch trần, hẳn là hắn rất thích mới đúng." Đã dự tính trước chuyện này, nên bất luận thế nào cũng không thể kích thích nổi sự hứng thú của Vương Gia Nhĩ , trong mắt hắn bây giờ chỉ thấy mỗi bộ ngực đang nhẹ nhàng hô hấp cuả một con người tuyệt đẹp vẫn đang còn ngủ.

"Lão cáo già, vốn định dùng toàn bộ tài chính tự có để mua về được nhiều cổ phiếu, không nghĩ tới việc ngày hôm nay tin tức được phơi bày ra ánh sáng, đột nhiên phải bổ sung thêm một khoản tiền đáng kể cũng không phải là chuyện dễ dàng gì , cho nên hắn mới nhảy dựng lên tức giận."

Vương Gia Nhĩ cười. "Cậu nói cho hắn biết, người nên nhảy dựng lên tức giận là tôi mới đúng, vốn đã dự định là liên tục ba ngày sau giao dịch thì báo cáo cuối ngày phải tăng 8%, vì vậy " Vương Phong " của chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề."

"Cho nên ý của Tổng giám đốc là phải..."

"Đối với việc hắn để cho tin tức bị tiết lộ, tôi muốn nói cho hắn biết, tôi vô cùng bất mãn, không hài lòng."

"Sao?" Tin tức rõ ràng là do Tổng giám đốc muốn hắn làm lộ ra, lão Kim thì có liên quan gì chứ?

"Không ai tự ném đá vào chân mình cả, cho nên đương nhiên tôi có thể cho rằng tin tức là do hắn làm lộ ra, bởi vì hắn mới là người được lợi nhiều nhất."

"Ách...Cho nên ý của Tổng giám đốc là phải..." Vì sao Hệ Phạm càng nghe càng bối rối?

"Cậu chỉ cần truyền đạt cho hắn như vậy, nhân tiện đã chuẩn bị tốt cho buổi họp báo ba ngày sau chưa?

"Vâng, đều chuẩn bị ổn thỏa rồi."

"Vậy tất cả làm phiền cậu, mấy ngày nay tôi chỉ muốn cùng Nghi Ân ở chung một chỗ, buổi họp báo ba ngày tới tôi sẽ tham dự đúng giờ." Nói xong, Vương Gia Nhĩ đặt điện thoại xuống, lần thứ hai ôm lấy con người đang say ngủ vào trong lồng ngực.

Để tránh không cho cậu thấy tin tức không nên thấy, nghe điều không nên nghe dù chỉ là một chút, hắn buộc phải áp dụng thượng sách là canh giữ bên người cậu liên tục hai bốn tiếng.

Tin tức tổng giám đốc " Vương Phong " và thiên kim tiểu thư của xí nghiệp Kim Thị sắp đính hôn bắt đầu lan truyền dày đặc trên các phương tiện truyền thông, tivi lẫn báo chí, tất cả các phóng viên đều muốn phỏng vấn Tổng giám đốc Vương Gia Nhĩ của tập đoàn " Vương Phong ", nhưng hết lần này đến lần khác cũng không tìm thấy người đang ở đâu, nên đành chuyển sang phỏng vấn nữ nhân vật chính Kim Dục Nhi con gái của Kim Bất Hoán , tin tức thu được này cũng được xem có tính chân thực.

Căn cứ vào trước đây, hắn đã cùng Kim Bất Hoán hứa hẹn, tất cả những người bị phỏng vấn đều ngậm miệng kín bưng, né tránh chuyện này, cho dù lời đồn đãi có bay đầy trời đi chăng nữa, thì giá trị cổ phiếu vẫn còn giá trị. Tất cả các cổ đông đã sớm một bước mua hết cổ phiếu đều vui mừng của Kim Thị đều cười sung sướng, chờ đợi tin tức được công bố chính thức để kiếm một món lời to.

Ở một nơi khác, Vương Gia Nhĩ mang theo Nghi Ân du ngoạn ở bờ biển phía Đông. Mấy ngày hôm nay, hắn đều tự mình lái xe, không nghe đài phát thanh, chỉ có nghe nhạc, ở cách xa khu dân cư đông đúc một chút, trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, hai người như đôi chim uyên ương ham muốn cuộc sống thần tiên, không xem ti vi, không mua báo, mỗi ngày đều ta với ta qua ngày.

"Hai ngày nay, anh quái lạ lắm nha." Nghi Ân nhìn trời và biển nối liền thành một đường thẳng, bầu trời mênh mông bát ngát, đột nhiên mở miệng khẽ nói

Vương Gia Nhĩ nghiêng khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, híp mắt nhìn cậu. "Quái lạ như thế nào?"

"Bỗng nhiên, anh dường như biến thành một người không phải làm việc, suốt ngày ở cùng với em." Khóe miệng của cậu khẽ cười, đến bây giờ vẫn không thể tin nổi, không ngờ người đàn ông này cùng cậu suốt ba ngày hai đêm, không thấy hắn mở máy tính, không thấy hắn đọc báo, không thấy hắn nghe điện thoại bàn bạc công việc, cũng không thấy hắn xem ti vi. Trên thực tế, một ngày hai bốn tiếng hắn đều ở bên người cậu, ngoại trừ lúc cậu ngủ thì cậu không biết được hắn còn làm việc gì khác không.

"Em không thích sao?"

"Thích."

"Nhưng sao anh nghe trong lời nói của em có phần oán giận?"

Nghi Ân nở nụ cười. "Là em sợ anh sẽ nhanh chóng chán ghét. Hạnh phúc ở trong tay cũng sẽ như vậy mà bay đi."

Hạnh phúc đến làm cậu trở tay không kịp.

Một giây đông hồ trước hắn còn tức giận đến thâm tím mình mẩy, một giây đồng hồ sau đã bị hắn ôm chặt vào trong ngực, hắn dùng hết đời này để dịu dàng hôn cậu, yêu cậu, ôm cậu...

Đêm hôm đó, hắn không giải thích gì cả, nhưng lúc hắn trở về lần nữa, trực giác của cậu cảm thấy hắn hình như có chỗ nào đó không giống như trước.

Cậu không dám hỏi...

Sợ hỏi, cảm giác kia sẽ bay đi.

Đơn giản, mặc hắn yêu chiều cậu, đem cậu đi khắp nơi, nhìn biển, nhìn núi, nhìn trăng, nhìn sao, thật ra nhìn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là... Cậu thích cùng hắn ở cùng một chỗ, giống như trên đời này chỉ có hai người bọn họ, lại có được hạnh phúc của toàn bộ thế giới.

Cậu khắc sâu bộ dáng cười rộ lên của hắn.

Cậu biết mình xong đời rồi...

Bởi vì cậu đã thương hắn, đã yêu đến mức khắc sâu tướng mạo tuấn tú của hắn, tên của hắn, hơi thở, tất cả mọi thứ của hắn vào trong tim.

Lúc này, cậu giơ tay ra là có thể chạm được hắn, bắt được hạnh phúc, nhưng cậu đang sợ hãi, rất sợ hãi.. Những thữ này, trong nháy mắt đều có thể biết mất.

Nghe vậy, Vương Gia Nhĩ với đôi tay dài kéo cậu vào trong lòng, há miệng cắn lấy môi cậu, cậu bị hắn cắn có chút đau, muốn trốn tránh, nhưng lại bị hắn cắn tiếp một cái trên cổ...

"Này, sẽ bị người khác nhìn thấy đó, buông em ra."

"Trên bờ biển chỉ có người bán hàng rong, cá mực nướng, còn ai nữa đâu?" Sóng biển cứ liên tục vỗ vào núi đá, ngay cả những lời nói của hắn cũng đều cuốn theo gió biển

Trời cao biển rộng, gió lớn, ngay cả ma cũng không gặp, ngoại trừ hai bọn họ.

Kể từ lần đó trở lại đây, hắn còn chưa từng gặp qua tình huống thế này, toàn tâm toàn ý giao trái tim cho một người, suốt ba ngày chỉ có cùng cậu ở cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ngủ, không những không chán ghét mà còn ngày càng chìm đắm trong đó... Vương Gia Nhĩ mê muội , thật sự đã yêu cậu rồi sao?

"Người bán hàng rong cũng là người mà." cậu lại một lần nưã đẩy gương mặt tuấn tú cuả hắn ra không cho lại gần mình.

" Đầu cuả bọn họ còn ở rất xa, em muốn hù anh sao? "Quay đầu lại tiếp tục cắn, đôi bàn tay to không yên phận nâng mông nhỏ nhắn của cậu ép lên người hắn, hắn như vậy đã bị cậu dễ dàng khơi mào nguồn nhiệt...

Chết tiệt! Nếu như suốt ngày hắn lại cùng cậu ở chung một chỗ, hắn có thể sẽ biến thành một sắc lang chỉ biết động dục...

Như vậy mà vẫn không đủ, mấy ngày nay liên tục đòi hỏi cậu việc đó, có thể trong bụng của cậu đã mang cục cưng của hắn... Bởi vì, hắn hoàn toàn không dùng các biện pháp phòng tránh, cũng không muốn làm. Nhưng hắn không nghĩ rằng mình muốn có con, tâm tình rất mâu thuẫn.

Nghĩ vậy một lúc, Vương Gia Nhĩ xoay người buông cậu ra, hai mắt long lanh không hề chớp nhìn vào khuôn mặt của cậu bị hắn hôn đến đỏ ửng, còn có bụng của cậu...

Cậu thở hổn hển, hắn cũng thở gấp, giống như vừa mới trải qua vận động kịch liệt vậy.

Hắn muốn cậu...

Nhưng cố gắng đè nén xuống.

Cậu nhìn thấy tất cả trong đáy mắt sâu xa của hắn, cũng cảm nhận được, ngoại trừ lần đó ra, cậu vẫn cảm nhận được tiềm ẩn ở tận sâu đáy mắt hắn có một chút nôn nóng...

"Có thể nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Bất ngờ Nghi Ân đem nghi vấn mấy ngày nay ẩn sâu ở trong lòng ra hỏi

Con ngươi của Vương Gia Nhĩ lóe lên. "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Em hỏi như vậy rất kỳ quái sao?" Nghi Ân nở nụ cười.

Cậu không phải là kẻ ngốc, sao lại không biết đường đường là Vương đại Tổng giám đốc lại bỏ hết tất cả để ở bên cạnh cậu, tình huống đó làm sao hợp với lẽ thường, chỉ là cậu lựa chọn làm con rùa rụt đầu, không muốn đối mặt với sự thật quá sớm thôi.

" Ân Ân ..." Vương Gia Nhĩ than nhẹ, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của cậu một cách nhẹ nhàng. "Anh chỉ muốn em tin tưởng anh, những việc khác, em chuyện gì cũng không cần phải lo lắng."

Nghi Ân nhìn hắn, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Đồng ý với anh, em sẽ tin tưởng anh, mặc kệ sau này nghe được chuyện gì, em cũng phải tin tưởng anh."

"Tin tưởng... Cái gì?

"Tin rằng... Mấy ngày hôm nay em có cảm giác tin tưởng vào cảm giác cuả anh đối với em"

******
"Bây giờ đang tiến hành buổi họp báo, tên tiểu tử Vương Gia Nhĩ này sắp sưả tuyên bố nó cùng con gái nhà họ Kim đính hôn, nó là một người đàn ông như vậy, để đạt được mục đích sẽ không trừ bất cứ thủ đoạn gì, chuyện đã quyết nhất định phải làm, cho dù phía trước có bao nhiêu trở ngại nó đều diệt sạch, bằng thời gian ít nhất, tổn hại thấp nhất mà đạt tới mục tiêu của hắn." Nghi Ân im lặng không nói, khẽ đưa mắt nhìn cha của Vương Gia Nhĩ , tuy tóc đã bạc nhưng khuôn mặt vẫn còn vẻ tuấn tú mê người.

Thảo nào, hai hôm nay Vương Gia Nhĩ lại biểu hiện khác thường như vậy, thì ra hắn cùng với Kim Dục Nhi đính hôn! Sau khi Nghi Ân biết chân tướng sự thật xong, liền ngây ngốc đứng đó. Mấy hôm nay lại toan tính cái gì? Vì sao lại đối với cậu tốt như vậy, hại cậu đắm chìm trong khoảnh khắc đó, rồi lại đột nhiên đánh thức cậu, xong rồi, đã tỉnh mộng đẹp. Thì ra hạnh phúc đến rất nhanh, nhanh đến mức chưa kịp với tay ra đã giương cánh bay đi mất rồi. Mặt mày Nghi Ân tái nhợt tưởng nhớ.

Thế nhưng, vì sao hắn lại nói những lời đó? Những lời đó có ý tứ gì? Hắn có thể không cần giải thích, cậu chỉ là người tình nhân mà hắn mua về thôi không phải sao? Vì sao hắn lại để ý đến cảm nhận của cậu như vậy?

Đêm qua, cậu cùng Vương Gia Nhĩ trở về , sáng sớm trước khi rời đi, hắn muốn cậu đáp ứng hắn trước mười hai giờ trưa không bật TV, không xem báo, không nghe phát thanh, cậu căn bản vẫn còn mơ hồ không rõ nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại, hoá ra là có chuyện như vậy!

Thì ra mấy ngày nay vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia canh giữ bên người cậu cả ngày hai bốn tiếng đồng hồ, là không để cho cậu nghe được tin tức trước buổi họp báo hôm nay, thậm chí ti vi, báo chí cũng không cho cậu xem. Nhất định là phải thế sao?

Hắn không cần lo lắng khổ sở nếu cậu biết? Nếu tin tức mấy ngày hôm nay là thật, sớm muộn gì cậu cũng biết. Hắn không muốn cậu nghe được tin này, có khả năng tin này không phải là sự thật, hoặc là, trong lòng hắn còn có ý định khác, chỉ là không thể tiết lộ chân tướng sự thật trước họp báo, nên mới dùng cách này để giấu giếm cậu.

Huống chi hắn còn hẹn cậu sau khi ăn cơm trưa cùng các phóng viên xong, đầu giờ chiều, hắn sẽ tự mình đến đón cậu đi ăn...

Nếu như, hắn thực sự muốn kết hôn với Kim Dục Nhi , nếu hắn không quan tâm đến cảm giác của cậu, nếu hắn không thương cậu, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn sức, đúng không?

Thảo nào, hắn muốn cậu tin tưởng hắn.

Cho dù cậu nghe được cái gì, cũng phải tin tưởng hắn yêu cậu, mấy ngày nay cậu cảm giác được tình cảm đó cuả hắn...

Cậu tin tưởng hắn yêu là thật, cho nên tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ không làm tổn thương cậu.

Suy nghĩ thấu đáo, liền bình thường trở lại. Nghĩ vậy, bỗng dưng Nghi Ân rất muốn cười. Hóa ra Vương Gia Nhĩ cũng có lúc ngốc nghếch nha! Nếu hắn biết cho dù bản thân có cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, chính cha hắn bán đứng hắn, không biết hắn sẽ xuất hiện với vẻ mặt như thế nào? Lúc mới nghe được sự thật thì kinh ngạc cùng bi thương bây giờ nhưng giờ đã trở thành hư không.

Bên ngoài hội trường phóng viên chen nhau đông chật như nêm cối, bên trong hội trường phóng viên lại liên tục công kích, tấn công mạnh mẽ.

" Vương Gia Nhĩ , anh nhất định phải lấy con gái của tôi, thì hợp đồng nhượng quyền cổ phần mới có thể thành lập, đây là một sự giao ước tốt."

"Tôi sẽ không lấy con gái của ông."

"Hợp tác của chúng ta đến đây kết thúc!"

"Được, chờ một chút, chúng ta sẽ ở trước mặt giới truyền thông tuyên bố, coi như hợp tác kết thúc."

"Cái gì?" Kim Bất Hoán vô cùng choáng váng, tiểu tử này không phải vì đạt được mục đích mà bất chấp mọi thủ đoạn sao? Hắn gióng trống khua chiêng tuyên bố cho thiên hạ muốn đầu quân vào ngành điện tử, vị trí đứng đầu về lĩnh vực điện tử chính là chỗ ngồi của xí nghiệp Kim Thị ,tuyệt đối là ván cầu thuận lợi nhất dành cho hắn, hắn không có lấy một lý do chính đáng cứ đơn giản như vậy mà từ chối, không phải là vì Nghi Ân ? "Anh điên ư? Anh biết hiện tại anh đang nói cái gì không? Vương tiểu tử?"

Vương Gia Nhĩ cười. " Đương nhiên tôi biết."

"Tôi sẽ không cho... anh cơ hội lần thứ hai đâu!"

"Không sao cả."

"Anh."

"Nhưng mà, tôi sẽ cho ông cơ hội lần thứ hai, Kim chủ tịch."

"Có ý gì?"

"Tôi còn có thể dùng 80% giá thị trường mua 15% cổ phần của công ty trong tay ông, nhưng mà tôi sẽ không lấy con gái của ông, nếu như ông đồng ý, đợi lát nữa phóng viên sẽ biết cục diện hai doanh nghiệp chúng ta, nếu như ông không đồng ý, tin tôi đi, giá cổ phiếu cuả Kim Thị sẽ rớt giá không phanh bởi vì tôi sẽ tuyên bố hủy hợp tác, để phòng ngừa giá trị cổ phiếu mất giá, chắc chắn khi tin tức được truyền đi thì tất cả các cổ đông sẽ bán tháo cổ phiếu cho tôi, ông nói có đúng không? Kim chủ tịch?"

"Anh..." Kim Bất Hoán ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, giờ mới phát hiện hóa ra mưu mô của tiểu tử này thật đáng sợ! "Anh điên rồi... Sao anh có thể đối với tôi như vậy? Dùng thủ đoạn hai mặt với tôi, ngang nhiên nói dối, anh không sợ chữ tín của anh mất hết sao?"

"Lúc trước, tôi đã bảo ông không nên nói lung tung, là chính ông không nghe lời, đem tin tức cung cấp cho giới truyền thông, trách ai đây?" Nếu Kim Bất Hoán lúc trước không nghĩ đến việc muốn đem con gái gả cho hắn, hắn hà tất cũng không cần dùng thủ đoạn vòng vèo đê tiện này để nhanh chóng đạt được mục đích của doanh nghiệp. Còn bắt nạt người của hắn nữa, thì cần phải có tâm lí tốt để chịu sự trừng phạt.

"Tôi không có!" Kim Bất Hoán mở miệng nói, hắn chỉ nói với mấy cổ đông tương đối thân thiết mà thôi, tin tức mà giới truyền thông nhận được căn bản không phải hắn lộ ra!

Vương Gia Nhĩ cười lạnh lùng. " Có hay không đã không còn quan trọng nữa, việc đã đến nước này, mời Kim chủ tịch mau chóng có quyết định tốt, họp báo sắp bắt đầu rồi."

Kim Bất Hoán rùng mình một cái, Vương Gia Nhĩ này không phải là người có thể khinh thường! Bây giờ bại trên tay hắn, vì bản thân mình đã khinh địch. Không nên đơn giản như vậy tin tưởng hắn, lần này chính là do hắn quá sơ suất , dẫn tới kết quả bị thảm bại như vậy, lúc trước có tính toán, cũng tuyên bố phá sản rồi. Trước tiên lo ứng phó với phóng viên lần này xong, về phần sau này ra làm sao, sẽ giải quyết tiếp.

Tại buổi họp báo, chuyện đính hôn ghép " Vương Phong " và nhà họ Kim hoà làm một được chính miệng Kim Bất Hoán xác nhận là do hiểu lầm, cùng lúc việc tập đoàn " Vương Phong " chính thu mua làm chủ công ty Ki. Thị chính thức tuyên bố thành lập., do thư kí riêng cuả Vương tổng, Lâm Hệ Phạm đại diện Vương Phong ký tên phần hợp đồng. Lúc này Vương Gia Nhĩ đã sớm rời khỏi buổi họp báo để đi kiếm Nghi Ân rồi.

Vương Gia Tề vừa nói vừa nhìn biểu hiện trên mặt của Nghi Ân làm sao... Hình như có vẻ thờ ơ?

Khụ một tiếng, ông ta tiếp tục đem chuyện cần nói, nói cho hết.

"Cho nên, thằng nhóc đó nhất định sẽ cùng Kim Dục Nhi đính hôn, tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với cậu, cậu theo nó thì không phải là chỗ tốt rồi... Tôi nói như vậy cậu hiểu chưa?"

Suốt cả nửa ngày, vì nghĩ cậu do tham tiền mới ở cùng một chỗ với Vương Gia Nhĩ . Nghi Ân rốt cuộc nghe cũng hiểu ra vấn đề , đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo, khóe môi lại nhếch lên thành ý cười.

"Thì ra là như vậy, ông chính là nói sau này tôi đi theo Vương Gia Nhĩ , một chút lợi ích cũng mơ không tới. Cho nên muốn tôi càng sớm càng tốt tách rời khỏi hắn, có đúng hay không?

Vương Gia Tề nghe xong lời nói của cậu vừa sắc bén vừa lạnh lùng, mãnh liệt, ha hả cười không ngừng. "Không sai, nha đầu, cậu thật lanh lợi biết xoay chuyển vấn đề. Bây giờ quyết định thế nào?"

" Thế nào là thế nào?"

"Chia tay đi, tôi sẽ cho cậu một số tiền đáng kể." Nói những lời này. Vương Gia Tề cực kỳ phấn khởi, gần như muốn nhảy dựng lên để hô vạn tuế vậy.

Đã biết rằng, những người có tiền ở trên tivi cùng với người tình nhân cuả con trai mình nói chuyện như thế nào, cảm giác vô cùng đặc biệt, thật vất vả mới có được cơ hội thể hiện là người cha uy phong, đương nhiên ông ta không thể bỏ lỡ.

Có điều, ông ta cũng không phải là đến đây để đuà, gặp người có thể khiến Vương Gia Nhĩ bất luận thế nào cũng đem công việc bỏ mặc mới là mục đích hàng đầu, nếu như cậu ta thật sự chỉ là yêu tiền cuả Kim gia, nhất định hắn phải đánh đuổi. Ông thương xót con trai đã vì người đàn bà hư hỏng Triệu Phi Phi phản bội mà không còn tin vào tình yêu, nếu như không cẩn thận lại lầm đường lạc lối yêu một người chỉ yêu tiền, thì đời này không phải thật sự là vạn kiếp bất phục, và cách biệt hoàn toàn với tình yêu sao?

Nghi Ân nhìn Vương lão gia, cảm thấy lời ông nói quả thực có chút không hợp logic.

"Vì sao? Vương Gia Nhĩ không phải đã quyết định muốn kết hôn cùng Kim Dục Nhi sao? Chuyện tôi và anh ấy chia tay hay không, có liên quan gì?" Nếu Vương Gia Nhĩ muốn kết hôn với Kim Dục Nhi , thì chứng tỏ cậu một chút lực ảnh hưởng cũng không có, ông ta cần gì đặc biệt đến bảo cậu và Vương Gia Nhĩ chia tay?

"Cho nên cậu hẳn là đã hoàn toàn hết hy vọng."

Dựa vào như vậy mà phán đoán, vậy ông là tới thay con trai giải quyết tình cảm ngoài giá thú.

Chỉ có điều xem chừng hình như không thích hợp lắm, bởi vì trong ánh mắt ông ánh lên không phải là sự toan tính, mà là tràn đầy hưng phấn.

"Tôi..."

"Cha làm gì ở đây?" Trước cửa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn, đúng ra giờ phút này phải có mặt tại buổi họp báo với ký giả, Vương Gia Nhĩ .

Hắn để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng anh tuấn đi về phía cha mình, hai nắm tay xiết chặt trong túi quần.

"Con trai....sao con lại tới đây? Họp báo ký giả? Làm thế nào bây giờ?" Vương Gia Tề cũng để lộ ra khuôn mặt tươi cười,nhìn thấy Gia Nhĩ , vẻ mặt nghiêm túc giả vờ mới vừa rồi trong nháy mắt hoàn toàn biến đổi, Nghi Ân ở bên cạnh theo dõi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Cha trả lời con trước. Cha làm gì ở đây?" Vương Gia Nhĩ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn cha của mình

Nếu Hệ Phạm không nói cho hắn biết ông ấy đích thân đến nhà tìm Nghi Ân , hắn cũng sẽ không bỏ lại họp báo ký giả, như phát điên xông tới nơi này.

Ông lão hại người ghê gớm này!

Có trời mới biết ông ta tìm đến Nghi Ân làm cái quái gì? Nếu ông ta bép xép đem thông tin đính hôn là giả dối không hề tồn tại nói ra, hắn cũng không biết, vì sao mình lại khẩn trương trước phản ứng của Nghi Ân như vậy...

Vương Gia Nhĩ nhìn về phía Nghi Ân , thấy vẻ mặt cậu xem ra vẫn bình thường, lúc này mới tạm yên lòng.

"Không phải vậy đâu.....Đến xem mặt con dâu thôi? Hiếm khi con lại vì một người mà gạt công việc sang một bên như vậy, cha thân là cha chồng tương lai dù sao cũng phải quan tâm lo lắng nhiều hơn một chút, con sẽ không tức giận chứ? Con dù sao cũng đừng nên tức giận nha....Được rồi, cha xin lỗi."

Hiện tại là tình huống gì chứ? Nghi Ân theo dõi mà há hốc mồm.

Vương lão lão gia không phải rất uy nghiêm sao? Vì sao lúc này xem ra, ông ta ở trước mặt Vương Gia Nhĩ dường như là một chút địa vị cũng không có, còn phải xem sắc mặt con trai?

Vương Gia Nhĩ thấy Nghi Ân trố mắt nhìn, trong đầu đã hiểu ra vì sao, không khỏi trừng mắt nhìn về phía cha mình "Cha lại đóng vai ác ở trước mặt người ta à ?"

Vương Gia Tề chớp chớp mắt, chột dạ ha hả cười. "Dù sao tất cả mọi người cũng bảo nhau như vậy thôi, cha mẹ nhà kẻ có tiền đều là cha mẹ chồng ác, thích nhất là lấy gậy đánh uyên ương, xem ra cha diễn cũng tương đối giống nha! Dù có sai thì cha cũng giúp con gánh vác, vậy không phải rất tốt sao?"

Suy nghĩ thật khá nha!

Trước kia hắn chẳng qua là không muốn quản bất kì chuyện gì của ông ta, ông ta mới có thể tùy ý đi chơi đùa!

Nhưng mà hiện giờ lại chơi đùa trên đầu người của hắn, hắn sẽ không thể dễ dàng tha thứ.

"Cha muốn chơi đùa như thế nào, con cũng không quan tâm, nhưng mà bây giờ, con thấ hơi quá đáng, rồi đó!" Cha thật sự là một lão ngoan đồng, càng già càng thích giở trò, Vương Gia Nhĩ nhíu mày bực mình nói.

"Ơ kìa! Được rồi được rồi, thật sự là không có hứng thú mà, không chơi thì không chơi vậy! Con trai, con dù sao cũng đừng nên tức giận nha! Thật sự là chơi không vui chút nào, con nói thử xem cha vì sao lại sinh ra một đứa con trai như con vậy, tính cách tuyệt đối không giống cha, có đôi khi, cha cũng hoài nghi con rốt cuộc có đúng là con ta hay không, hay là lúc ở bệnh viện bế nhầm rồi, con căn bản không phải con của cha!" Vương Gia Tề bĩu môi nói.

"Cha còn như vậy thì con thật sự phải nổi giận đó." Vương Gia Nhĩ nghiêm túc nói.

"Đừng, con dù sao cũng đừng nha, con trai! Con xem, con suốt đời nổi giận sẽ dọa cho Ân Ân bỏ chạy đó, con đi đâu tìm được cho cha một đứa con dâu tốt như vậy chứ! Cha cũng rất thích cậu ấy! Cùng lắm thì ta quay về Mỹ tự mình đi chơi là được rồi." Vương Gia Tề vội vàng nói.

"Được rồi, cha, cha đừng nói nữa, con bảo Hệ Phạm giúp cha đặt vé máy bay, cha mau quay về Mỹ đi!"

"Ôi....Con trai, con liền như vậy vội đuổi cha đi sao? Thật là có vợ liền quên mẹ à, sai rồi, là đã quên cha rồi!" Vương Gia Tề xuớng nguyên một tràng.

"Được rồi, được rồi, cha, coi như con nhận thua rồi được không! Xin cha hãy như bình thường một chút được không?" Vương Gia Nhĩ ôm trán thở dài, đau đầu nói.

Ha Ha....... Nghi Ân nhịn không được bật cười. Thì ra ông cụ là một lão ngoan đồng à! Rất ít khi khi thấy Vương Gia Nhĩ cũng có lúc phải đau đầu như vậy đó!

#Au : cái chap này làm au rã rời tay T.T huhu
Cmt và vote cho au thêm động lực đii chứ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro