Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LÃO MR JOHN BỆNH HOẠN ĐÃ TRỞ LẠI :333

Giọng điệu lời lẽ trong bức thư buồn đến tang thương, ngay sau đó một giọt nước mắt lăn xuống dưới.

Bộp! Bộp! Âm thầm bên tai không dứt, bức thư ố vàng nhanh chóng ẩm ướt.

Thì ra, đây là sự thật mà ông khắc khoải bấy lâu. Sở Thành Minh yên lặng nhìn về phía trước, một khoảng trống rỗng trong đầu. Yên nhi của ông thật sự hiểu lầm ông rồi! Ông không hề lừa dối bà, thật sự ông không có một chút tình cảm gì với người con gái đó. Việc ông và cô ta ở cùng một chỗ, cũng chỉ là hiểu lầm , do một tay cô ta sắp xếp mà thôi.

"Ông nội, ông không sao chứ?" Nghi Ân nhìn thấy bộ dạng của ông mình như vậy, không khỏi lo lắng hỏi han. Bức thư kia nói gì, cậu cũng đọc, năm đó bà cậu thật sự rất kiên quyết, kiên quyết đến nỗi không phân biệt được đâu là chân tướng sự việc.

"Bây giờ chuyện gì cũng đã rõ ràng, năm đó không phải bà không thương yêu ông, mà chính vì yêu ông nên mới không muốn ngăn cản tiền đồ của ông. Rời bỏ ông, không phải vì hận, mà vì bất đắc dĩ!"

"Ông biết, ông hiểu vì sao năm đó, mẹ Thiên Võ luôn nói với ông, vì bà ấy mà Yên nhi mới rời đi. Sau này, bà ấy cũng rất ân hận, dùng tuổi già của mình mà sám hối, sống không có một ngày vui vẻ. Lúc nghe bà ấy nói thế, ông cũng rất hận bà ấy.Nhưng chính bà ấy chẳng phải đã tự trừng phạt mình sao? Coi như hết đi, cái gì qua rồi thì hãy cho qua, ông cũng sẽ không cố chấp làm gì nữa...."

Nghe xong lời nói của ông mình, Nghi Ân mỉm cười "Ông, rốt cuộc ông cũng nghĩ ra rồi!"

"Tiểu Ân, ông cũng sống đến tuổi này rồi, còn gì mà không buông được? Nếu kiếp này ông và bà nội con không có duyên phận, vậy thì đợi kiếp sau đi! Như bà nội con nói, cả đời chỉ đợi một người, cả đời chỉ có hai người làm bạn bên nhau."

Sau khi đọc được bức thư đó, Sở Thành Minh đã hiểu ra nhiều điều, cũng liền bắt tay vào chuẩn bị tiệc tùng để công bố chính thức danh phận của Nghi Ân.

Sau một hồi chúc tụng ầm ĩ khoa trương, tiệc tối bắt đầu tiến hành. Nghi Ân là cháu ông, con cháu thất lạc của tập đoàn Sở Thị, long trọng ngồi chính giữa trung tâm. Nhất thời, các tờ báo lớn nhỏ tranh nhau tường thuật về câu chuyện ly kỳ của cậu. Cậu bé lọ lem thời hiện đại, cuối cùng cũng được hưởng vinh hoa phú quý.

Hết suy diễn tưởng tượng về câu chuyện cổ tích lọ lem xong, lại đến chính thức nhận tổ nhận tông. Nghi Ân không có cảm giác vui mừng hay sung sướng, chỉ thấy đờ đẫn. Nhìn chính mình đang đứng trên sân khấu hoa lệ, trước những con người xung xoe nịnh nọt, Nghi Ân nhất thời cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng không chân thực.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ ôm nhẹ thắt lưng cậu "Sao vậy, Ân Ân, không có hứng à?"

Nghi Ân khẽ lắc đầu "Không, em chỉ cảm thấy mọi chuyện đột ngột quá, không thực tế chút nào. Tự nhiên cho em nhiều hhắn phúc thế, em sợ một ngày nào đó tất cả sẽ biến mất."

"Không đâu , Ân Ân, đừng lo lắng như vậy! Những thứ này em xứng đáng có được. Lúc trước, em cực khổ như vậy, những thứ này có thấm vào đâu?" Vương Gia Nhĩ ở một bên thâm tình an ủi.

Nghi Ân mỉm cười, tin tưởng nhìn Vương Gia Nhĩ.

"Xin chào, Nghi Ân thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật sự không thể tưởng tượng được, cậu lại là tiểu hoàng tử của Sở thị nha! Chúng ta thật đúng là có duyên phận!" Nhìn về phía tiếng nói phát ra, thì ra là Mr John.

"Mr John tiên sinh, lâu rồi không gặp!" Nghi Ân lễ phép chào hỏi.

Trong khi Nghi Ân rất khách sáo đáp lại, Mr John lại nhiệt tình bất thường. Dù sao thì trước đây hắn ta cũng rất thích Nghi Ân, nhưng công ty bên Mỹ có việc đột xuất, hắn ta phải sang đó. Không ngờ lần này trở về, lại có một bất ngờ to lớn thế này đợi mình.

Thì ra Nghi Ân cũng không phải người bình thường nha, là cháu trai của Sở thị. Trước hắn ta không quan tâm lắm thân phận của cậu, nhưng bây giờ biết cậu cùng mình môn đăng hộ đối, nếu kết thân chẳng phải là rồng thêm cánh sao?

Vì vậy, vừa nhìn thấy Nghi Ân, hắn ta vội vàng tiến đến ân cần chào hỏi.

"Không biết, tôi có vinh hạnh mời em khiêu vũ một điệu nhạc?" Mr John cười cười, nhìn Nghi Ân hỏi.

Nghi Ân chưa kịp lên tiếng, Vương Gia Nhĩ ở bên đã trả lời "Xin lỗi Mr John tiên sinh, tối nay Ân Ân là bạn nhảy của tôi rồi!"

Nghe Vương Gia Nhĩ nói, Mr John mới để ý đến hắn. "Vương tiên sinh, cho dù Nghi Ân thiếu gia là bạn nhảy của anh , anh cũng không thể thay cậu ấy từ chối tôi được!"

"Anh ... !" Vương Gia Nhĩ đen mặt, khó chịu nhìn Mr John.

Mr John căn bản không để ý đến sắc mặt của ai đó,mang hắn mắt hi vọng nhìn thẳng Nghi Ân chờ đợi.

"Thật xin lỗi, Mr John tiên sinh. Tôi đã đồng ý với Gia Nhĩ làm bạn nhảy của anh ấy, nên không nhảy với anh được! Mong anh thông cảm!" Nghi Ân nhìn Mr John, khéo léo từ chối.

"A, thì ra là vậy! Không sao, tôi sẽ tìm một bạn nhảy khác vậy. Thật tiếc!" Mr John bày ra bộ dạng tự nhiên, cười cười xoay người bước đi.

Sở Thành Minh đứng bên chắn, chứng kiến một màn xảy ra,lên giọng trêu chọc "Vương tiểu tử này, cháu phải cố gắng lên! Bảo bối nhà chúng ta được rất nhiều người theo đuổi đó!"

Nghe thấy ông nội trêu chọc, mặt Nghi Ân không khỏi đỏ lên, ông thế nào lại có mấy trò bát nháo này vậy? "Ông à, ông nói linh tinh gì vậy?"

"Không đúng sao? Chẳng lẽ ông nói sai rồi?" Sở Thành Minh chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu, cười tinh quái.

"Ông à, ông yên tâm, cháu sẽ không để cho kẻ nào cướp đi Ân Ân đâu!" Vương Gia Nhĩ ở bên chắn siết chặt vòng tay đặt ở thắt lưng Nghi Ân, thề son sắt.

"Ông nội à...." Nghe được lời nói của Vương Gia Nhĩ, Nghi Ân càng đỏ mặt hơn, dứt khoát giấu mặt trong ngực Vương Gia Nhĩ, không quay ra.

"Được được rồi, ông không nói nữa, kẻo cháu ông lại ngượng! Ha ha ha...." Sở Thành Minh vui tươi hớn hở thấy rõ.

Từng ngày cứ nhẹ nhàng vui vẻ như vậy trôi qua, nhưng Nghi Ân vẫn không nhịn được tò mò hỏi Vương Gia Nhĩ.

"Gia Nhĩ, mọi người xử lý Tô Anh và Triệu Phi Phi thế nào rồi?"

"Như lời em nói thôi, giao cho cảnh sát xử lý, chúng ta không cần nhúng tay làm gì!" Vương Gia Nhĩ bình tĩnh trả lời.

"Thế, em gái của Tô Anh thì sao?" Nghi Ân lại hỏi.

"Anh cho cô bea ấy tiền chữa bệnh, đợi chữa hết bệnh thì tìm một cô nhi viện đưa vào."

Giọng điệu Vương Gia Nhĩ nghe vẻ không có chuyện gì, Nghi Ân không biết hỏi thế nào nữa, đhắn trầm mặc.

"Còn có một việc em không thể nào tưởng tượng được đâu!" Thấy Nghi Ân có chút hụt hẫng, Vương Gia Nhĩ khéo léo chuyển đề tài.

"Chuyện gì mà em không biết nữa đây?"

"Tất nhiên là có! Bạn tốt của em, trợ lý của anh , họ sắp kết hôn rồi!" Vương Gia Nhĩ cố ý nói từng từ từng từ.

"Cái gì cơ? Thật sao?" Nghi Ân vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi! Hệ Phạm còn nói với anh , xin nghỉ phép để đi hưởng tuần trăng mật mà!" Vương Gia Nhĩ khẳng định.

"Hừ, San San đáng ghét, kết hôn cũng không thèm báo em một tiếng!" Nghe thấy Vương Gia Nhĩ một mực khẳng định, Nghi Ân vô cùng tức giận.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Nghi Ân nhanh chóng nghe máy. Đầu dây bên kia, tiếng San San oang oang.

"Ân Ân, mình sắp kết hôn rồi, còn không mau chúc mừng mình đi!"

"Hừ hừ hừ, mình ghét cậu, mình đang rất tức giận đấy nha! Cậu kết hôn, thế mà dám không nói trước cho mình biết!" Nghi Ân làm bộ tức giận chất vấn.

"Ôi ôi ôi, mình xin lỗi mà! Mình không cố ý, mình chỉ muốn cho cậu một bất ngờ thôi , đừng tức giận nha! Mình còn muốn cậu làm phù dâu cho mình đó!"

"Sao? Là cậu nói đấy nhé? Mình sẽ làm phù rể cho cậu, mình sẽ là phù rể xinh đẹp nhất!" Nghi Ân cười hắc hắc, sung sướng nói. "Còn nữa, chúc mừng cậu. Nhanh như vậy đã được như mong muốn rồi!"

San San cười hi hi ha ha bên kia một lúc, sau đó mới trả lời Nghi Ân "Được rồi, cảm ơn cậu. Quyết định thế nhé, mình còn có việc nên nói chuyện sau nha!"

Cúp điện thoại xong, Nghi Ân hưng phấn nhìn Vương Gia Nhĩ, "Gia Nhĩ, San San kết hôn muốn em làm phù rể. Em đồng ý với cậu ấy rồi, hắn đừng phản đối em nhé?"

"Em làm phù rể?" Vương Gia Nhĩ nhíu nhíu mày, thốt lên "Anh cũng đi cùng em!". Hắn sợ lúc Nghi Ân ở tiệc cưới của San San, lại có kẻ tán tỉnh cậu. Cho nên hắn nhất định phải giám sát chặt chẽ, kẻo lại hối hận.

"Sao cơ? Anh cũng đi!" Giật mình thật nha, Gia Nhĩ thế mà lại nói sẽ tham gia đám cưới San San.

"Sao? Anh không được đi à?" Vương Gia Nhĩ đen mặt.

"Không phải, mà là em thấy ngạc nhiên thôi!" Nghi Ân giải thích.

"Dù sao, Hệ Phạm cũng là người trợ lý đắc lực của anh, đường đường là chủ tịch sao có thể không tham gia?" Vương Gia Nhĩ không nói lý do thật sự của mình, là ngăn chặn những kẻ đáng ghét vây quanh cậu.

"Được rồi, nhưng em nhắc anh trước, lúc đó có rất nhiều người đó, anh đừng có mà tức giận hay khó chịu."

"Em yên tâm, không có chuyện đó đâu!" Vương Gia Nhĩ cam đoan.

Cốc cốc cốc!!! Nghi Ân đứng bên ngoài gõ cửa phòng Vương Gia Nhĩ. Mới sáng sớm, Gia Nhĩ nói có việc phải làm, ở một mình trong phòng, còn bảo cậu đừng vào quấy rầy. Không biết Gia Nhĩ đang làm cái gì nữa!

"Gia Nhĩ, Anh xong chưa? Mau lên, kẻo chúng ta muộn mất!" Nghi Ân đứng ngoài cửa nói vọng vào.

Đợi nửa ngày, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Nghi Ân vươn tay định đẩy cửa vào, đột nhiên chắn cửa lại bất ngờ mở ra. Cậu đứng không vững liền lao vào lồng ngực Vương Gia Nhĩ, hai bàn tay bất giác tỳ trên ngực hắn.

Hơi thở ấm áp chờn vờn xung quanh khiến Nghi Ân nhất thời mê muội, bất động trong lòng Vương Gia Nhĩ.

"Sao vậy bảo bối? Sáng sớm đã nhớ anh như vậy rồi à?" Trên đầu Nghi Ân truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Vương Gia Nhĩ.

Lúc này Nghi Ân như mới tỉnh mộng, khẽ đẩy người Vương Gia Nhĩ, rút tay về. Khuôn mặt lại nhhắn chóng đỏ ửng, "Gia Nhĩ, hắn đang làm cái gì vậy? Không chuẩn bị đi sẽ bị muộn đó!"

"Anh xong hết rồi, chỉ còn thay quần áo nữa là đi được!" Nói xong, Vương Gia Nhĩ mỉm cười quay người bước vào phòng.

Không còn cách nào khác, Nghi Ân đành đứng ở cửa chờ hắn.

Trong lòng cậu suy nghĩ nhiều chuyện, thật sự là thấy vui mừng cho Mân Mân, cuối cùng, qua bao trắc trở họ lại về với nhau.

Chìm sâu trong suy tư, Nghi Ân không chú ý đến Vương Gia Nhĩ đang đến gần. Đến khi có một bàn tay huơ huơ trước mặt, cậu mới sực tỉnh. "Gia Nhĩ, hắn chuẩn bị xong chưa?" Ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, Nghi Ân không thốt lên lời.

Oa, Gia Nhĩ, thật sự rất đẹp trai nha!" Ngẩng đầu, Nghi Ân phát hiện Vương Gia Nhĩ đã thay quần áo, đầu tóc rất chỉn chu, thật lòng khen ngợi.

"Nhưng mà.." Nghi Ân khẽ nghiêng đầu nghi hoặc, "Gia Nhĩ, anh ra ngoài làm tóc khi nào vậy? So với trước đây đẹp hơn rất nhiều!"

So với trước đây đẹp hơn rất nhiều? Vương Gia Nhĩ nhíu mày, "Trước đây anh rất khó coi sao?"

"Hắc hắc, không phải, trước đây cũng đẹp, nhưng bây giờ còn đẹp hơn ấy!" Nghi Ân vội vàng bổ sung.

Không nói thêm gì nữa, Vương Gia Nhĩ vuốt cằm nhìn Nghi Ân đhắn giá từ trên xuống dưới "Ân Ân, em thì sao? Định mặc thế này đi à?"

Nhìn cậu xem, chỉ mặc một bộ đồ thật bình thường .

"Tất nhiên là không rồi, em là phù rể mà, lát đến đó em còn thay y phục nữa."

"À, anh chuẩn bị cho em thứ này." Nói xong, hắn đưa đến trước mặt cậu một hộp quà thiết kế tinh xảo.

"Đây là cái gì vậy ?" Nghi Ân bối rối nhận chiếc hộp.

Cẩn thận mở ra, Nghi Ân kinh ngạc kêu lên "Lễ phục đẹp quá! Anh chuẩn bị từ bao giờ thế?"

"Em hỏi làm gì? Không phải vừa kêu không còn thời gian sao? Đi thay đồ nhanh lên!" Vừa nói, Vương Gia Nhĩ vừa đẩy Nghi Ân cùng chiếc hộp vào trong phòng.

Chờ Nghi Ân thay xong quần áo, Vương Gia Nhĩ lại đánh giá lại một lượt, vô cùng hài lòng với bộ y phục mình đã chọn. Sau đó, hắn lập tức giữ chặt Nghi Ân, ấn cậu ngồi xuống ghế, một đám người không biết từ đâu vây xung quanh.

Không chờ cậu thắc mắc những người này là ai, ở đâu, họ đã luôn tay luôn chân hành động. Làm tóc, thì ra là Vương Gia Nhĩ gọi nhà tạo mẫu đến. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao mới sáng sớm mà Gia Nhĩ đã chỉn chu tóc tai đẹp đẽ đến vậy. Hóa ra là được người ta phục vụ tận nhà.

Một lúc sau, các cảnh đoạn cũng hoàn thành, này thì tóc vấn, này thì quần áo

Đứng trước tấm gương lớn trong phòng, Nghi Ân nhìn hình hắn của chính mình trong gương, kinh ngạc không nói ra lời. Đây có phải là Nghi Ân cậu không thế? Tuy rằng bình thường cũng có thể xem như xinh đẹp, nhưng so với hình hắn trong gương vẫn còn khác một trời một vực.

Trong gương Nghi Ân hiện lên với vẻ tao nhã làm sao, cao quý mà vẫn gợi cảm. Trời ơi, đây là cậu sao?

Xoay người, thấy Vương Gia Nhĩ đang ngây ngốc sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn mình, hắn mắt thâm tình chiêm ngưỡng, Nghi Ân không tự nhiên lấy tay che mặt, lảng tránh hắn mắt nóng bỏng của hắn.

Vương Gia Nhĩ đi lên trước, kéo tay cậu xuống, khoác tay lên ôm vai cậu. Hai người đứng chắn nhau, vô cùng xứng đôi.

Chẳng biết Vương Gia Nhĩ lấy từ đâu ra một đồng hồ nạm kim cương, cúi người đeo vào tay cậu. Màu sắc sáng chói, thiết kế độc đáo, khiến Nghi Ân càng thêm lung linh.

Đi tới nơi nhà của San San , Nghi Ân xuống xe, trên xe chỉ còn một mình Vương Gia Nhĩ, e là sẽ buồn chán chết mất.

"Gia Nhĩ, anh có muốn đi lên đó cùng em không?" Nghi Ân quay đầu hỏi lần nữa.

"Không, em lên đó một mình đi. Trên đó toàn lạ, anh lên làm gì? anh đợi trong xe, bao giờ xong chúng ta sẽ đến giáo đường luôn."

"Vậy em lên trước." Nghi Ân nói xong quay người đi luôn.

Vào phòng, thấy San San đang ngồi trên giường, Nghi Ân lên tiếng gọi rồi tiến đến. Nghe thấy tiếng gọi của Nghi Ân, San San quay đầu, chỉ kịp chào hai tiếng "Ân Ân..." liền bị gián đoạn.

"Ân Ân, câu muốn mình tức chết sao? Hôm nay mình là tâm điểm, cậu lại dám xinh đẹp hơn mình ư?" Nói xong, San San xị mặt. Trông Nghi Ân thật là xinh đẹp mà.

"Sao thế được, cậu là xinh đẹp nhất!" Nghi Ân nhìn San San cười cười "Hôm nay, đảm bảo cậu sẽ khiến cho mọi người trong hội trường mê mệt!"

"Thật không?"

Vương Gia Nhĩ ngồi trên xe đã hơn nửa tiếng, nhưng chú rể Hệ Phạm này không biết làm gì, còn không đi đón dâu đi? hắn không có kiên nhẫn lâu như vậy đâu.

Suy nghĩ một lát, Vương Gia Nhĩ mở cửa bước xuống, lại nhìn thấy đoàn xe đưa dâu lục tục đi đến. Từng chiếc một dừng lại ngay sau chiếc đằng trước, xe hoa trang trí lộng lẫy đứng ngay hàng đầu. Mọi người đều xuống xe, trên mặt ai cũng là nét vui tươi phấn khởi.

"Ai da! Cậu nhìn xem, kia có phải Chủ tịch tập đoàn Vương Phong - Vương Gia Nhĩ không?" Cách đó không xa có hai người vừa xuống xe, nhìn thấy Vương Gia Nhĩ liền hỏi người còn lại. Bọn họ tuy đều là bạn học của Hệ Phạm, trên thương trường cũng không lạ gì Vương Gia Nhĩ.

"Mình thấy cũng giống, nhưng một nhân vật tầm cỡ như thế làm sao lại đến đây được? Chẳng lẽ cũng tham gia hôn lễ? Hay là....cướp người?" Người còn lại trả lời.

"Cậu quên Hệ Phạm là trợ lý của anh ta sao, cho nên chắc chắn là anh ta rồi." Người vừa hỏi trước đó khẳng định.

"Cơ hội khó gặp, cậu có muốn đến chào hỏi chút không?" Người nọ nói xong, lấy ra dành thiếp rồi bước nhanh về phía Vương Gia Nhĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro