Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào văn phòng tồng tài, Nghi Ân liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén bắn đến trên người cậu, mang theo sự tra xét. Cậu quay đầu về phía sau, chỉ thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, diện mạo hình như rất quen mặt.

Trong lúc cậu đang bối rối, người đàn ông đó đã hổn hển quát lên với ông cụ "Ba, rốt cuộc ba làm sao hả! Sao ba có thể làm càn như vậy chứ?!"

"Ta cam tâm tình nguyện, mày quản ta à, tiểu tử thối!" Ông cụ phía sau Nghi An lập tức cãi lại "Mày đến đây làm gì, ta tìm thấy một đứa cháu trai tốt, có nó ở cùng một chỗ với ta là được, mày không cần phải xen vào."

Trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra tia hung tợn, nhưng ngay lập tức dừng lại, nhìn về người con trai phía sau ông lão, hắn nhất thời phát ra một ánh nhìn hoang mang, bọn họ sao lại quen biết nhau?

Lúc Nghi Ân vừa mới vào cửa, thì Sở Thiên Vũ đã nhìn ra, cậu chính là nguyên nhân chủ yếu khiến gần đây con trai mình trở nên khác thường. Trong nháy mắt, trong ánh mắt Sở Thiên Vũ lộ ra một tia sát ý, nhưng lập tức bị một ánh mắt sắc bén hơn ngăn lại, nhìn về phía ông cụ ở phía sau chàng trai kia, hắn nhất thời có chút hoang mang, bọn họ sao lại quen biết nhau? Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của ông cụ, hắn vẫn phải khuất phục.

"Ba, rốt cuộc ba muốn làm như thế nào?" Người đàn ông trung niên kia hổn hển nói. "Ba một mình cầm nhiều tiền như vậy, cũng không tìm vệ sĩ cứ như vậy ra ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì, căn bản là sẽ không có chuyện! Con không thấy cha còn đặc biệt cải trang ra ngoài sao, nếu như thế này cũng có người ăn cướp, cha cũng không có biện pháp." Nói xong, ông cụ nhếch nhếch mép.

"Đến đây, đây là đứa cháu trai ngoan của cha, Ân Ân, hai người làm quen một chút." Ông cụ vừa kéo Nghi Ân đến bên cạnh Sở Thiên Vũ , vừa nói, sau đó quỷ dị trừng mắt nhìn habnws .

"Chào cậu, tôi là Sở Thiên Vũ , tổng giám đốc tập đoàn 'Sở Thị'." Người đàn ông trung niên kia đã khôi phục phong độ trầm ổn vốn có, đưa tay về phía Nghi Ân , có chút săm soi nhìn cậu.

"Tôi là thư kí của Tổng giám đốc tập đoàn ' Vương Phong', Đoàn Nghi Ân. Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi đại diện toàn thể công ty hoan nghênh 'Sở Thị' các vị đầu tư vào ' Vương Phong '."

"Từ từ, từ từ." Nghi Ân chưa dứt lời, ông cụ đã mất hứng nhao nhao lên, "Cái gì gọi là hoan nghênh 'Sở Thị', đây là tiền của chính lão già tôi bỏ ra, một chút liên quan với bọn họ cũng không có."

"Đúng, đúng, đây là tiền của một mình cha bỏ ra, chúng con sẽ không được nhờ." Sở Thiên Vuz bất đắc dĩ nói, trong lòng cũng không rõ lắm, vì sao cha lại tốt với chàng trai xa lạ này như vậy, vừa rồi ông cũng đã dùng ánh mắt để cảnh cáo mình, không được có chủ ý xấu với cậu ta, không được tổn thương cậu ta, nhưng đây là vì sao? Cha thân đã từng là sát thủ lại cũng sẽ mềm lòng?

Tiếp đó, "Vương Phong" khẩn trương đến độ rối tinh rối mù một trăm triệu đô la, lại còn là tiền mặt, vậy phải mất bao lâu mới có thể kiểm kê xong tiền đây?! Nhưng ông cụ kia cũng vẫn có thể yên tâm, lại tự mình một mình chạy đến văn phòng của Nghi Ân nghỉ ngơi, bỏ mặc hết thảy mọi chuyện.

Ngay cả Vương Gia Nhĩ và Sở Thiên Vũ cũng đi tiếp tục thảo luận chuyện đầu tư, còn lại Nghi Ân, vì vậy cậu đành phải cam chịu ngồi ở bộ phận tài vụ, nhìn người khác hết đếm rồi lại đếm tiền tới mềm tay. Ai có gặp qua người kì quái như vậy sao?

Thoáng chốc đã đến trưa, cuối cùng cũng kiểm kê tiền xong, Nghi Ân còn chưa kịp thở phào, Vương Gia Nhĩ vừa mới cùng nhau thảo luận công việc với Sở Thiên Vũ cũng đã kéo cậu vào trong văn phòng Tổng giám đốc. "Em là người của 'Sở Thị', vì sao không nói cho anh biết, còn nữa, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Thân thế của em anh còn không biết à, cha mẹ đều là bình dân bách tính hoàn toàn bình thường, cả hai đã cùng qua đời, em đâu có thể có liên quan gì với tập đoàn 'Sở Thị'! Em sao có thể là cháu trai của ông ấy chứ! Em chẳng qua là bị ông cụ tự chủ trương nhận làm cháu trai nuôi mà thôi." Đối mặt với sự chất vấn của Vương Gia Nhĩ , Nghi Ân không khỏi cười gượng, nhìn Hệ Phạm ở phía sau hắn rõ ràng cũng có chút hiếu kì và cả nhiều chuyện, cậu đành phải nói một chút chuyện phát triển đã trải qua với hai người.

"Em thật đúng là may mắn mà!" Nghe Nghi Ân giải thích xong, Hệ Phạm còn đang ở trong tình tiết câu chuyện chưa tỉnh lại đã hơi khôi hài nói tiếp một câu. "Sao anh không gặp được chuyện tốt như vậy chứ?"

"Hóa ra là như vậy à! Nhưng mà ông cụ này cũng thật là thú vị, cứ nhất định một mình vác nhiều tiền như vậy đến đây, đổi lại là ai cũng đều nghĩ không ra mà!"

"Đúng vậy! Ông cụ một chút cũng không có loại nghiêm túc của một Tổng giám đốc tập đoàn lớn nên có." Nghi Ân đáp lời.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, ở bên ngoài liền truyền đến tiếng Sở Thành Minh.

"Đi thôi! Ân Ân , ông của em không tìm được em rồi." Vương Gia Nhĩ vừa cười vừa nói.

Đúng lúc này, ông cụ đã tìm được đến nơi, "Cậu bé, cháu đã hết giờ làm rồi chứ, đi, ông đi ăn cơm cùng cháu." Nói xong, bụng ông liền kêu lên.

" Dan " Nghi Ân không nhịn được bật cười, "Ông, cháu cùng ông đi ăn cơm nha!" Nói xong, nháy mắt nhìn về phía ông.

"Được thôi được thôi, ông thừa nhận là ông đói bụng, cho nên cháu, đứa cháu thông minh này sẽ theo ông đi ăn nha!" Nói xong, ông cụ liền kéo Nghi Ân ra khỏi văn phòng, còn lại Vương Gia Nhĩ cùng Hệ Phạm , hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, nở nụ cười với nhau, ông cụ này, thật đúng là thú vị quá đi mất mà! ~

" Thiên Vũ , bố không cho phép con làm hại Tiểu Ân , nếu như thằng bé có một chút tổn hại, bố sẽ tìm con hỏi tội." Sở Thành Minh lúc này đây mới để lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị một sát thủ nên có.

"Nhưng mà, vì sao? Ba, cậu ta..."

Chưa đợi Sở Thiên Vũ nói xong, ông cụ liền nói thêm, "Cậu bé này rất hợp tâm ý cha, cha đã nhận thằng bé làm cháu nuôi rồi. Con không phải cũng biết sao?"

"Nhưng mà, vậy Tiểu Hàm ( Nặc Hàm đó ^^ )?"

"Cha biết con muốn nói gì, con muốn nói thằng bé ảnh hưởng đến Tiểu Hàm , một sát thủ không được phép có cảm tình, nếu như có tình cảm, sẽ không thể trở thành mạnh nhất! Nhưng mà con có từng nghĩ đến hay không, từ sau khi vợ con mất, Tiểu Hàm đã không còn có những xúc cảm thừa thãi, chỉ có cậu bé này, mới khiến thằng bé có lại những xúc cảm khác trên gương mặt, bây giờ con còn muốn biến nó trở lại thành một kẻ vứt đi không có xúc cảm kia sao!?"

Nghe cha nói, Sở Thiên Vũ trầm mặc, đúng vậy! Từ sau khi vợ mất, Tiểu Hàm đã không còn tươi cười nữa, bây giờ thật vất vả lại có một người có thể khiến thằng bé lại hé lộ ra vẻ mặt tươi cười lần nữa, hắn thật sự cũng muốn xóa bỏ nét vui cười cuối cùng của Tiểu Hàm sao? Thật sự muốn sao? Sở Thiên Vũ mờ mịt không hiểu...

#Au : Hôm nay chap hơi ngắn :((((~ Tại Au bận quá T.T mai au trả chap dài nhé ^^ được không ?? Vote và cmt gì đi chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro