Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ân Ân , tối nay không có làm gì à!" Nhấc điện thoại, thanh âm San San gào to từ bên kia di động truyền đến.

"Là cậu à! Mình hai ngày nay đều rảnh rỗi, sao thế? Có việc gì à ?" Nghi Ân hỏi

"Không phải, là mình nhớ cậu quá! Buổi tối chúng ta ra ngoài đi!

"Được! Mình sắp hết giờ làm việc rồi, chờ mình một chút" Nghi Ân đồng ý nói. Dù sao hai ngày nay cũng không thấy Vương Gia Nhĩ .

Cúp điện thoại, Nghi Ân vùi đầu đem công việc ngày hôm nay ra sắp xếp, ngẩng đầu, nhìn phòng làm việc Gia Nhĩ đóng chặt cưả, thấp giọng thở dài, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Đi tới điểm hẹn PUB, Nghi Ân liếc mắt thấy San San ngồi ở trước quầy Bar " San San" cậu đi tới chào hỏi.

" Ân Ân , cậu rốt cục đã tới. Ôi chao mình đợi thật lâu!" San San oán giận nói.

"Xin lỗi ! Trên đường kẹt xe, cậu cũng không phải không biết, giờ tan sở, trên đường muốn không kẹt xe là không thể mà, mình đã tận lực chạy tới." Nghi Ân ngồi bên cạnh nói.

"Cậu nghĩ như thế nào lại hẹn mình đến đây ?" Nghi Ân nhìn một vòng quanh PUB, đây chính là nơi cậu lần đầu tiên đánh đàn.

"Không có gì! Chỉ là nơi này có vẻ tương đối tốt, cho nên rủ cậu đến" San San nói.

"Ồ, thì ra là như vậy. Vậy cậu có chuyện gì sao? Mình xem tâm tình của cậu có vẻ không được tốt." San San dò hỏi

"Thì ra cậu đã nhìn ra! Mình gần đây đích thực tâm tình thật không tốt! Cậu nói đi, xã hội bây giờ, làm sao còn có chuyện sắp xếp người đi xem mắt chứ! Hơn nữa, mình cũng có người thích..." San San bắt đầu thao thao bất tuyệt hướng Nghi Ân mà xả nỗi khổ.

"Thế nào? Nói xong thoải mái hơn chưa? " Nghi Ân nhìn San San nói.

"Đúng vậy! Cùng cậu nói hết tâm sự thực thoải mái!" Cô vui sướng nói "Mấy ngày nay, tớ nhịn sắp nghẹn chết rồi."

Nhìn bộ dạng thoải mái của cô , Nghi Ân không khỏi có chút ao ước, ngẫm lại chính mình, ôi, nên làm cái gì bây giờ đây?

"Thế nào? Cậu cũng có tâm sự?"

"Đúng vậy! Còn không phải là chuyện kia sao! Muốn cho Vương Gia Nhĩ mở miệng nói một câu yêu mình thực sự rất khó, bây giờ mình lại hoài nghi anh ta có thương mình hay không, mình sắp kiên trì không nổi nữa rồi." Nghi Ân cô đơn nói.

"Là sao? Hắn còn chưa nói yêu cậu." San San nói." Vậy kế hoạch kia cuả cậu đâu rồi? Chưa hoàn thành sao?"

"Ai nói vậy! Mình có làm mà! Thế nhưng, thật sự bức anh ấy nổi giận, kết quả là, anh ấy vẫn không hề nói ra câu nói đó! Anh ấy hẳn là thật sự không yêu mình. Có phải hay không?" Nghi Ân đau đớn nói.

"Đương nhiên không phải, cậu tốt như vậy, hắn sao có thể không thích cậu chứ, hắn nhất định là có nguyên nhân gì đó." San San bên cạnh phân tích, nói.

Thật vậy sao? Hắn thật sự thích cậu sao? Nghi Ân nở nụ cười khổ.

" Ân Ân , mình có chuyện phải đi trước, ông nội muốn mình lập tức về nhà." San San vừa nhận điện thoại xong, nói "Lát nữa cậu cũng quay về sớm một chút đi!" Nói xong, cô đi về phía cửa.

"Được, mình biết rồi, cậu đi thong thả một chút." Nghi Ân đáp lại, thế nhưng, đã ra khỏi cửa, San San chẳng nghe thấy.

Cậu cười lắc đầu, San San vẫn vậy, một chút cũng không đổi khác, chẳng hề quan tâm đến mọi thứ như một đứa trẻ.

Cậu lại ngồi ngây ngốc một hồi, đứng dậy, đi về phía toilet. Lúc này, bên cạnh, có một người cũng đứng lên theo, đi về phía toilet.

Người đó chính là Vương Gia Nhĩ , hôm nay hắn cùng Hệ Phạm tới đây bàn về việc hợp tác với người lãnh đạo cấp cao của cửa hàng bách hóa, mới vừa hoàn thành cuộc thảo luận, trong lúc đang nhàn nhã uống rượu, hân đột nhiên chau mày lại, bởi hắn nhìn thấy cậu đang bước vào. Vì sao cậu lại đến những chỗ này? Hắn trong nháy mắt liền thấy nghi hoặc, sau khi lại nh́n thấy San San , hắn mới nhẹ nhõm thở phào, hóa ra là cùng với cậu ta!

Sau khi hắn nhìn thấy San San đi khỏi, Nghi Ân đứng dậy đi vể hướng toilet, hắn cũng đứng dậy đi theo sát cậu.

" Mọi người cứ uống gì đó trước, tôi xin phép vắng mặt một lát." Sau đó mỉm cười bước ra.

Nghi Ân bước tới cửa toilet, đang đứng trên hành lang, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi cậu.

" Ân Ân "

Cậu dừng bước, quay đầu lại, thì ra là Vĩ Kiệt " Vĩ Kiệt , đã lâu không gặp rồi !" Nghi Ân cất tiếng chào. ( Vĩ Kiệt : Bạn trai bị bỏ mặc trước đây của Nghi Ân đã từng được nhắc tới ở chương mở đầu.)

" Ân Ân , anh rất nhớ em!" Vĩ Kiệt nói "Anh vẫn không quên được em, mấy ngày nay em đã đi đâu? Anh đều tìm không được em, đến công ty của bọn em, họ nói em đã từ chức, anh vẫn rất lo lắng cho em. Em đừng rời xa anh có được hay không? Anh không thể không có em mà!"

Nghi Ân lắng nghe những lời hắn nói, bất giác lui từng bước ra sau, nhíu nhíu mày " Vĩ Kiệt, em đã nói rồi, chúng ta thật không có khả năng ở cùng nhau. Em vẫn chỉ xem anh như một người bạn tốt mà thôi. Hiện tại, tâm tình em đang rất rối loạn, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Phiền anh đi trước đi, để em yên tĩnh thoải mái một chút"

" Ân Ân , anh cũng không muốn gây phiền toái cho em, nhưng anh.....Quên đi, anh vẫn nên đi trước, chúng ta liên lạc lại sau vậy. Vậy em, có thể hay không, có thể hay không cho anh một cái ôm?" Vĩ Kiệt dè dặt khẩn cầu. "Coi như là giữa hai người bạn tốt, được không?"

Nghi Ân vươn tay ôm lấy hắn, nói, " Ừ, nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn là bạn tốt!"

" Anh sẽ ghi nhớ." Vĩ Kiệt nói xong, liền xoay người rời đi.

Nhìn hắn đã đi xa. Nghi Ân nhịn không được mà rơi nước mắt, vì sao người mình thích không phải hắn, ở bên cạnh hắn, hẳn là sẽ rất hạnh phúc, không phải sao? Hắn yêu thương mình như vậy. Thế nhưng, hiện tại...Thật sự rất thống khổ!

Lúc Vương Gia Nhĩ đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Nghi Ân rơi lệ đó, hắn châm chọc nói " Nếu luyến tiếc như vậy, thì hãy mang hắn quay lại đi!"

Cậu ngẩng đầu lên "Anh sao lại ở đây?" Nhìn hắn trước mắt, nói, những chuyện vừa nãy hắn đều đã nhìn thấy? Vậy cớ sao hắn còn muốn nói với cậu như vậy, cậu rõ ràng đã cự tuyệt!

"Vấn đề này hẳn là anh phải hỏi em mới đúng chứ?" Vương Gia Nghĩ giận dữ nói.

"Em đến cùng San San " Nghi Ân hồi đáp.

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà! Em thực sự luyến tiếc hắn sao? Em là vì hắn mà khóc?" Vương Gia Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nói.

Cậu nhìn hắn trước mắt,trong lòng đau xót, cười cười, hắn không hiểu, hắn vẫn không hiểu, không hiểu nỗi ḷòng của cậu, có đôi khi rời xa cũng chỉ là vì muốn được giữ lại mà thôi. Sau đó, xoay người bước về phía trước, cũng không muốn nói thêm lời nào với hắn, trái tim thực sự đã quá mệt mỏi, cũng quá đớn đau!...

Vương Gia Nhĩ nhìn thấy cậu lạnh lùng cười trước mặt mình, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, trong nháy mắt, trong lòng kinh hoảng, liền vội vàng kéo tay cậu, ôm cậu vào trong lòng mình, hoảng hốt nói "Em muốn đi đâu? Em chỗ nào cũng không thể đi, em chỉ có thể ở bên anh, em là của anh, biết chưa? Anh sẽ không cho em rời khỏi anh! Em là do chính anh mua về, thì đã là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi đâu! Bất kể em đi tới đâu, anh đều có thể tìm em về!"

Nghi Ân ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Vương Gia Nhĩ "Vậy xin anh buông tay đi! Tôi mệt mỏi rồi, chơi đùa không nổi nữa."

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cậu , dường như muốn nhìn thấu cậu, lửa giận trong thoáng chốc mạnh mẽ trỗi dậy "Vì sao? Vì sao lần nào em cũng muốn rời khỏi bên cạnh anh? Anh không buông, anh tuyệt đối sẽ không buông tay ! Em có nghe hay không? Em là của anh, anh sẽ không nhường em cho người khác!" Hắn quát lên bên tai cậu.

Nghi Ân cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, không nói gì, cũng không động đậy nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Vương Gia Nhĩ kéo cậu ra khỏi PUB, ấn cậu lên xe, khởi động, hướng thẳng về nhà.

Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói một lời, cậu vẫn không nhìn Vương Gia Nhĩ thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Hắn lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Hệ Phạm "Alo, Những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Kang tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi trước.... Ừ, được, cứ như vậy, bye."

Sau khi về đến nhà, Vương Gia Nhĩ trực tiếp đem Nghi Ân kéo vào phòng, cũng không ai mở đèn, cứ thế ngồi trong bóng tối.

Sau một hồi trầm mặc, Nghi Ân lên tiếng trước " Gia Nhĩ , cảm ơn anh thời gian này đã chiếu cố em, em rất cảm kích mọi thứ anh làm vì em, nhưng, xin anh để em ra đi được không? Anh hãy buông tha cho em đi, em đã thực sự quá mệt mỏi, em cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi!"

Hấn không nói gì, chẳng thể nhìn ra hắn có biểu cảm gì trong bóng tối. Nghi Ân tiếp tục nói "Yêu anh, quả là một chuyện rất thống khổ, anh có biết hay không? Yêu anh, em đã trở nên rất mâu thuẫn! Em có thể cảm nhận được anh đối xử với em rất tốt, thậm chí còn tự cho rằng anh thật sự thích em. Thế nhưng, kết cuộc, em nhận ra không phải như vậy. Mấy ngày nay, em làm những việc này, đều là muốn khiến anh ghen, bởi vì anh từng nói, anh không thích em ở cùng với người đàn ông khác, chỉ cần anh ghen, vậy chứng minh rằng anh thật sự yêu em. Nhưng mà, anh......Mấy ngày nay, anh cũng chưa từng nói rằng anh yêu em. Mỗi khi em tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó với em, anh lại xoay người đi nơi khác, không nói năng gì. Vì sao? Anh đã không thích em, nhưng lại không để em ra đi? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh rốt cuộc muốn em như thế nào! Phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha em?"

Nghi Ân vừa nói vừa rơi nước mắt "Em thật sự không hiểu anh, nếu như anh chẳng qua chỉ xem em như những người tình nhân trước đây, em muốn nói xin lỗi, em không thể đáp ứng cho anh. Rốt cuộc anh xem em là gì? Tình nhân ?? Trong số những người của anh, có thể ngay cả như thế cũng không phải, chỉ là một thứ sủng vật anh dùng tiền mua về để chơi đùa? Vậy thì xin anh....Buông tha em, có được hay không, em vẫn còn có tự tôn, em không muốn bị anh tùy ý thích mà đùa bỡn, hiện giờ em chỉ muốn......Chỉ muốn rời khỏi nơi này." Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, Nghi Ân nghẹn ngào nói xong, xoay người, bước ra ngoài.

Một, hai bước, ba bước....

Đúng lúc này, Vương Gia Nhĩ thoáng chốc ôm chầm lấy Nghi Ân từ phía sau, ngăn cản cậu đang bỏ đi, cấp thiết nói " Ân Ân , xin lỗi, xin lỗi... Anh biết, anh biết em làm như vậy tất cả đều vì muốn khiến anh nói câu thích em. Anh cũng biết câu nói kia thật rất quan trọng! Nhưng, sau lần nhìn thấy em cùng Hệ Phạm hợp xướng thâm tình, anh lại ghen tị, anh dĩ nhiên không muốn em cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy, bởi vậy anh đã rất tức giận, anh to tiếng với em, nhưng những điều đó cũng không phải chủ ý ban đầu của anh."

Vương Gia Nhĩ nói tiếp "Anh cũng muốn nói rằng anh thích em, nhưng, nhưng mà anh không dám nói, không phải bởi vì anh không thích em, mà là anh sợ, anh sợ sau khi anh nói ra, em sẽ rời bỏ anh, anh sợ anh không phải là người mà em thích, anh không thể lại một lần nữa trải qua sự đả kích ấy. Năm năm trước sau lần bị phản bội đó, anh không bao giờ..........tin tưởng vào tình yêu nữa, không bao giờ....tin vào nữa, là em, là em đã khiến cho anh lại lần nữa hiểu được tình yêu, vì vậy anh thật sự không thể mất em..."

Vương Gia Nhĩ càng ôm xiết lấy Nghi Ân dường như lo sợ cậu đột nhiên tan biến, " Ân Ân , anh thích em, thích em, em đừng rời xa anh, anh không thể không có em." Chậm rãi xoay người Nghi Ân lại, hắn hôn lên môi cậu, tiếp đó lại hôn lên những giọt nước mắt của cậu....

Nghi Ân đầu tiên là sửng sốt, chậm chạp không phản ứng gì. Một lúc sau, cậu rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu rốt cuộc cũng nghe được hắn nói hắn thích cậu, thì ra là cậu không nghĩ sai chút nào, hắn thực sự thích cậu... Nghi Ân vui mừng đến đỗi rơi nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Nghi Ân từ trong lồng ngực Vương Gia Nhĩ tỉnh lại, xoay người nhìn thấy hắn đích thực đang bên cạnh, dùng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tối hôm qua hắn thực sự đã tỏ tình với cậu, cậu thật là cao hứng mà!

Hiện tại tất cả đều là hạnh phúc, cậu thâm tình nhìn hắn , lặng lẽ hôn lên gương mặt của hắn.

Đột nhiên, tay cậu bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy, hắn chậm rãi mở mắt, cười nói "Xem anh bắt được gì đây? Một tiểu tặc xinh đẹp, mới sáng sớm em đã lén trộm mất môi anh, trái tim anh." Ánh mắt hắn dần dần chuyển sang nồng nàn.

"Anh nói bậy, mới là không phải" Nghi Ân nói cãi lại "Em đang hôn đánh thức một hoàng tử anh tuấn nha! Người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử, mà anh là hoàng tử đó, vậy em chính là người đẹp rồi."

"Có đúng không?" Hắn chớp mi nhìn cậu .

"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào anh không bị nụ hôn của em đánh thức sao?" Nghi Ân cười hì hì, nói.

"Đúng vậy đúng vậy! Em nói cái gì cũng đều đúng hết, vậy người đẹp thân yêu, chúng ta có phải nên thức dậy rồi hay không! Đến giờ đi làm rồi kìa!" Vương Gia Nhĩ sủng nịnh nói.

" Được, nên thức dậy rồi." Nghi Ân gật đầu nói. Nói xong, liền đứng dậy đi tới toilet rửa mặt chải đầu, tiếp đó tự mình chọn cho mình một bộ quần áo, sau đó lại chọn cho Vương Gia Nhĩ một chiếc áo sơ mi cùng cravat.

"Bác Lee, chào buổi sáng!" Hắn nắm tay cậu bước xuống lầu.

Bác Lee mỉm cười nhìn bọn họ, tuy rằng không biết hai ngày trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tình cảm của bọn họ lại càng trở nên tốt đẹp hơn, vì vậy mặc kệ là như thế nào, đó nhất định là việc tốt! "Cậu chủ, Tiểu Ân , hai người xuống rồi! Bữa sáng đã làm xong rồi, hai người nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi làm nữa mà!"

"Vâng, được." Nghi Ân đáp lời Bác Lee, kéo Vương Gia Nhĩ đi về phía phòng ăn.

Sau khi ăn sáng xong, hắn lái xe như bay đến công ty, Ryeowook ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của hắn , trong lòng tràn đầy ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, "Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đúng không ??." Cậu hỏi.

Hắn quay đầu lại nhìn cậu, rất trịnh trọng gật đầu "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau .

#Au : bên nhau thêm 2 , 3 chap nữa lại có biến bây giờ :((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro