Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết nợ chap hôm nay ^^
----------------------------------------------
Sau mấy tiếng ngồi trên máy bay, rốt cuộc bọn họ cũng đến được đảo Bali, đó đích thực là một hòn đảo nhỏ mà xinh đẹp. Nghi Ân trước khi đến đây đã tìm hiểu qua thật kỹ, cậu biết nơi này có mấy bãi biển không tệ, nước biển đều tốt lắm, như là bãi biển Jimbaran và bãi biển Kuta. Cho nên cần phải đi quan sát trước một chút, xem nơi nào thích hợp để chụp ảnh. Còn có, chính là có thể đến miếu Hải thần để quay cảnh cuối cùng khi đôi tình nhân gặp lại nhau. Nhưng ngày hôm nay rõ ràng là không được, bây giờ đã là rạng sáng rồi, cần phải ngủ một giấc thật tốt, ngày mai bắt đầu làm việc.

Đến đón tại sân bay chính là xe cuả khách sạn, công ty có tiền thật tốt, chiếc xe là một chiếc minibus, tới cũng vưà lúc.

Khách sạn mà Hệ Phạm chuẩn bị chính là một khách sạn năm sao, hắn đã đem toàn bộ từ lầu 2 cuả khách sạn trở xuống bao toàn bộ, tuy rằng ngay từ đầu Vương Gia Nhĩ cũng không nói rằng muốn tới, nhưng mà lầu hai ở đây vốn lại còn dư một gian phòng, cho nên bây giờ lại vưà đủ cho mọi người.

Vương Gia Nhĩ cho rằng tất cả moị người rất khổ cực, đó là nguyên do vì sao hắn nói ngày thứ hai mọi ngươì có thể hoàn toàn nghĩ ngơi, cho mọi người thoải mái một ngày, đợi đến ngày kia bắt đầu làm việc. Sau khi nghe xong mọi người đều hết sức phấn khởi.

"Chờ một chút, đạo diễn, tôi muốn ngày mai cùng anh với cả đoàn đi vòng vòng trên đảo một chút xem cuối cùng chúng ta sẽ chọn bãi biển nào làm bối cảnh, còn có cả miếu Hải Thần, tôi cũng muốn đi qua đó. Tôi nhớ rõ là buổi trưa sẽ có thuyền có thể đưa đi, chúng ta vào buổi chiều sẽ theo thuyền trở về, những người khác ngày mai nghỉ ngơi tốt một chút, có được không?" Nghi Ân đề nghị, vốn đây chính là kế hoạch ban đầu cuả cậu.

"Được, không có vấn đề, chúng tôi về phòng trước đây."

Sáu giờ sáng ngày thứ hai trên đảo Nghi Ân bắt đầu đi, tối hôm qua cậu ngủ rất tốt. Kéo tấm rèm cưả sổ, mặt trời đang từ từ nhô lên, đẹp quá, nếu lần này có thời gian rảnh rỗi nhất định phải ngắm mặt trời mọc. Trước đây, bởi vì chuyện cuả Tiểu Ngọc mà không có thời gian đi du lịch, cho nên lần này cậu nhất định không thể bỏ lỡ. Nghi Ân online xem xét một chút, miếu Hải Thần nằm trên một cái hang nuí lớn gần bờ biển, trên hang nuí đó còn có một khối đá to, nghe nói đó là nơi có thể ngắm mặt trời mọc tốt nhất, cậu muốn đi...

Đợi đến tám giờ là thời gian phòng ăn bên trong cuả khách sạn phục vụ buffet sáng, nhìn trước mặt nhiều món ăn ngon đến vậy, Nghi Ân như muốn chảy nước bọt thèm thuồng. Mỗi một thứ cậu đều nếm qua một chút. Tuy rằng ngày hôm nay là thời gian nghỉ ngơi cuả người khác, nhưng mọi người vẫn thức dậy sớm một chút, bọn họ đều muốn đi dạo một vòng quanh hòn đảo xinh đẹp mỹ lệ này trước.

Sau đó một nhóm ba người đi đến cưả khách sạn, Nghi Ân cứ quay đầu lại nhìn, muốn nhìn một chút xem Vương Gia Nhĩ có thức dậy xuống ăn sáng hay không, thế nhưng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

"Ôi Tổng giám đốc." Đạo diễn cất giọng khen ngợi làm cho Nghi Ân quay đầu nhìn lại cưả khách sạn, Vương Gia Nhĩ không biết ở đâu mượn đến một chiếc xe, hắn đã ngồi sẵn bên trong chờ bọn họ, dường như hắn đã an bài hết moị chuyện từ trước rồi.

"Tổng giám đốc, có lẽ vẫn không nên lái xe chứ, anh nên ngồi ở phiá sau nghỉ ngơi mới phải?" Nhân viên cuả đoàn phim lấy lòng nói, làm việc ở đoàn phim lâu năm như vậy, sớm đã biết đoán ý người khác thông qua nét mắt, hắn đương nhiên biết Vương Gia Nhĩ là muốn cùng Nghi Ân ngồi cùng một chỗ.

Hắn cũng không hề cự tuyệt, ngồi xuống phiá sau, để cho nhân viên cuả đoàn phim lái xe, đạo diễn ngồi ở vị trí kế bên hắn, Nghi Ân ngồi ở ghế sau.

Xe di chuyển không lâu, Vương Gia Nhĩ nhìn ngoài cưả sở lơ đãng hỏi, "Ban nãy cứ nhìn cái gì ở phía sau vậy? Làm rớt gì sao?"

Mặc dù hắn không nói rõ bất kỳ người nào, thế nhưng tất cả mọi người biết hắn chính là ám chỉ đến Nghi Ân . Cậu cuối cùng nhìn qua vẻ mặt cuả mọi người, cũng giả vờ giống như không có gì lạ, "Không có, tôi chỉ là muốn nhìn xem anh có xuống dùng bữa sáng, nhưng mà....anh làm sao lại đi cùng chúng tôi?"

Vương Gia Nhĩ mỉm cười quay đầu nhìn Nghi Ân "Tôi không phải đã nói rồi sao, quảng cáo này tôi cũng sẽ theo quan sát, hơn nưã...tôi nghĩ muốn cùng ...mọi người đi xem xét." Hắn vốn thầm nghĩ nói "em", thế nhưng nhìn lại có mặt hai người khác, cho nên buộc lòng phải nói một tiếng "mọi người"

"À " Trong lòng Nghi Ân chợt dâng lên một chút ngọt ngào, hạnh phúc, cũng không nói bất kỳ lời nào nưã, trên xe lại là một sự im lặng.

Xe chạy khoảng một giờ, bọn họ đến bãi biển Jimbaran, bãi biển Jimbaran này nổi tiếng với cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cùng với phương thức tác nghiệp đặc biệt của ngư dân. Bãi biển sớm tinh mơ, hay hoàng hôn đều rất nhộn nhịp . Ngư dân nơi đây vẫn sử dụng những chiếc thuyền độc mộc giản dị từ thời xa xưa để ra khơi. Lúc chạng vạng, có thể nhìn thấy mặt trời lặn ở đây, nghe các ca sĩ biểu diễn dân ca, hưởng thụ bữa cơm dưới ánh nến, barbecue hải sản, hữu tình thi vị. Thế nhưng, bởi vì du khách rất đông lại thiếu đi một chút cảm giác yên bình, chính vì vậy mà, không thích hợp với ý tưởng chủ đạo của quảng cáo. Đổi sang địa điểm kế tiếp, bãi biển Kuta.

Kuta được mệnh danh là bãi biển đẹp nhất của đảo Bali. Bãi biển nơi đây bằng phẳng, cát trắng noãn, nhẵn mịn, hơn nữa quang cảnh lại tươi đẹp. Cuối cùng, mọi người nhất trí quyết định địa điểm quay quảng cáo được đặt tại bãi biển Kuta.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở bên ngoài xong, họ liền lên xe chuẩn bị đến bến tàu ngồi thuyền sang miếu hải thần. Kỳ thực miếu hải thần chỉ nằm trên một khối nham thạch lớn nằm cạnh biển, thế nhưng, mùa này chính là mùa nước lên, mỗi lần gặp triều cường, khối nham thạch liền bị nước biển vây quanh, cả ngôi miếu chìm trong sóng lớn lại dường như di động, tựa như một cung điện dưới nước, chỉ khi thủy triều xuống thì mới tiếp giáp với đất liền. Chính vì vậy nên phải dùng thuyền mới có thể tới được.

Khối nham thạch lớn kia giống như một tiểu đảo độc lập, du khách đến miếu hải thần cũng rất đông, nham thạch cũng không phải rất lớn, sỡ dĩ mọi người đến đây dạo chơi chính là vì nước biển ở đây thực sự rất xanh, Nghi Ân ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời cũng rất xanh, chọn nơi này làm bối cảnh kết thúc thật đúng là đã chọn đúng chỗ.

Tiếp tục đi thêm hai giờ nữa, mọi người nhất trí cho rằng miếu hải thần rất thích hợp quay cảnh trùng phùng của nam nữ nhân vật chính. Hơn nữa, nhờ vào một người dân địa phương, đã tìm được một bãi cát và vùng nước biển trong veo và xanh biếc. Sau khi quyết định chọn nơi này, mọi người cũng thoải mái hơn, bắt đầu tham quan quang cảnh hai bên đường.

Hôm nay, Nghi Ân tự mình cầm theo cameras, dọc đường thấy có phong cảnh gì đẹp thì liền dừng lại chụp ảnh, đôi lần thiếu chút nữa không theo kịp phái đoàn. Không có bản đồ nơi đây, cậu chính là vẫn đi lần theo đường cái, vạn nhất nếu đi lạc đường, là tiêu.

Buổi chiều, đoàn du khách vẫn lũ lượt không ngừng, Nghi Ân nhìn thấy đường đến khối đá, sau đó cậu men theo ven đường leo lên, không hề nghe thấy đạo diễn nói phía dưới.

" Nghi Ân , Tổng giám đốc và người của đoàn làm phim đã đến phía trước đi restroom, cậu phải nhanh lên một chút mới theo kịp đó."

Nghi Ân thoáng cái đã leo lên tới điểm cao nhất, từ nơi này có thể nhìn thấy bãi biển của đảo Bali ở phía đối diện, còn có biển cả mênh mông vô bờ phía dưới.

"Thật đẹp nha, Gia Nhĩ , anh nhìn nè." Lúc Nghi Ân quay đầu lại, một bóng dáng quen thuộc nhưng cũng không phải mấy người họ và hắn ? Hẳn là cũng sắp leo đến đây rồi chứ, leo thật là chậm mà. Nghi Ân cũng không lo lắng, cứ như vậy ngồi lên trên khối đá nhìn biển rộng phía dười, lại nhìn lên bầu trời xanh, một lát sau, bầu trời xanh thẳm biến thành một mảnh đen kịt.

Không phải trời sắp mưa chứ? Nghi Ân mở túi xách ra xem, quên mang theo ô rồi, thật gay go! Không biết Gia Nhĩ và mấy người kia có mang theo hay không. Quay đầu lại nhìn con đường hẹp kia, vẫn chưa ai lên đến, mà người bên trên cũng càng ngày càng ít. Nghi Ân lúc này mới có chút lo lắng, lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Vương Gia Nhĩ , nhưng làm thế nào cũng không nối máy được. Đợi đến lúc gọi lại một lần nữa thì, điện thoại di động lại đột nhiên không có chút sóng nào nữa, trời ạ! Nguy rồi! Nghi Ân không khỏi rên lên trong lòng.

Lúc này, một hướng dẫn viên du lịch đi ngang qua người Nghi Ân hiếu kỳ nhìn cậu, "Cậu còn chưa đi sao? Thời tiết thay đổi rồi, hình như trời sắp mưa đó, mùa này mưa bão nhiều lắm."

"Trở trời? Bão? Nhưng vừa nãy không phải trời vẫn còn trong xanh sao?" Nghi Ân vô cùng kinh ngạc nói.

"Thời tiết ở đảo Bali vẫn luôn như vậy mà, giống gương mặt của một đứa bé, lúc vui lúc buồn, đặc biệt là vào khoảng thời điểm này, nói không chừng chưa hết một ngày thì lại tốt trở lại." Nói rồi, người hướng dẫn viên du lịch liền ra về.

Nghi Ân nhớ tới khoảng thời điểm này đang là mùa mưa ở đảo Bali. Lúc mưa bão nhiều nhất, hơn nữa thời tiết lại hay thay đổi. Làm sao bây giờ? Hiện tại lại không liên lạc được với Gia Nhĩ và mấy người kia.

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một hồi tiếng sấm nổ. "A!" Nghi Ân vội vàng nhảy xuống từ trên mặt tảng đá to, bị tiếng sấm dọa đến nhảy dựng lên, lúc nhảy xuống làm chân bị trặc.

"Đau quá đi," Nghi Ân ngồi trên đường suốt cả nửa ngày mà không tài nào đứng dậy nổi. Chờ đến lúc cậu đứng lên, muốn quay sang những người xung quanh mượn điện thoại, nhưng vừa quay đầu lại, lại phát hiện cũng chỉ còn lại ba người, một đôi vợ chồng lớn tuổi và một người đàn ông trung niên người ngoại quốc.

Đôi vợ chồng lớn tuổi kia đương nhiên là không có điện thoại, Nghi Ân không thể làm gì khác hơn là mỉm cười dùng tiếng Anh với người đàn ông trung niên kia để hỏi mượn. Thế nhưng ông ta nhất định không nói lời nào mà chỉ nhìn Nghi Ân , sau đó mới nói một câu "Bonjour" (Xin chào, tiếng Pháp)", lại tiếp một câu, "I am from France."

Trời ạ! Nghi Ân sắp phát điên rồi, hắn dĩ nhiên là một người Pháp, nhưng không hề gì, nói tiếng Anh cũng sẽ OK, thế nhưng nói tiếp vài câu mới biết được hắn chỉ biết nói một câu như ông thể nói tiếng Pháp mà! Làm sao bây giờ?

Còn chưa chờ Nghi Ân nói tiếp, người đàn ông kia đã quay đầu chạy mất, "Nè, sao ông lại chạy chứ, tôi đâu phải người xấu." Nghi Ân thấy quái lạ hô lên phía sau.

Lần này thì xong rồi, ngay cả hy vọng duy nhất cũng đã chạy mất, tuyệt vọng, hiện tại chỉ có thể dùng từ bất lực mà miêu tả tình trạng của cậu ! cậu chưa bao giờ đã từng căm giận bản thân mình chỉ học qua hai ngoại ngữ như vậy. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là tự mình từ từ đi xuống dưới, xung quanh đã không còn một ai nữa.

Lúc Vương Gia Nhĩ đi ra từ restroom, đạo diễn đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, "Chuyện gì đã xảy ra? Nghi Ân đã đi đâu rồi?" Vương Gia Nhĩ hỏi.

"Cái cậu Nghi Ân kia , cậu ấy hình như không thấy đâu nữa, tôi đã gọi vào di động của cậu ấy, hơn nữa hiện giờ trời dường như cũng sắp mưa rồi, cậu ấy lại không mang theo ô." Đạo diễn vội vàng nói.

"Tổng giám đốc, hướng dẫn viên du lịch ở đây nói chúng ta tốt nhất lập tức nên quay lại bến tàu, ở đây hình như sắp có bão tới, không biết lúc nào thì tạnh, muốn chúng ta bắt chuyến tàu cuối cùng đi ngay bây giờ." Người của đoàn làm phim ở bên cạnh nói.

Vương Gia Nhĩ thoáng suy nghĩ một chút, lấy ra chìa khóa xe từ trong túi đưa cho người của đoàn làm phim, nói, "Đây là chìa khóa xe, mọi người xuống trước, sau đó chờ chúng tôi ở trên thuyền. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm Nghi Ân , chúng ta sẽ liên lạc lại sau, khi nào tìm được cậu ấy rồi chúng tôi sẽ đến bến tàu." Sau đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Giả sử như, nếu thuyền phải rời bến mà chúng tôi vẫn chưa tới, vậy mọi người cứ đi trước hết đi, không cần chờ chúng tôi nữa, sau khi quay về hãy nghĩ biện pháp tới tìm chúng tôi, đã rõ chưa? Được rồi, bây giờ, mọi người đi mau đi " Vương Gia Nhĩ thúc giục người của đoàn làm phim và đạo diễn, không cho họ nói tiếp, sau đó tự mình quay lại bắt đầu chạy.

" Ân Ân , em ở đâu vậy? Có nghe anh gọi em không, mau trả lời anh, em ở đâu?" Vương Gia Nhĩ gọi lớn, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thế nhưng hắn không hề quản bất cứ gì, vẫn chạy về phía trước, chỉ cần nghĩ đến cậu sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau đớn.

Nghi Ân cứ như vậy lê từng bước, cậu biết mình đã không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng, chân đau quá, cậu đi không nổi, hơn nữa mưa gió càng lúc càng lớn, quần áo cũng đã ướt sũng, gió quất vào người, có một chút cảm giác giá lạnh.

"Nghi Ân , mày nhất định phải cố gắng lên! Nói không chừng Gia Nhĩ đang đi tìm mày đó, mày nhất định không thể ngã xuống! Mày phải đi tiếp." Nghi Ân vẫn luôn tự nói với chính mình, cổ vũ bản thân, chịu đựng sự đau nhức, từng bước từng bước một đi tiếp.

" Ân Ân , trả lời anh đi, em đang ở đâu?" Vương Gia Nhĩ vừa chạy vừa tiếp tục gọi to.

Nghi Ân đột nhiên dừng bước, dường như nghe thấy Vương Gia Nhĩ đang gọi mình, " Gia Nhĩ, em ở đây, ở đây nè." Thật sự là Gia Nhĩ , anh ấy đi tìm cậu, Nghi Âm mỉm cười bước về hướng phát ra tiếng gọi.

Vương Gia Nhĩ nghe thấy có tiếng đáp lại, lập tức chạy về hướng đó, quả nhiên thấy Nghi Âmn toàn thân ướt đẫm, sắc mặt của cậu tái nhợt, chân lại còn đang khập khà khập khiễng, chân của cậu.....

Vương Gia Nhĩ vội vàng chạy tới nắm lấy tay cậu, "Cuối cùng cũng đã tìm được em rồi, em có biết anh lo lắng cho em đến mức nào không? Chân của em làm sao vậy? Em có biết tất cả mọi người bọn anh đều rất lo lắng cho em hay không?"

"Chân của em bị trặc, lúc nhảy xuống từ trên mặt khối đá không cẩn thận...." Nghi Ân nhìn quanh phía sau Vương Gia Nhĩ " Á! Những người khác đâu?"

"Anh để bọn họ đến bến tàu trước rồi, chỉ còn lại duy nhất một chuyến tàu thôi, chúng ta cũng mau đi đi! Bão sắp tới rồi, nếu như không bắt kịp tàu, chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này qua đêm." Vương Gia Nhĩ nói.

"Được, chúng ta đi ngay đi." Nghi Ân vội vã sốt ruột nói.

Hắn kéo cậu lại "Em như thế này thì làm sao đi được chứ, hơn nữa, em xem em kìa, cả người đều đã ướt sũng rồi, sẽ sinh bệnh đó." Hắn chạy tới trước mặt cậu , khom nửa người xuống nhìn cậu, Nghi Ân cũng nhìn hắn, dường như không rõ ý của hắn."Em còn đang nhìn cái gì đó! Mau lên đây, anh cõng em, như vậy nhanh hơn."

" Á , ra vậy." Thì ra là ý này à, Nghi Ân chậm rãi leo lên lưng Vương Gia Nhĩ.

Vương Gia Nhĩ cõng Nghi Ân đi về phía trước, mới nhận ra lúc cậu mất tích, trong lòng hắn dường như có lưả đốt, nhìn thấy cậu như vậy, lại đau lòng không nói nên lời, xem ra cậu thật sự rất thường không quan tâm đến chính mình. Thường ngày chăm sóc cho em gái cẩn thận như vậy, thật không ngờ đối với chăm sóc bản thân mình thì lại biến thành một kẻ khờ dại.

Nghi Ân nhìn bóng lưng cuả Vương Gia Nhĩ , nước mưa từ gò má hắn chậm rãi rơi xuống. Hắn dường như đang nghĩ đến nỗi băn khoăn nào đó, cau mày, là đang lo lắng không bắt kịp tàu sao. Hiện tại Nghi Ân cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì hắn đi tìm cậu, cũng là hắn đã tìm thấy cậu, mà hiện tại lại còn cõng cậu trên lưng. Không thể không nói hiện tại, bọn họ cũng đủ chật vật, nhưng lại khiến khiến cậu cảm nhận được cảm giác yêu đương, có một chút lãng mạn, khoé môi cậu bất giác cong lên.

"Lúc này mà em vẫn còn cười được? Thời tiết xấu như vậy, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này không còn chưa biết, em lại còn cười được?" Vương Gia Nhĩ quay đầu lại, quái lạ nhìn Nghi Ân một chút, tiếp tục nói,"Chân của em còn đau không? Sau này phải cẩn thận một chút, đừng khiến anh phải luôn lo lắng."

"Vâng." Nghi Ân buột miệng trả lời, trong lòng tràn đầy hạnh phúc! Trước đây mỗi lần cậu bị thương hay gì đó, sau khi về đến nhà chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì sợ em gái lo lắng, cho nên chưa từng có ai biết. Nhưng Vương Gia Nhĩ nói hắn sẽ lo lắng, điều này khiến cho Nghi Ân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Sắp đến bến tàu rồi, em kiên trì thêm một chút nữa, đợi đến lúc trở về nhất định phải nhớ để bác sĩ kiểm tra mau mau một chút." Hắn vừa nói vừa tăng nhanh bước chân.

"A, Gia Nhĩ , anh nhìn kìa, đã đến bến tàu rồi, nhanh lên một chút." Nghi Ân cũng không màng đến cơn mưa, nhìn thấy bến tàu liền bắt đầu cất tiếng hô to, "Anh nhìn kìa, a! Thuyền sắp rời bến rồi, anh nhanh lên một chút nữa......"

Vương Gia Nhĩ nhíu chặt mày, nhanh chân chạy đến, tiếp đó, hắn thấy thuyền càng ngày càng xa, hắn biết bọn họ đã không bắt kịp thuyền, hắn từ từ thả chậm bước chân, " Ân Ân , đừng bám trên lưng anh nữa, anh mệt chết đi được rồi nè!" Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Nghi Ân , ngồi xổm người, thả cậu xuống.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ chứ? Chỉ còn lại duy nhất chuyến tàu đó thôi!" Cậu lo lắng nhìn Vương Gia Nhĩ nói.

Lúc này, di động của hắn vang lên, "Alo, đúng vậy, tôi có thấy, được, đành phải như vậy thôi, các anh về trước đi vậy, ngày mai các anh bắt tàu quay lại. Ừ , được rồi, mang theo hai bộ quần áo sạch nữa, đúng, được, cứ như vậy đi, bye bye."

Vương Gia Nhĩ dường như không hề có vẻ lo lắng chút nào, nhìn Nghi Ân mỉm cười, "Bọn họ ở trên thuyền, đi về trước rồi, hôm nay sẽ không có tàu nữa, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ quay lại đây." Hắn nhìn bốn phía xung quanh, "Về phần chúng ta, đương nhiên là qua đêm ở chỗ này rồi, đi thôi." Nói rồi, hắn kéo tay Nghi Ân quay lại.

"Vậy, bây giờ chúng ta đi đâu chứ?" Nghi Ân vừa đi bên cạnh vừa hỏi, chân của cậu đau quá đi, hiện tại muốn đi đâu chứ?

Vương Gia Nhĩ quay đầu lại nhìn Nghi ân , đột nhiên dừng bước, nói, "Hay là để anh cõng em đi." Cậuh cũng không cự tuyệt hắn, bởi vì cậu thật sự đi không nổi nữa rồi. "Vừa nãy, lúc đi tìm em, anh thấy phía miếu hải thần có một khách sạn, anh nghĩ tối nay chúng ta có thể ở đó, trước mắt, chúng ta phải đi nhanh một chút, mưa dường như càng lúc càng lớn." Hắn giải thích.

Nghi Ân cũng không nói thêm gì nữa, Vương Gia Nhĩ nói rất đúng, họ đúng là phải tìm một chỗ để ở, trời cũng sắp tối, mà chân của cậu cũng cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Trên người họ đều ướt đẫm, phải rửa mặt chải đầu tươm tất một chút.

Hắn bước từng bước, Nghi Ân chậm rãi tựa đầu trên bờ vai của hắn, dựa vào như vậy thật thoải mái. Tuy rằng mưa lạnh táp vào người, nhưng bờ vai của hắn lại ấm áp.

Hắn ngoảnh lại nhìn gương mặt cậu, hơi ngạc nhiên, vẫn tiếp tục đi về phía trước, không muốn phả hỏng sự yên bình như vậy.

#Au : để ý không kìa ^^ chúng nó thuê khách sạn qua đêm đó :)))) Một đêm dài đăng đẳng , chúng nó sẽ làm gì ??? Ai cảm thấy đầu óc mình chong xáng giống au không :v muahahaha

Chớ quên Vote ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro