Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh hai, anh đã về" tiếng reo vui của em gái đánh thức Nghi Ân. Ánh nắng sớm mai chiếu rọi trên người, cậu chậm rãi mở mắt, "A! Đau người quá!" Nghi Ân xoa xoa nhẹ lưng, thì ra cậu đang ngủ trên sofa. Tiểu Ngọc dẫu sao cũng rất đơn thuần, cứ như vậy tin lời nói dối của anh nó. Có lẽ, một lời nói dối cũng đủ khiến người ta thỏa mãn hài lòng. Nghi Ân nhìn theo bóng em gái đến trường thầm nghĩ. "Thôi chết, bây giờ là mấy giờ rồi", Nghi Ân lấy lại tinh thần "Thảm rồi, đã trễ như vậy, thế nào cũng sẽ bị quản lí hói đầu quở trách." Cậu vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng chuẩn bị ra khỏi nhà.

Cậu chỉ là một nhân viên tài vụ, nếu như quản lí vì việc cậu đến muộn mà tức giận thì coi như xong!

"Nghi Ân , sao cậu tới trễ vậy? Quản lí có nói khi nào cậu tới thì vào văn phòng tìm ông ta." Bạn thân cũng là đồng nghiệp Trần Mạt nói.

"Mình biết rồi, lập tức đi đây." Nghi Ân cam chịu đáp.

Một lúc sau, Nghi Ân hiên ngang ra bước ra từ văn phòng, trở lại trước bàn làm việc, lặng lẽ tự mình thu dọn đồ đạc. Trần Mạt liền đến gần hỏi " Nghi Ân, sao vậy"?

"Mình từ chức rồi."

"Hả? Vì sao chứ! Nghi Ân , không phải hiện giờ cậu đang rất cần tiền chữa bệnh cho em gái sao?"

"Bởi vì..." Nghi Ân mắt đỏ hoe, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong văn phòng.
------------------------------------
"Quản lí, ông tìm tôi?" Nghi Ân đẩy cửa bước vào văn phòng. Người ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, say mê ngắm nhìn Nghi Ân .

"Hôm nay đến muộn, có chuyện gì sao?"

"Hôm nay tôi có chút chuyện riêng, xin lỗi, quản lí, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."

Quản lí nở nụ cười dâm tà, đứng dậy tiến về phía cậu .

"Đừng ngại, bé cưng, nghĩ thế nào về chuyện lần trước hử? Có bằng lòng làm tình nhân của anh không?" Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay cậu.

"Quản lí, xin tự trọng!" Nghi Ân lùi về sau một bước.

"Tự trọng? Ha ha...Cậu tự cho mình thanh cao, không phải muốn đòi tiền sao! Tôi để mắt tới cậu đã là vinh hạnh cho cậu rồi, lại còn giả bộ cái gì chứ. Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?" Vừa dứt lời, liền ôm lấy Nghi Ân vào trong lòng. "Bốp" một tiếng, " Thối tha, cậu dám đánh tôi." Quản lí gầm lên. "Cậu không muốn làm việc hả!?"

"Không cần ông đuổi, tôi từ chức." Nói xong, cậu liền đi ra cửa.

------------------------------------------------------------------------------------

"Thật không ngờ lão sắc lang ấy lại làm vậy với cậu, vậy sau này cậu làm sao bây giờ đây?" Trần Mạt lo lắng nói.

"Mình cũng không biết nữa, có lẽ, thuyền tới đâu cầu tự nhiên thẳng đi!" Cậu hơi nhếch miệng nói.

Nghi Ân vất vả cả ngày, chỉ muốn nhanh chóng tìm việc làm mới. Mấy ngày nay, Nghi Ân quay lại Pub chơi đàn vào buổi tối, cũng bởi khoản tiền lượng này, đối với cậu mà nói đúng là vô cùng quan trọng. Nhưng mà đổi lại cậu càng trở nên cẩn thận giữ mình hơn, không hề tùy tiện uống bất cứ thứ gì người khác bưng tới.

******

Đứng ở tầng trệt tập đoàn " Vương Phong ", Nghi Ân có chút không tin được mình lại nhận được điện thoại mời đến phỏng vấn. Đây là một công ty rất nổi tiếng, chỉ mới năm năm đã lập tức trở thành một tên tuổi lớn trong thương trường. Tổng giám đốc chắc hẳn cũng là một nhân vật vô cùng nổi trội.

Điều kiện tuyển dụng của họ quả thật rất khắt khe.

Điều kiện được nhận: phải có khả năng ứng biến, nghe nói đọc viết thông thạo tiếng Hoa, Nhật, Hàn, Anh ; chuyên ngành thương mại quốc tế, kế toán, thư kí.

Nội dung công tác : xử lý toàn bộ công việc từ lớn tới bé, việc công lẫn việc tư của tổng giảm đốc; phải cùng tổng giám đốc đến tham dự một số buổi tiệc xã giao.

Mức lương: mười vạn, về sau mỗi năm tăng thêm một vạn.

Nghi Ân tuyệt không thể phủ nhận nguyên nhân lớn nhất tiếp nhận công việc này là bởi tiền lương cao, vì cậu không đủ tiền chữa bệnh cho Tiểu Ngọc . Bằng không với điều kiện tuyển dụng cùng với nội dung công tác như vậy, cậu căn bản sẽ không bao giờ để mắt tới. Cái chức thư kí này, thật dễ khiến cho người ta có những suy nghĩ mơ màng viển vông!

Nhìn thấy bên trong thang máy đã chật kín, cậu ảo não giậm chân một cái. Cuộc phỏng vấn hôm nay nhất định không thể đến trễ! Cho nên lúc nhìn thấy bên cạnh có một thang máy chuyên dụng còn trống, Nghi Ân không chút do dự đưa tay ấn nút gọi xuống.

Thang máy rất nhanh đã tới, bên trong không có ai cả. Nghi Ân vui mừng quá đỗi. Chẳng qua là ông trời cũng giúp cậu hả!

"Chờ một chút." Giọng nói có chút gấp gáp, Nghi Ân nghĩ, có lẽ người kia cũng đang vội giờ, cậu có lòng tốt ấn vào nút "mở cửa".

Vương Gia Nhĩ bước vào thang máy, nhìn thấy cậu thì ngây ra một lúc. Đúng là cậu , cậu đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đến tìm hắn đòi tiền sao?

Nghi Ân nhìn hắn, trong phút chốc quên cả thở. Ngũ quan như tạc khắc, góc cạnh rõ rệt. Hàng lông mày rậm che phủ đôi mắt tinh anh, sống mũi cao, thẳng càng làm nổi bật nét mặt khắc sâu, bờ môi kiên nghị toát lên sự lạnh lùng. Trong một thoáng chốc, cậu chỉ nhìn vào mắt hắn, ánh mắt xanh nhạt, vừa đẹp choáng ngợp theo kiểu cổ điển, lại vừa không chút khoa trương. Chỉ là không hiểu vì sao dáng vẻ của hắn lại mang đến cho cậu một cảm giác rất quen thuộc ?

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cậu , khóe môi Vương Gia Nhĩ lộ ra một chút mỉa mai. Đúng là một loại người ái mộ hư vinh. Biết hắn giàu có nên muốn bám lấy hắn sao?

Nhận thấy ánh nhìn khinh miệt chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn, Nghi Ân liền ý thức được hành động của chính mình, không khỏi đỏ mặt cúi đầu.

Cậu vẫn biết xấu hổ, phát hiện ra điểm này, Vương Gia Nhĩ khẽ dụi mắt. Mấy ngày nay, không hiểu vì sao hắn luôn nhớ tới người con trai này. Không thể phủ nhận, hắn đối với cậu đúng là nhớ mãi không quên.

Ánh nắng sớm mai đã tràn vào tòa cao ốc văn phòng, cảm giác ấm áp tràn ngập, dễ khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ. Vương Gia Nhĩ vừa ra khỏi văn phòng, thư kí lập tức đuổi kịp. "Tổng giám đốc, đây là danh sách cùng sơ yếu lí lịch của những ứng viên đến phỏng vấn sáng nay, mời tổng giám đốc xem qua." Vương Gia Nhĩ cầm lấy, tùy tiện giở vài trang, mắt liếc nhanh qua bản danh sách.

Bỗng dưng, ánh nhìn dừng lại trên một phần sơ yếu lí lịch, chăm chú vào một tấm ảnh. Thì ra là cậu đến phỏng vấn. Nhưng cậu không phải chơi đàn dương cầm ở PUB sao? Phải chăng cậu cũng giống như những người khác muốn thử tiếp cận hắn? Cậu rốt cuộc có biết người cùng cậu đêm hôm đó chính là hắn không? Có hứng thú, chơi càng hay hơn.

Vương Gia Nhĩ kìm nén sự tò mò, vẫn giữ vẻ mặt khó đoán, bình thản bước đi như cũ.

Trong phòng khách, Nghi Ân mặc trang phục trắng, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm quyến rũ. Nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an, dường như đang rất căng thẳng. Vương Gia Nhĩ nhìn Nghi Ân , trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

"Người tiếp theo là Đoàn Nghi Ân " nữ thư kí nói.

Nghi Ân đứng dậy từ ghế ngồi " Vương Phong ", tập đoàn thương mại kiệt xuất trong nước, mức lương lại rất cao. Nếu quả thật cậu có thể được nhận vào làm ở đây, vấn đề tiền bạc sẽ không khiến cậu phiền lòng nữa. Với ý nghĩ đó, cậu quả quyết tiến vào trong phòng họp.

Nhìn thấy vị nam mỹ nhân mỏng manh yếu đuối tựa như gió thổi qua sẽ bay mất này, nữ thư kí oán thầm trong lòng, người con trai như vậy lẽ ra nên ở nhà , không thích hợp với cuộc chiến lừa gạt chốn công sở.

Bên trong phòng họp rộng lớn, không khí ngột ngạt, xung quanh là những vị chủ quản và quản lí, ai ai cũng đang trong tư thế vô cùng nghiêm túc. Cũng khó trách bọn họ có bộ dạng này, ai đứng trước cấp trên lại chẳng phải chấn chỉnh lại tư thế, hơn nữa tổng giám đốc của bọn họ lại chính là một kiểu người mẫu mực. Ngoài mặt tươi cười như xuân, nhưng tuyệt đối có khả năng sát thương cực lớn.

Chăm chú nhìn khuôn mặt trên sơ yếu lí lịch, Vương Gia Nhĩ thu hẹp con ngươi, nhưng không một ai trong phòng nhận ra.

Nghi Ân bước vào phòng họp, không dám ngẩng đầu, rèm mi rủ xuống, tim đập như nổi trống.

" Cậu Đoàn Nghi Ân , mời ngồi" Vương Gia Nhĩ nhìn dáng người trước mắt, không nghĩ tới họ lại gặp nhau nhanh như vậy.

Ngẩng đầu, Nghi Ân đã bị người trước mặt làm cho chấn động. Thì ra là hắn, người đi cùng thang máy với cậu lúc nãy. Thì ra hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn " Vương Phong " , chưa tới ba mươi tuổi đã thành công như vậy, đúng là hiếm có.

Phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, Nghi Ân đối đáp rất trôi chảy, khiến Vương Gia Nhĩ vô cùng hài lòng. Xem ra cậu không phải là một người con trai ái mộ hư vinh. Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào. Vươnng Gia Nhĩ nghĩ thầm.

" Nghi Ân , ngày mai cậu có thể chính thức đi làm." Vương Gia Nhĩ nói sau khi kết thúc phỏng vấn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro