uChap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý : Đây là lần cuối cùng mình lên tiếng vì việc edit fic này :))) Fic này chưa thể coi là Đam , vì là fic mình edit từ một tiểu thuyết ngôn tình , khi edit vẫn thiếu sót đó là điều không tránh nổi ? Vậy nên ai hiểu cho mình thì vô cùng cảm ơn ^^
Về việc này hơi rối nên mình cứ từ từ 2 ngày 1 chap :))))) Hãy vẫn cứ ủng hộ fic mình edit nhé , fic này còn hai mươi mấy chap nhữa END rồi đó .

-------------------------------------

Mang Nghi Ân đến bệnh viện, nhìn cậu bị đưa vào phòng cấp cứu, Vương Gia Nhĩ rốt cuộc chống đỡ không được .

Cảm giác vô lực lấy hết mọi suy nghĩ của hắn, hắn hiện tại cái gì cũng không thể hỏi, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.

Màu áo trắng liên tục ra vào phòng, tiếng bước chân dồn dập không biết bao nhiêu lâu, vú Lee cũng theo hắn vào đây.

Vú Lee không ngừng nói gì đó với hắn, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng nghe không nổi nữa. Màu máu đỏ tươi, kinh khủng đập vào mắt, lúc nhân viên cứu hộ của bệnh viện đẩy Nghi Ân đi vào phòng cấp cứu, người cậu vẫn còn chảy máu......

Vương Gia Nhĩ hoảng hốt đứng tại chỗ, tai không nghe được gì nữa. Chờ đợi thời gian dài như đã qua cả một thế kỷ.

Rốt cục, đèn phòng cấp cứu cũng tắt, cửa cũng mở ra, một bác sĩ đi đến bên cạnh nói, may là đưa đến bệnh viện kịp lúc, đã trải qua cơn nguy hiểm.

Rốt cục, Vương Gia Nhĩ không nghe gì ngoài bốn chữ, không có việc gì, không có việc gì ......

Hoảng hốt đi qua, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng thấy được vú Lee bởi vì kinh hoảng quá độ mà thân thể đứng không vững, được y tá đúng lúc đỡ lấy......

Bác sĩ đứng bên cạnh, muốn mở miệng nói cho xong, nhưng là Vương Gia Nhĩ cái gì cũng không có nghe thấy, hắn chỉ nhớ rõ, rốt cục nghe được Nghi Ân không có chuyện gì ......

Đã không có chuyện gì, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......

Chỉ cần cậu không có chuyện, vậy là tốt rồi......

Hắn khóe miệng hơi chút mỉm cười, nụ cười có thể làm người ta mê say. Đã không có chuyện gì, không có chuyện gì, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a. Chỉ cần cậu không có chuyện, vậy là tốt rồi, cái gì cũng không quan trọng. Rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một chút, hắn không kiềm được nước mắt chảy xuống đến gò má. "Bộp!" một tiếng động vang lên.

Rốt cục, cửa phòng cấp cứu cũng mở, các bác sĩ đẩy Nghi Ân từ trong phòng ra, Vương Gia Nhĩ lập tức chạy đến bên cạnh giường bệnh, ánh mắt cũng không chớp chỉ nhìn chằm chằm Đông Hải đang nhắm mắt trên giường bệnh. Bên cạnh giường bệnh là cây treo một túi máu, từ túi máu chảy xuôi xuống truyền vào ống tiêm để chảy vào cơ thể đang hôn mê của Nghi Ân .

Hắn ở phía sau lo lắng cũng đi theo vú Lee đi lên, nôn nóng muốn nhìn tình hình hiện tại của Nghi Ân , nhưng ở trước cửa phòng bệnh bọn họ bị các y tá ngăn ở bên ngoài, bởi vì bác sĩ còn làm một loạt kiểm tra lần nữa.

Nhìn qua lớp kính, Vương Gia Nhĩ nhìn thấy cậu nằm im ở trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt không có một chút sự sống, chỉ nằm bất động ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng mới chứng minh giờ phút này cậu còn sống.

Khi đã xác định tình trạng hiện tại cậu đã ổn định, bác sĩ mới tháo khẩu trang đi ra khỏi phòng bệnh.

"Bác sĩ, Ân Ân thật sự không sao chứ?" Nhìn thấy bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, Vương Gia Nhĩ cùng vú Lee nhanh chóng chạy lại, gấp gáp nhìn bác sĩ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, thật lo lắng muốn nghe bác sĩ nói Nghi Ân đã không có chuyện gì.

"Đúng vậy, các người yên tâm đi, may mắn là cứu giúp kịp thời, bệnh nhân thật sự không có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng , chỉ là cậu ấy mất máu quá nhiều, hiện tại đã truyền máu cho cậu ấy rồi, không lâu nữa sẽ tỉnh lại." Bác sĩ an ủi nói.

"Thật vậy sao?"

"Là thật, tôi cam đoan!"

Nghe được bác sĩ cam đoan, Vương Gia Nhĩ cùng vú Lee mới bớt căng thẳng

"Nhưng mà......"

Nghe bác sĩ hối tiếc nói, hắn vất vả lắm mới bình tĩnh lại khẩn trương lên "Nhưng mà cái gì? Bác sĩ, ngài sao không nói hết lời? Ngài nói đi, Ân Ân có phải có chuyện gì hay không?"

Bác sĩ vẻ mặt tiếc nuối nói, "Cậu ấy không có chuyện gì, nhưng mà đứa bé trong bụng đã không giữ được."

"Cái gì?" Hắn nghẹn ngào kêu lên "Ông nói Ân Ân cậu ấy đã mang thai, nhưng mà hiện tại đứa nhỏ đã không còn?!!"

Khó khăn lắm nước mắt mới ngừng bây giờ lại chảy xuống, hắn thật không ngờ Nghi Ân đã mang thai , hơn nữa lại là con mình. Nhưng mà, hắn lại tàn nhẫn chính tay mình giết chết đứa nhỏ.

Trời ơi!! Hắn thật sự là không bằng cầm thú! Vì sao lại như vậy??!!

"Đúng vậy, thai đã được gần hai tháng." Bác sĩ lắc đầu nói.

Nhìn Vương Gia Nhĩ bộ dạng cực kỳ bi thương, bác sĩ nhịn không được an ủi hắn, nói " Vương tiên sinh, xin anh nén bi thương, không cần quá thương tâm . Bằng không, thân thể của anh cũng sẽ suy sụp !! Bệnh nhân khi tỉnh lại, rất cần ngươi an ủi, bây giờ anh không được suy sụp!! Các người còn trẻ, đứa nhỏ về sau nhất định sẽ có!"

Nói xong, bác sĩ thở dài, xoay người rời đi, phòng bệnh chỉ còn Vương Gia Nhĩ và vú Lee .

Nhìn hắn thật đau khổ, vú Lee nhịn không được cũng an ủi hắn, tuy là chính bà so với hắn không khá hơn bao nhiêu.

"Thiếu gia, cậu không cần thương tâm , coi như đứa nhỏ này cùng các người chưa có duyên đi! Về sau còn có thể có, hiện tại quan trọng nhất là thân thể của Tiểu Ân , cậu bây giờ không thể ngã xuống! Nếu cậu cũng suy sụp, cậu ấy làm sao bây giờ dây?"

"Nhưng mà, vú Lee ......" Vương Gia Nhĩ thống khổ nói, "Đó là con của tôi! Là con của tôi và Ân Ân , nhưng chính tay tôi lại giết nó, bà nói xem, tôi vì sao lại làm như vậy !? Tôi quả thực không phải là người! Tôi cũng không bằng cầm thú, hổ dữ còn không ăn thịt con! Nhưng mà tôi!! Nhưng mà tôi hiện tại!! Tôi không phải là người.

Vương Gia Nhĩ vẫn trách cứ chính mình, mắng nhiếc chính mình, trong lòng hắn đau xót, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không dậy nổi.

"Nhưng mà, thiếu gia, cậu cũng không thể nói như vậy! Cậu cũng không biết Tiểu Ân có thai, cậu cũng không nên tự trách mình."

Nhìn Vương Gia Nhĩ biểu tình hơi buông lỏng, vú Lee không ngừng cố gắng khuyên bảo, "Thiếu gia, nếu cậu biết sai lầm của mình rồi, vậy cậu cần phải sửa chữa, cậu phải chờ Tiểu Ân tỉnh lại, đối tốt với cậu ấy ! Bởi vì, lúc này đây đả kích đối với cậu ấy mà nói là rất lớn ."

"Nhưng mà, vú lee ! Tôi thật sự...... Tôi thật sự không chịu nổi! Chỉ nghĩ đến đó là con của tôi, lại nghĩ đến mình tự tay giết chết đứa nhỏ, tôi đau lòng đến chết, lòng tôi rất đau! Tôi thực đáng chết!" Nói xong, Vương Gia Nhĩ ôm bà mà khóc.

Nhìn giờ phút này hắn thật yếu đuối, vú Lee cũng bi thương không ít hơn so với hắn, thiếu gia là bà một tay nuôi lớn ! Chưa từng thấy hắn đau khổ đến như vậy! Có câu nam nhi không dễ rơi lệ, đó chính là bởi vì chưa tới thương tâm đúng chỗ đi!? Đứa nhỏ đã không còn, đó là cú sốc quá lớn!!?

Vú Lee để mặc cho hắn ở trong lòng mình khóc như một đứa trẻ, chắc chắn là trong lòng rất đau thương.

Sau đó, phòng bệnh dần dần trở về trạng thái im lặng, ngoài không khí bi thương, chỉ còn âm thanh khóc nức nở của hắn , một giờ, hai giờ, ba giờ... đến khi, hắn không khóc nữa mới từ trong lòng vú Lee ngẩng đầu lên.

Nghi Ân nhắm mắt nằm ở trên giường, như đứa trẻ mới sinh đang ngủ say, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hô hấp thật yếu, làm cho người ta cảm giác khi có khi không. Vương Gia Nhĩ cùng vú Lee canh giữ ở bên giường bệnh, sắc mặt đều nặng nề giống nhau.

Nghi Ân chậm rãi mở hai mắt, khi cậu mở mắt, Vương Gia Nhĩ liền kích động ghé vào bên giường, cảm giác giống như đã tìm lại được thứ mất mát tràn ngập trái tim, nhất thời, nước mắt đã đầy hốc mắt. Vú Lee đứng ở một bên, nhìn thấy cậu đã tỉnh, cũng thầm nhẹ nhõm thở phào.

Tuy rằng bác sĩ nói cậu đã không có gì, nhưng mà bà biết, chỉ cần cậu chưa tỉnh lại, thiếu gia vẫn sẽ không ngừng lo lắng, bà cũng lo lắng cho sức khỏe của cậu, cho nên bà có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của thiếu gia. Chỉ cần câuh tỉnh lại, thiếu gia và bà mới có thể yên tâm .

" Ân Ân , em đã tỉnh lại !" Vương Gia Nhĩ hưng phấn nói.

Nghi Ân chậm rãi mở hai mắt, gương mặt tái nhợt cùng lo âu của hắn lập tức đập vào trong mắt. Cậu hơi kinh ngạc nhìn hai mắt sưng đỏ của hắn .

Chẳng lẽ Nhĩ đã khóc? Vì sao? Nghi Ân nhíu mày, có chút hoang mang? Cậu thế nào cũng nghĩ không ra chuyện gì có thể làm hắn khóc.

Cậu tính lấy tay lau nước mắt trên mặt của hắn, vừa nâng tay, lại phát hiện toàn thân mất cảm giác không có sức lực. Chính mình là làm sao vậy?

Nhìn chung quanh toàn màu trắng, màu trắng tường, màu trắng trần nhà, dần dần cậu nhớ lại mọi chuyện trước lúc hôn mê, suy yếu hỏi bác sĩ đứng bên cạnh "Bác sĩ, ta làm sao vậy?"

Cậu đợi nửa ngày, vẫn không ai nói cho cậu đáp án, Vương Gia Nhĩ vẻ mặt hối hận, thương tâm, cúi đầu không lên tiếng, vú Lee phía sau hắn cũng là vẻ mặt thương tâm khổ sở, bác sĩ đứng ở một bên, như muốn nói nhưng lại thôi, thần sắc của cậu cũng cũng trầm xuống.

"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi vì sao lại ở trong bệnh viện?"

Bác sĩ ở một bên chần chờ nửa ngày, mới thật cẩn thận mở miệng tìm từ nói, " Nghi Ân , tôi phải nói cho cậu một tin tức không tốt. Chính là, cậu đã sảy thai."

Nghe được lời bác sĩ nói, sắc mặt cậu vốn tái nhợt thoáng chốc trở nên càng thêm tái nhợt, gần như trong suốt, cậu không dám tin mà nhìn bác sĩ, "Ngài, ngài nói cái gì??!!".

Bác sĩ có chút không đành lòng, nói tiếp, "Mọi chuyện là ngoài ý muốn, cậu mất đi đứa bé trong bụng gần hai tháng. Cậu chẳng lẽ không biết chính mình đã mang thai sao?"

Nghi Ân có chút bất lực nhìn bác sĩ nói, "Tôi không cảm giác được thân thể có cái gì thay đổi, chỉ là gần đây có chút mỏi mệt, hay ngủ, cái gì cũng thèm ăn, rất dễ đói bụng."

Bác sĩ xen vào nói, "Đây là dấu hiệu khi mang thai."

"Nhưng mà, tôi...... Tôi cũng không biết đây là dấu hiệu mang thai......" Cậu vuốt ve bụng, trong lòng vô cùng bi thương, cậu thật sự là đáng chết, lại không biết chính mình đã có một sinh mệnh. Cậu hoàn toàn không có trách nhiệm của một người đã có con , bảo hộ tốt nó, kết quả lại còn bởi vì ngoài ý muốn mà mất đi đứa nhỏ. Lẳng lặng, hai hàng nước mắt theo hai má chảy xuống.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói, " Cậu đừng quá đau lòng, tôi rất tiếc."

Nghi Ân hít sâu một hơi, "Bác sĩ, cám ơn ngài, tôi không có chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, được không?" Nhắm mắt lại, cậu lấy tay lau nước mắt trên mặt, đứa nhỏ đã mất đi, có an ủi thêm nữa cũng không làm được gì, cậu hiện tại cần nhất chính là có thời gian và không gian riêng tư của bản thân để khóc thương cho đứa nhỏ của cậu .

"Aiz!" Bác sĩ thở dài, "Được rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi!" Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, trong phòng cũng chỉ còn lại Vương Gia Nhĩ cùng vú Lee .

"Các người cũng đi ra ngoài đi," Nghi Ân thản nhiên nhìn Vương Gia Nhĩ "Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một mình."

" Ân Ân " Hắn vươn tay muốn nắm tay cậu , cậu nhanh chóng rút tay lại vào trong.

Cậu xoay đầu về bên kia, lạnh lùng nói, "Mời anh đi ra ngoài, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!!"

"Không, anh sẽ không đi ra ngoài, anh sẽ không rời đi !!" Vương Gia Nhĩ cố chấp lại lần nữa muốn nắm tay Nghi Ân .

Nhìn động tác của hắn , xốc chăn lên, nắm lấy tay mình, cậu muốn giãy dụa, nhưng tránh không được "Hiện đã vừa lòng anh, anh còn muốn như thế nào nữa!?" Cậu có chút hổn hển nói.

Hắn  vẫn bướng bỉnh cầm tay cậu không buông ra, cũng không nói gì chỉ im lặng nhìn cậu . Nghi Ân trong tình huống này, cũng không giãy dụa rút tay mình về, mà xoay đầu qua bên kia, không muốn nhìn thấy mặt hắn . Anh không đi!? Tôi đây chính là dùng trầm mặc để tỏ sự kháng nghị!!

Vú Lee thấy hai người cục diện giằng co chẳng xong, vỗ vai Vương Gia Nhĩ nói "Thiếu gia, Tiểu Ân hiện tại tâm tình rất bất ổn, chúng ta tạm thời rời đi thôi! Để cậu âý yên tĩnh một chút sẽ tốt hơn."

Hắn do dự một lát, nhìn cậu trên giường bệnh không quay lại nhìn hắn, liền gật đầu , nói: "Được rồi!"

Lúc này, bác sĩ lại vào, nói với Nghi Ân "Một lúc nữa, tôi sẽ cho y tá đến bỏ truyền dịch ra."

Vương Gia Nhĩ đi tới truớc mặt bác sĩ nói : "Bác sĩ, bao giờ cậu ấy có thể xuất viện được?"

Ông bác sĩ suy nghĩ một chút, nhìn Nghi Ân nói: "Nếu như không có việc gì nữa thì sáng sớm mai có thể xuất viện."

"Được, tôi biết rồi, cám ơn"

"Không có gì, Vương tiên sinh, đây là việc chúng tôi phải làm mà" Bác sĩ nói xong liền đi ra ngòai.

Hắn nắm tay cậu " Ân Ân , em cứ nghỉ ngơi đi, anh ra ngòai, lát nữa sẽ trở lại thăm em"

Thâý cậu không quay lại nhìn mình, hắn thở dài, đứng dậy đi ra cửa.

Hắn và vú Lee đi đến cửa phòng bệnh, vừa mở cửa, có một bóng người lỗ mãng va vào họ, hắn ngẩng đầu nhìn, ra là San San

Thâý Nghi Ân sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, San San phẫn nộ quay đầu nói với ai đó " Vương Gia Nhĩ ! Rốt cuộc anh đã làm gì với Ân Ân ?!"

Sắc mặt hắn trầm xuống, "Đây không phải chuyện của cậu!"

"Anh" San San hổn hển quát, "Nếu cậu ấu có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! San San tôi nói được là làm được!"

Nói xong, không để ý tới hắn , đi tới giường của Nghi Ân , cầm tay cậu hỏi: " Cậu sao rồi, nghiêm trọng không?"

"Mình... mình sảy thai, đứa bé đã không còn nữa, San San " Nghi Ân ngẩng đầu nhìn coo , cố gắng nở một nụ cười, nhưng chỉ có thể cười gượng, trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Cái gì?" San San không tin nói "Có phải là do Vương Gia Nhĩ không?"

Thâý Nghi Ân im lặng không nói mà chỉ nhìn mình, Nghi Ân nghĩ mình cũng đã biết đáp án rồi.

"Vâỵ...... cậu hiện tại có bộ dạng như thế này cũng là do hắn sao?" San San phẫn nộ hỏi, nếu thật sự là như vâỵ, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn , phải để hắn ta nếm mùi đau khổ.

Nghi Ân không nói gì, chỉ nhìn San San, nước mắt không ngờ đã rơi xuống, tay chỉ muốn gạt đi nhưng kết quả lau thế nào cũng không sạch.

"Mình luôn nghĩ rằng mình là người mạnh mẽ, có thể chịu đưng mọi đau khổ, có thể chịu đựng được lần này, có thể nín nhịn, không rơi nước mắt trước người khác, nhưng, San San à, mình thật sự rất đau đớn! Mình thật sự rất đau lòng! Cảm gíac như trái tim bị đâm xuyên rất sâu vậy, rất đau, đau, đau lắm! Chỉ muốn khâu nó lại, nhưng không thể khâu lại được, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau nhói tim lan tràn..."

Nghi Ân đột nhiên che miệng mình, cố nuốt tiếng nức nở chuẩn bị thóat ra khỏi miệng.

Mắt San San cũng đã ươn ướt, ôm Nghi Ân, nghẹn ngaò an ủi cậu , nói " Ân Ân , nếu như cậu muốn khóc, vâỵ cậu cứ khóc đi! Cứ giấu ở trong lòng, sẽ không tốt cho sức khoẻ"

Lần trước, Nghi Ân bệnh, vừa đúng lúc San San với ông nội đi du lịch, không thể đến thăm cậu , đến khi trở về, Nghi Ân đã khỏi rồi, nghe nói lần đó cậu ấy sinh bệnh, chính là do Vương Gia Nhĩ .

Thế nhưng, sau đó, cô thâý hắn thay đổi thái độ với Nghi Ân , vẫn là quan tâm chăm sóc giống như ban đầu, mà còn thâý gắn bó với nhau hơn. cho nên cũng không truy cứu gì chuyện này nữa.

Nhưng, không ngờ hôm nay lại nghe thâý tin Nghi Ân phải vaò viện nên vội vội vàng vàng chạy đến.

Nhưng không ngờ, trên đưòng đến, đã nghe được các bác sĩ và y tá nói nhỏ, họ đều đang bàn tán rằng, tai nạn ngoài ý muốn lần này là do Vương Gia Nhĩ đâỷ Nghi Ân xuống lầu!

Nghĩ đến đây, San San phẫn nộ trừng mắt nhìn ai đó đang đứng ở cửa còn chưa rời đi! Hắn vậy mà còn to tiếng, hại Nghi Ân thành cái dạng này thế mà còn giống như người không có chuyện gì đứng đờ ở chỗ đó!

Còn người nhận hết ủy khuất là Nghi Ân , lại không có ở đây khóc vật vã kêu rên, cũng không có bất cứ trách mắng gì đối với hắn , chỉ là một mình cô đơn ở đây, yên lặng rơi lệ.

"Nói! Vương Gia Nhĩ , có phải là anh đúng không, là anh đã làm như vậy đối với Ân Ân , có phải chính anh đã đâỷ cậu ấy xuống lầu phải không!!!"

Vương Gia Nhĩ cũng không chút khách khí, tức giận mà trả lời một câu," cô đang nói khùng điên cái gì!! Tôi sao có thể làm như vậy với Ân Ân , không phải do tôi làm."

"Hừ! Lời nói của anh tôi không tin, nếu không phải anh, Ân Ân làm sao có thể thành cái dạng này!!"

" San San !!" Nghi Ân thấp giọng kêu,"Cậu không cần đoán, Gia Nhĩkhông có đẩy mình xuống lầu, tất cả đều do chính mình không cẩn thận mới xảy ra chuyện."

San San hổn hển trừng mắt nhìn Nghi Ân liếc một cái,"Đều đã qua rồi !! Cậu đến bây giờ vẫn còn muốn nói giúp hắn?!!"

"Mình nói là sự thật , cũng không muốn giúp anh ta thoát tội, nhưng thật sự anh ta không có đẩy mình xuống lầu !!"

Nghi Ân tay cầm khăn giấy, lau hết nước mắt trên mặt, cố gắng bình tĩnh nói, "Mình không phải là nói giúp anh ấy, cũng không phải giúp anh ấy thoát tội, mình chỉ muốn kể lại tình huống lúc đó là như thế nào mà thôi."

Cô nghe Nghi Ân đã nói như vậy, liền bất đắc dĩ thở dài, không cùng cậu tranh luận nữa,"Vậy cậu hiện tại muốn làm gì? Về sau như thế nào? Có tính toán gì chưa?"

" San San , sau khi xuất viện mình có thể đến nhà cậu ở nhờ vài ngày được không?"

San San gật gật đầu, nói, "Đương nhiên là có thể, nhưng mà cậu thật sự muốn chuyển ra khỏi nhà hắn sao?"

"Đúng vậy, mình nghĩ kĩ rồi. Trước những việc đã xảy ra, mình không nghĩ sẽ ở lại nhà hắn nữa"

"Anh không chấp nhận." San San vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Vương Gia Nhĩ lớn tiếng rống giận cắt ngang lời.

"Anh không cho phép, nh không chấp thuận".Hắn nổi giận đùng đùng tiến vào,"Anh tuyệt đối sẽ không cho em rời khỏi anh!! Em không có quyền rời khỏi anh, em có biết hay không!!! Anh không cho phép, em có nghe hay không!? Anh không cho phép!!!"

Nghi Ân nhìn hắn đang tức giận, thản nhiên nói,"Anh không cần phải như vậy, chúng ta đã không có tin tưởng nhau, ai cũng không tin tưởng ai, khi sống cùng nhau chỉ là tra tấn lẫn nhau mà thôi, cho nên chúng ta vẫn là nên chia tay thôi! Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Hân đau khổ nhìn cậu , thấp giọng nói,"Em đã hứa với anh, bất luận như thế nào, hay phát sinh chuyện gì, em cũng không rời khỏi anh!!"

"Anh cũng đã hứa với em vĩnh viễn sẽ không làm cho em khóc, sẽ không lại thương tổn em, kết quả thì sao? Anh đã làm được chưa?" Cậu cũng thương tâm nhìn hắn nói.

"Chuyện xảy ra lần này đều là ngoài ý muốn!" hắn chau mày nhìn cậu "Huống chi, anh tận mắt thấy em cùng một người đàn ông khác ôm nhau trước cửa nhà, em muốn anh suy nghĩ như thế nào đây? Đây là anh không tin em sao? Chỉ cần là đàn ông, thấy người yêu mình cùng người đàn ông khác ôm nhau, đều sẽ biết ghen, phản ứng của anh như vậy cũng bởi vì anh quá yêu em."

"Tôi đã nói, tôi và anh ấy chỉ là bạn bình thường mà thôi, giữa chúng tôi tuyệt đối không có gì là lén lút cả."

Nghi Ân cười tái nhợt, "Hơn nữa, cho dù tôi cùng với người khác yêu đương lén lút cũng sẽ không chọn đứng trước cửa nhà, trốn anh còn không kịp thì làm sao có thể đứng trước nhà anh để cho anh thấy!!"

"Nhưng mà......" Hắn giọng khàn khàn hỏi, "Em nói chỉ là bạn bình thường thôi nhưng vì sao lại để cho hắn ôm?"

"Cái ôm đó chỉ là xuất phát là một người bạn an ủi, anh hẳn sẽ không quên thời điểm chúng ta cãi nhau, tâm trạng của tôi không tốt, vừa vặn gặp anh ấy. Khi đó trời đã quá tối nên muốn đưa tôi về nhà, mà cái ôm kia chính là xuất phát từ bạn bè, cũng không có chút mê luyến yêu thương nào".

Nói xong, Nghi Ân đột nhiên cười tự giễu, "Tôi cần gì phải nói nhiều như vậy, dù sao anh cũng không tin, vì sao còn không để tôi đi?"

Vương Gia Nhĩ sắc mặt tối lại, cự tuyệt, "Bất luận em nói cái gì, anh cũng không để em rời khỏi anh !! Anh tuyệt đối sẽ không cho em đi !!!"

"Dù sao anh cũng đã biết năm đó Triệu Phi Phi là bởi vì hiểu lầm mới rời khỏi anh, bây giờ anh cũng đã tha thứ, mà anh vẫn còn yêu cô ấy , như vậy mọi chuyện đều tốt cả? Vậy vừa vặn, tôi là chướng ngại ngăn trở hai người, sẽ không cần anh đuổi tôi tự giác sẽ rời khỏi anh."

Vương Gia Nhĩ nghe những lời Nghi Ân nói, nắm chặt cổ tay của cậu nói, "Có anh ở đây em đừng mong rời khỏi! Hơn nữa, Đông Hải , chúng ta hiện tại hiểu lầm rất nhiều, em trước nên nghỉ ngơi chờ thân thể khoẻ lên, anh sẽ từ từ giải thích với em".

Cậu nhìn trong mắt của hắn có vạn phần lưu luyến, "Mọi chuyện xảy ra đã không còn gì để nói, chúng ta bây giờ nên chia tay đi!"

Nghe cậu chính miệng nói, hắn vô cùng kinh ngạc, lập tức nổi giận hét lớn, "Em mơ tưởng! Anh nói rồi không để cho em rời đi !!"

Sau đó, hắn đột nhiên xốc chăn của cậu lên, không để ý cậu ra sức giãy dụa "Nếu như vậy anh mang em về nhà, em tuyệt đối không có khả năng rời khỏi anh!!!"

Thấy  hành động điên cuồng, San San cả kinh kêu lên," Vương Gia Nhĩ , anh đang làm gì vậy!? Bác sĩ nói sức khoẻ Ân Ân bây giờ là không thể xuất viện anh mau buông cậu ra!!" Nói xong, San San lấy tay liều mạng đánh bả vai Vương Gia Nhĩ , kéo hắn, muốn ngăn cản hành động của hắn.

Vương Gia Nhĩ quay đầu nhìn cô , lạnh lùng nói một câu,"Tôi biết Ân Ân chưa khoẻ, cho nên tôi sẽ dẫn em ấy đến bệnh viện tái khám sau cậu không cần quan tâm."

San San cũng không có nghe hắn giải thích, tiếp tục ngăn cản hắn , nhưng sức của cô làm sao có thể chống nổi hắn ? Cho nên, cô cũng không thành công, hắn vẫn như cũ mang theo Nghi Ân rời khỏi bệnh viện.

"Anh sẽ không quản được, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội rời đi." Nghi Ân kiên định ánh mắt nhìn hắn , trong ánh mắt có liều lĩnh quyết định.

Vì những lời này của cậu , Vương Gia Nhĩ liên tục một tuần không có ra khỏi nhà, một tấc cũng không rời mắt khỏi Nghi Ân , thậm chí đem toàn bộ công việc trong công ty đều chuyển về nhà làm, ngay cả họp cũng là ở nhà dùng internet để điều khiển hội nghị. Nếu không làm như vậy hắn sợ rằng Nghi Ân nói là sẽ làm.

Một ngày nào đó tan sở về nhà, thấy căn phòng trống rỗng, mà bóng dáng khắc sâu trong lòng lại không thấy đâu, nếu như có ngày đó, hắn thừa nhận sẽ không chịu nổi.

Suốt một tuần nay, vô luận hắn làm thế nào với cậu , cậu đều không để ý tới hắn, coi hắn như người vô hình.

Hắn nghĩ mọi cách mong cậu nguôi giận, nhưng là chỉ có ép cậu đến đường cùng, cậu chỉ thản nhiên nói một câu "Tôi không tức giận, với anh bây giờ tôi đã không còn hy vọng, tình cảm của chúng ta đã hết rồi."

Cậu như vậy so với khi tức giận còn nghiêm trọng hơn, đã không thể vãn hồi sao? Hắn tình nguyện để cậu giận hắn, ít nhất như vậy trong lòng cậu hắn tồn tại.

" Ân Ân , em đừng như vậy đối với anh được không?" Vương Gia Nhĩ khẩn cầu Nghi Ân .

"Con không còn, anh chẳng lẽ sẽ không khổ sở sao? Anh và em đau buồn cũng giống nhau, đó cũng là con của anh!" Hắn cẩn thận nói, mong muốn làm cho cậu hiểu được tâm tình của mình cũng là bi thương giống cậu .

"Anh có đau lòng thì bây giờ cũng không còn liên quan đến tôi!!"

Nghi Ân lạnh lùng trả lời, hắn trong lòng đau xót, "Đông Hải , anh biết, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, anh biết lần này là anh hiểu lầm em. Nhưng anh cầu xin em, đừng vì những hiểu lầm đó mà phá hủy tình cảm chúng ta không dễ gì có, được không?" Hắn run rẩy khẩn cầu nói.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu," Vương Gia Nhĩ , anh muốn nói tới hạnh phúc trước kia của chúng ta ư, tất cả đều là giả dối, anh chưa từng tin tưởng tôi, về mặt tình cảm, nếu hai người yêu nhau mà không tin tưởng lẫn, thì đoạn tình cảm hạnh phúc căn bản là không thể gắn bó, sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ khi nở rộ xinh đẹp trong phút chốc sau đó sẽ chóng tàn, còn lại chỉ là bi thương vô tận......"

"Anh sẽ thay đổi, Ân Ân , anh nhất định sẽ thay đổi !!" Vương Gia Nhĩ cam đoan nói, " Ân Ân , em hãy cho em một lần cơ hội đi, anh cần em, anh không thể mất em, em không được rời khỏi anh!!"

Nghi Ân ánh mắt đau thương nhìn Vương Gia Nhĩ , nhưng ở ánh mắt cậu làm cho người ta không cảm giác có thần thái, giống như là xuyên thấu qua hắn nhìn đến một nơi xa xăm nào đó, "Đã muộn rồi Gia Nhĩ , đã quá muộn anh biết không?? Lần trước anh cũng là nói như vậy, tôi đã cho anh cơ hội nhưng mà kết quả thì sao? Kết quả chính là mất đi con của chúng ta!!!"

"Không , em đừng như vậy!!" Hắn không tự chủ được kêu lên, ánh mắt mơ hồ của cậu làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, cậu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không thấy đâu cả.

Hai tay nắm chặt hai vai cậu , Vương Gia Nhĩ hoang mang nói, " Ân Ân , chúng ta có thể có đứa nhỏ khác, chỉ cần em lại cho anh một cơ hội nữa, chúng ta so với lúc trước sẽ hạnh phúc hơn."

" Gia Nhĩ , anh không cần nói nữa, anh hãy để cho tôi được yên tĩnh!!!"

" Ân Ân" Hắn vẫn còn muốn nói, nhưng cậu đã quay đầu đi ra phòng, đi về phía vườn hoa.

"Thiếu gia," Một bên vú lee đã đi tới, an ủi nói, "Thiếu gia, cậu hãy để cho Tiểu Ân yên tĩnh một chút đi! Muốn vết thương mau khỏi phải cần thời gian. Nếu không, tôi sẽ cùng Tiểu Ân nói chuyện, hai người hiện tại đều không bình tĩnh, bây giờ tốt nhất nên cần thời gian"

Nói xong, vú Lee đứng dậy đi về phía vườn hoa.

Vương Gia Nhĩ yên lặng ở một bên nhìn vú Lee cùng Nghi Ân hai người rời đi. Hắn cũng biết, cậu là cần thời gian để chữa lành vết thương trong lòng, cho nên hắn sẽ không cố bức bách cậu .

Vì sao vậy? Bọn họ vì sao đều nghĩ rằng mình cần phải tha thứ cho Vương Gia Nhĩ , hắn đáng ghét như vậy, không phải sao?

Thế nhưng đổi lại, càng ngốc nghếch hơn không phải là chính mình sao? Mình biết rõ hắn đáng ghét như vậy, biết rõ hắn đối với mình như vậy, thế nhưng cậu lại đi yêu hắn?!

Bởi vậy, Nghi Ân không chờ vú Lee mở miệng mà liền mở miệng nói trước "Vú Lee , vú không nên khuyên cháu nữa, hiện tại đã như thế rồi, không còn gì để nói nữa. Cháu với Gia Nhĩ đã hết hy vọng rồi."

Vú Lee không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Nghi Ân một lúc lâu, cuối cùng đành mở miệng nói : " Tiểu Ân , tuy rằng cậu ấy là thiếu gia, từ nhỏ đến giờ vú đã chăm bẵm, nuôi dưỡng cậu ấy khôn lớn, nhưng vú cũng sẽ không thiên vị cậu ấy. Lần này, quả thực là Gia Nhĩ làm sai, vú sẽ không ép cháu tha thứ cậu ấy đâu. Nếu như cháu thực sự không yêu Gia Nhĩ , vú cũng sẽ khuyên thiếu gia thả tự do cho cháu. Thế nhưng... cháu thực sự không còn yêu thương thiếu gia sao?"

Nghi Ân cảm thấy ánh mắt vú Lee có thể nhìn thấu tất cả mọi suy nghĩ, đành thở dài "Đúng vậy, cháu còn yêu anh ấy. Thế nhưng vì cháu còn yêu anh nên anh ấy mới có thể làm cho cháu bị tổn thương. Nếu như cháu tha thứ cho anh ấy thì anh lại tiếp tục làm tổn thương cháu. Vú bảo cháu phải làm thế nào bây giờ?"

Vú Lee xót xa nhìn Nghi Ân nói " Tiểu Ân , thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cháu lần nữa đâu. Lúc này đây, thiếu gia đã bị dạy 1 bài học rồi. Thiếu gia cũng rất khổ tâm, cháu có biết không? Lúc này đây, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiếu gia rơi nước mắt, cậu ấy khóc rống lên như một đứa trẻ vậy"

" ! Vú đừng nói nữa" Nghi Ân đi tới xích đu bên cạnh, đưa tay vuốt ve lưng ghế, nhè nhàng đẩy nó "Cháu cũng không phải vì truyện đứa bé mới phải chia tay anh Gia Nhĩ đâu, đó là việc ngoài ý muốn. Cháu cũng không trách anh ta "

"Thế nhưng, chúng cháu có những trở ngại không vượt qua được chứ không phải chỉ vì chuyện này. Sự tin tưởng, lúc đó chúng cháu thiếu sự tin tưởng, cho nên dẫn tới bi kịch xảy ra. Cứ cho rằng tình cảm là vấn đề quan trọng nhất, nhưng chúng cháu thiếu sự tin tưởng lẫn nhau thì liệu sau này còn có thể gắn bó tình cảm được lâu dài? Nếu như sau này chuyện như vậy lại tiếp tục xảy ra, vú muốn lúc đó cháu làm thế nào?"

Nghi Ân ngừng 1 chút rồi lại nói tiếp "Lúc này thì tính như vậy, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào? Lúc này chúng cháu có thể bỏ qua chuyện như vậy, nhưng chỉ biết nếu một lần nữa chuyện phát sinh, cháu không có khả năng chịu đựng hắn lại làm tổn thương cháu một lần nữa, cứ tiếp tục như thế, cháu sẽ chịu không nổi đâu ạ!"

"Đó là cháu nói thế" Vú lee vẫn tiếp tục nói bên cạnh "Thế nhưng,  chính bởi vì như vậy cho nên phải cởi bỏ khúc mắc giữa cháu và thiếu gia nha! Nếu không giải thích được khúc mắc, mọi việc sẽ diễn ra giống như cháu nói, vấn đề sẽ trở nên tồi tệ hơn. Thế nhưng, chủ yếu là hai người phải làm rõ mọi khúc mắc thì mọi việc sẽ không như vậy. Cháu cũng nói, cháu vẫn còn yêu thiếu gia, lẽ nào cháu sẽ chia tay với thiếu gia thế này sao? Cháu thực sự quyết tâm chia tay với thiếu gia sao?"

" Giữa chúng cháu còn có những trở ngại khác, không chỉ là việc này, còn có cô Triệu nữa. Dù sao, Gia Nhĩ đã từng yêu cô ấy , bằng không hắn đã không tha thứ cho cô ấy , bọn họ không phải là đã giải quyết được hiểu lầm rồi sao? Vậy anh ta làm sao có thể để ý tới cháu nữa chứ"

" Triệu Phi Phi ư, làm sao có thể được?" Vú Lee kinh ngạc nói "Thiếu gia tuyệt đối không thể tha thứ cho cái cô đó được,  cháu nghe được những tin đồn nhăng cuội này từ đâu vậy!? Tuyệt đối là không có chuyện đó, vú già đây có thể bảo đảm với cháu, người thiếu gia thích tuyệt đối là cháu!"

"Vú  đừng nói tiếp nữa, để cháu yên tĩnh 1 chút có được không?" Nghi Ân nhắm mắt lại, không hề hé ra nhìn vú Lee . Phải sao? Chuyện Triệu Phi Phi là cậu hiểu lầm rồi sao? ngũ vẫn còn thích cậu sao?

"Ôi" Vú Lee thở dài, bất đắc dĩ đi vào trong nhà. Như vậy là tốt, Nghi Ân không đơn giản chỉ là thương tâm mà còn là hết hy vọng. Thiếu gia lúc này đã phạm phải sai lầm lớn, bà phải nghĩ đến biện pháp gì để họ có thể quay về với nhau đây?

Vú Lee vừa mới đi vào phòng khách thì trông thấy Vương Gia Nhĩu đứng ở trên sân, bà đi tới, "Thiếu gia, tôi..."

"Được rồi, bác đừng nói nữa. Cháu đều nghe được." Vú Lee chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị hắn ngắt lời " Ân Ân nói không sai, giữa chúng cháu cũng thiếu sự tin tưởng nhau. Tuy rằng nói cháu yêu Ân Ân , thế nhưng cháu lòng dạ hẹp hòi, cháu không tin tưởng cậu ấy , nên mới dẫn đến hàng loạt bi kịch sau đó, cháu sẽ sửa sai. Cháu cũng sẽ tìm cách giải quyết mấu chốt các vấn đề để làm cậu ấy tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ làm Ân Ân tha thứ cho cháu. Về phần Triệu Pji Pọi , cháu sẽ điều tra rõ, rốt cuộc cô ta đã nói gì với Ân Ân ? Vì sao Ân Ân nói cháu đã tha thứ cho cô ta? Cho dù thế nào, cháu sẽ không đồng ý để cậu ấy rời bỏ cháu" Hắn đã đặt quyết tâm, nói.

Lúc này hắn rốt cục cũng đã hiểu rõ vấn đề trong quan hệ giữa hắn và Nghi Ân . Nghi Ân nói rất đúng, đó là sự tin tưởng, giữa hai người bọn họ đã thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, lần này không phải là một cảnh báo lớn nhất sao?

Chỉ là bởi cái người đàn bà Triệu Phi Phu kia nói mấy câu, bọn họ đã thành như thế này, nếu như sau đó lại xuất hiện chuyện gì khác, vậy bọn họ sẽ sớm gặp chuyện long trời lở đất đi?

"Thiếu gia..." Vú Lee vui mừng nhìn Vương Gia Nhĩ , thiếu gia đúng là rất hiểu biết, đã hiểu rõ rốt cuộc nên như thế nào đi yêu một người.

Nghi Ân đứng ở cạnh của của phòng khách, trực tiếp nghe được đối thoại của Gia Nhĩ và vú Lee , nước mắt cứ không ngừng chảy dọc theo 2 má của cậu xuống, hắn cuối cùng đã hiểu rõ giữa 2 người bọn họ là thế nào rồi, thế nhưng, tuy là vậy, trong lòng cậu vẫn chưa thực sự thanh thản được. Giữa bọn họ không phải là chỉ cách một Triệu Phi Phi sao? Hắn thực sự không còn quan hệ gì với cô ta sao?

#Au : Hãy thỏa sức bình luận nhé :(((( Ta buồn khi edit chap này T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro