Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước cổng nhà có rất nhiều hoa tang, mọi người đang đến viếng rất đông.

Lộc Hàm chạy thẳng vào trong, sóng mũi cay cay…sao đột nhiên ba cậu lại ra đi như vậy. Chỉ còn mỗi ba là người thân duy nhất trên cuộc đời này thôi.

Ánh mắt cậu trừng trừng nhìn vào tấm ảnh của ba mình… Rồi cậu quỳ sụp xuống cạnh chiếc quan tài…gương mặt đầy sự đau khổ…

- Mày còn dám vác mặt về đây à….mày là thứ  lăng loàn đi làm trai  bao làm mất hết danh dự của cái gia đình này, hại chết ba mày…lại còn đến đây làm gì nữa…đồ vô liêm sỉ…- Bà Minh từ trong phi đến túm áo Lộc Hàm gào thét :…mày về để cướp cái căn nhà này chứ gì…đồ khốn nạn…- Bà Minh làm ra vẻ đau khổ trước cái chết của chồng lắm. Bà vừa khóc vừa la hét,chửi rủa Lộc Hàm

Lộc Hàm chỉ lặng im quỳ trước tấm ảnh của ba mình, mặt cậu tái nhợt lại…ánh mặt nói lên sự đau đớn khi ba mình ra đi, gương mặt rõ tuyệt vọng mà sao lại không khóc.

Người ngoài nhìn vào cũng phải lắc đầu tặc lưỡi:

- Nghe nói ba nó đọc tin trên báo nên lên cơn đau tim mà chết đấy…

- Thế mà còn dám vác mặt về…đúng là loại bất hiếu.

Có một người phụ nữa hình như là bạn bà Minh thì phải cũng đứng trong số đó, bà ta cố tình nói to cho cả Lộc Hàm nghe:

- Cái loại trai làm tiền thì còn gì là liêm sỉ nữa…ngủ hết thằng này đến thằng khác , giờ ba nó chết nó về dòm ngó cái nhà ấy mà.

- Nhìn mặt nó kìa….bố nó chết mà không cả khóc thì biết rồi đấy…đúng là thứ bại hoại, chết đi cho xong…

Nhiều người phải nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt khinh miệt. cậu cũng chỉ lặng im nhìn chằm chằm vào hình ba mình, không biện hộ, không giải thích càng làm họ lời ra tiếng vào.

Kim Chung Nhân cũng có nghe tin này nên cậu vội vàng cùng người trợ lý đến xem Lộc Hàm ra sao. Đan Băng thì được bố mình cử đi thay, ông nói đây là người bạn của ông nhưng thật ra không phải vì ông có mục đích khác. Đã có lần công ty của ba Lộc Hàm được làm ăn cùng với công ty của Thế Huân nên nghe tin buồn này cậu cũng có mặt để có lễ.

Rốt cuộc cả 3 người đều có mặt tại nhà Lộc Hàm nhưng mỗi người lại ở một phía lẫn trong đám đông.Ngoài Chung Nhân ra, cả hai người kia đều sững người khi thấy Lộc Hàm trong đó. Thạt bất ngờ hơn nữa người đã khuất kia lại chính là cha của cậu.

Họ đứng ngoài, mỗi người một chỗ nhìn thấy Lộc Hàm bị bà Minh lao vào tát và mắng **** như vậy, mối quan hệ bất đồng giữa gia đình cậu là sao.

Thế Huân hơi chau mày lại, hắn nhìn nhìn sang Lộc Hàm. Cậu không hề rơi một giọt lệ nào trước linh cữu ba mình khiến Thế Huân cũng hơi choáng “Cậu ta máu lạnh đến vậy sao???…hay cậu ta quá mạnh mẽ đến nỗi ba mình chết cũng không muốn người khác thấy mình khóc??”

Chung Nhân cũng hơi bất ngờ trước thái độ cam chịu những lời mắng nhiếc của bà Minh đã dành cho Lộc Hàm. “Tại sao cậu ấy lại không phản đáp lại???” Chung Nhân chắt miệng hơi nghiêng đầu nhìn phản xạ của Lộc Hàm,cậu không hề khóc, rõ ràng nét mặt của cậu đầy bi khổ mà sao không khóc “ Lộc Hàm,cậu ta thuộc tuýp máu lạnh à???”.

Đan Băng thì lại khác, anh nghe những lời bà Minh nói thì nghĩ đó hoàn toàn là sự thật nên Lộc Hàm mới câm lặng không lời biện hộ. Anh nghĩ làm gì có ai cam chịu mình bị **** làm trai bao mà không độp lại, Mà đúng thật vì tiền mà Lộc Hàm cũng đã lên giường với Đan Băng đáy thôi. Anh nhếch môi cười khinh bỉ Lộc Hàm. Mà Đan Băng cũng thấy lạ thật, Lộc Hàm không giở một giọt nước mắt nào để khóc tang cha mình, mặt  cứ cứng đờ lại. “Cậu là người máu lạnh à?”

Cả ba người đều có chung một ý nghĩ “Chẳng nhẽ Lộc Hàm không có quả tim ư???” . Mọi khó hiểu trong 3 người đều dấy lên. Kể cả không khóc nhiều cũng phải giỏ vài giọt nước mắt cho người ta đừng nghĩ mình quá máu lạnh thế chứ. Nhưng đây lại cứ đờ người ra không có chút phản xạ nào ngoài vẻ mặt thất sắc.

Bà Minh thấy mọi người **** rủa chỉ trỏ Lộc Hàm như vậy, bà ta ra chiều hài lòng cười thầm…Đã đóng kịch phải đóng cho trót chứ…bà ta nhìn Lộc Hàm cứ ngồi im bất động thế lại nhảy vào định dành cho cậu vài cái đánh nữa:

- Đồ khốn nạn…mày cút…

- Dừng tay lại đi.- Chung Nhân nắm tay bà Minh lại.

Bà ta quắc mắt lên nhìn anh, nhận ra người ấy là Kim tổng nên có vẻ xuôi. Bà lắp bắp

- Anh....

Thế Huân cũng như Đan Băng trố mắt lên nhìn Chung Nhân. Đan Băng nheo mắt nhìn, cậu nhớ xưa nay Chung Nhân không có tính xen vào chuyện người khác cơ mà. Sao anh ấy lại xuất hiện can vào chuyện gia đình người ta.

- Đừng diễn kịch quá lố thế chứ.- Chung Nhân nói nhỏ đủ cho bà Minh nghe rõ.

Mặt bà ta tái hẳn đi “Sao anh ta lại nói vậy….mà Lộc Hàm có quan hệ gì với Kim tổng?? “.

Chung Nhân nhẹ nhàng đỡ Lộc Hàm đứng dậy, mặt cậu vô hồn vô sắc như một pho tượng. Anh nhìn cậuthoáng thấy nhói lòng, Chung Nhân chỉnh chỉnh lại cổ áo xộc xệch vì bị giằng kéo của Lộc Hàm.

Thế Huân nhếch môi cười nhạt rồi quay mặt đi về trước.

- Qúach giám theo dõi mọi hoạt động của bà Minh cho tôi.

- Dạ thưa Ngô  thiếu.

Thế Huân  tắt máy, hắn nói với bác tài;

- Đến….



Chung Nhân nhẹ giọng nói vào tay Lộc Hàm, tay thì phủi phủi vai áo như tay bà Minh là thứ dơ bẩn nhất vậy:

- Đừng nên im lặng vậy em sẽ thiệt đấy.

Lộc Hàm vẫn đứng im lặng. Chung Nhân hiểu cô đang cần gì, anh  tiếp:

- Nếu đã không muốn nói thì anh đưa em về.

Chung Nhân nắm tay Lộc Hàm kéo đi. Làm mọi người ngạc nhiên tột độ.Bà Minh cũng tức tôi nhìn theo, bà ta nghiến răng trèo trẹo khi không làm gì đươjc Lộc Hàm nữa. Có người bạn bà ta còn chua ngoa lên tiếng :

- Bồ nó đấy à…cũng ra dáng gớm. Toàn loại đốn mạt.

Bà ta không hề biết mình đã đắc tội với ai và cứ nghĩ người chồng của mình có công ty riêng là to rồi, giàu rồi.

Những lời nói đó đâu thể lọt qua tai Chung Nhân, cậu đưa mắt nhìn người trợ lý. Ông ta hiểu chuyện và ghi nhớ mặt người phụ nữ đã phát ngôn bừa bãi đụng chạm đến chủ mình, rồi đi theo Chung Nhân ra xe.



Chung Nhân đưa Lộc Hàm về nhà riêng của mình.Đây là lần đầu tiên có người lạ đặt chân vào đó. Dù Chung Nhân có lăng nhăng đến đâu nhưng anh không bao giờ cho phép bất cứ ai  đến nhà làm mất đi sự trong sạch của nhà mình. (Lúc nào cũng muốn thanh cao hơn =]~)

Chung Nhân lấy nước cho Lộc Hàm uống. Cậu vẫn ngồi thừ người trên ghế. Ánh mắt đau đớn nét mặt tuyệt vọng vẫn in hằn trên gương mặt. Ba cậu tuy đã có thời gian có lỗi với mẹ con cậu nhưng ông cũng đã cố gắng bù đắp rồi và  Lộc HÀm cũng cố gắng lắm mới tha thứ cho ông và làm lành lại. Vậy mà sao bây giờ ông lại đột ngột ra đi để lại cậu với cuộc sống không có niềm vui này.

Chung Nhân lặng im nhìn Lộc Hàm. Anh hiểu điều mình làm tốt nhất bây giờ là im lặng cho cậu một khoảng riêng.

Chung Nhân đứng dậy, anh nghĩ giờ đã muộn rồi cũng nên làm gì đó cho mình và Lộc Hàm ăn. ộc Hàm ra ngoài mua đồ ăn cũng là muốn cho Lộc Hàm được 1 mình suy nghĩ.

1 lát sau anh quay lại với mấy hộp đồ ăn sẵn trên tay. Thấy Lộc Hàm vẫn trong tình trạng đó không khấm khá gì hơn, anh đặt chúng lên bàn, nheo mắt nhìn Lộc Hàm:

- Em khóc đi sẽ tốt hơn đấy.

Chung Nhân ngồi lại gần Lộc Hàm, anh vỗ tay lên vai mình:

- Anh cho mượn vai này. Khóc đi như thế sẽ bớt khó chịu hơn là im lặng. ( ga lăng quá cơ =]]~ )

Lộc Hàm lắc đầu trong vô thức, cậu nói mà mắt không chớp vẫn nhìn thẳng về phía trước như người mất hồn:

- Em không thể khóc.

- Có gì mà không thể . Đôi khi đàn ông con trai cũng cần tỏ ra yếu đuối chứ. Em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy nhất là đối với anh.

Lộc Hàm bật cười nhạt :

- Khóc à…em cũng muốn chứ.

Chung Nhân ngạc nhiên nhìn Lộc HÀm:

- Vậy từ trước đến giờ em đã từng khóc vì ai chưa?

Lộc Hàm nhẹ gật đầu. Chung Nhân tò mò, cậu dò hỏi:

- Người đấy là ai vậy?

Lộc Hàm không trả lời. Cậu không muốn nhắc lại hay nhớ đến nỗi đau ngày ấy nữa.

Chung Nhân hiểu tâm lý  Lộc hàm,anh nhẹ cười:

- Không muốn nói thì thôi.

Anhthầm nghĩ chắc hẳn người đó rất quan trọng với Lộc Hàm. Mà quan trọng đến mức nào hơn cả ba mình chết cũng không khóc.

Chung Nhân ngừng một lát, anh đột nhiên lên giọng:

- Anh quyết định sẽ làm em vì anh mà phải khóc sướt mướt.

Lộc HÀm nghiêng đầu sang nhìn Chung Nhân, cậu nhíu nhíu mày., Chung Nhân chẹp miệng:

- Yên tâm, anh sẽ làm cho em thấy xúc động vì vui mà khóc chứ không phải đau khổ đâu?

- Sao Kim tổng lại muốn em khóc? – Lộc Hàm buột miệng hỏi.

Chung Nhân cười cười:

- Tại anh muốn thấy dáng vẻ lúc em khóc thế thôi. À còn nữa nếu em khóc vì ai chắc chắn người ấy rất quan trọng với em đúng không? Anh muốn là người quan trọng ấy…hehe…

Chung Nhân nhướng mày cười cười. Mặt anh lúc nào cũng có thể nhoẻn miệng cười được thì phải. Cuộc sống anh không hề có chuyện buồn sao?? Lộc hàm nhìn Chung Nhân mà cậu ước gì mình có một cuộc sống như anh. Lúc nào cũng cười , thích nói gì thì nói, nghĩ gì làm nấy.

Thấy Lộc Hàm cứ nhìn mình, Chung Nhân thấy sượng sượng người. Lần đầu tiên anh có cảm giác đấy. Trước đây dù đứng trước nhiều em chân dài kể cả người anh thích nhất là Nhã Kỳ, khi cô nhìn cậu cũng không có cảm giác ấy. Định chơi đùa với Lộc Hàm một chút mà…chẳng nhẽ mình lại….Chung Nhân lắc mạnh đầu.

Chung Nhân ngượng ngượng người, anh cười ngập ngừng:

- À. Anh có mua đồ ăn này. Ăn thôi chắc em cũng đói rồi.

Chung Nhân đưa đồ ăn cho Lộc Hàm,anh an ủi:

- Anh biết hết chuyện của em rồi. Anh nghĩ chuyện ba em chết không liên quan gì đến em đâu.

- Ý anh là…

Chung Nhân không nhìn cô, vẫn gật đầu tiếp:

- Mẹ em có tình nhân bên ngoài mà ba em không biết đúng không?

Đây là chuyện gia đình cô, chỉ cô mới biết thôi sao Kim  tổng lại biết. ( nó là thánh đó =]] )

- Em đang nghĩ sao anh biết à?. Tại anh điều tra em nên biết luôn cả hoàn cảnh.

Lộc Hàm không nói gì mà Chung Nhân vẫn có thể giải đáp những câu hỏi có trong suy nghĩ của mình. Có đúng là anh ta chỉ mới 25 tuổi thôi sao. Ở mức tuổi đấy mà đã có thể hiểu rõ tâm lý của người khác đến kinh ngạc như vậy quả thật cũng rất có bản lĩnh.

Lộc hàm mím môi:

- Vậy Kim tổng nghĩ…

Cũng vẫn là câu nói dở dang mà Chung Nhân lại chen vào:

- Anh suy đoán vậy thôi chứ chưa chắc chắn.

Cũng có thể rơi vào trường hợp này lắm chứ. Chung Nhân nói Lộc Hàm mới để ý lúc bà ta gọi điện cho cậu báo ba đã mất giọng vẫn rất điềm nhiên không có chút gì là lo lắng cả vậy mà đến khi cậu đến tang cha thì bà lại loạn xị ngậu lên như thế. Như vậy cậu không phải là kẻ giết cha mình. Lòng Lộc Hàm như nhẹ đi một tý, cậucần giữ tinh thần để điều tra vụ này, nhất quyết sẽ không để ai hại cha cậuđược sống thanh thản như vậy.

Lộc Hàm hít hơi thật sâu rồi thở ra, mặt cậu có phần khởi sắc hơn đôi chút:

- Cảm ơn Kim tổng.

Chung Nhân ngừng ăn, anh nhìn lên Lộc Hàm:

- Vì điều gì?

- Kim tổng đã gợi ý cho em.

Chung Nhân cười rồi chợt chau mày lại:

- Mà sao em cứ gọi anh là Kim tổng vậy. Nghe xa lạ quá đấy.

Vốn có thân quen đâu mà chả xa lạ. Lộc Hàm tròn mắt nhìn Chung Nhân, ngoài cái tên Kim  tổng cậu vẫn nghe mọi người gọi anh ra thì Lộc Hàm đâu biết gọi anh bằng cái tên gì nữa.

- Vậy gọi là gì?

- Đừng nói em không biết tên anh nhé. – Chung Nhân  trố mắt nhìn lại Lộc Hàm

Cậu gật gật đầu. Chung Nhân nuốt khan, rồi lại lắc đầu bật cười:

- Gọi anh là Chung Nhân cho nó thân mật đi.

Lộc Hàm khẽ cười gật đầu. Cậu liếc mắt lên nhìn đồng hồ. Đã 9h tối rồi. Lộc HÀm sực nhớ ra vẫn còn một Diêm đế ở nhà. Giờ này Thế Huân ở nhà mà không thấy cậu chắc chắn mình về hắn ta sẽ giết mình mất.

Lộc Hàm vội vàng đứng dậy.

- Em xin phép về trước.

Chung Nhân  thấy dáng vẻ vội vàng của Lộc Hàm , anh đứng dậy:

- Để anh đưa em về.

- Không cần, phiền anh quá. Để em bắt taxi được rồi.

Chung Nhân cứ nắm cổ tay Lộc Hàm, mặt anh căng thẳng nói:

- Em không nghe dạo này rất nhiều vụ cưỡng sắc trên taxi vào lúc tối như này à? Mới hôm trước báo có đưa tin này mà, em không đọc sao?

Muộn rồi giờ mà cứ đứng xem Chung Nhân lải nhải thì còn lâu mình mới về được. Lộc HÀm giục:

- Rồi rồi, vậy nhờ anh.

- Ngoan thế chứ.

Chung Nhân nhướng mày lộ nụ cười gian xảo. Lộc Hàm không phải vì sợ chuyện Chung Nhân kể mà nỗi sợ hơn hết của cô là Thế Huân. Nhìn mặt hắn đằng đằng sát khi mà người cậu lạnh buốt sống lưng.
Đứng trước cổng, Chung Nhân cười nói:

- Em về nhé. 1-2 ngày nữa chúng ta sẽ lại được gặp nhau thôi.

Sao lại nói thế. Lộc Hàm không đáp, cậu gật đầu nét mặt vẫn đang lo lắng:

- Ừ. Anh về đi.

Chung Nhân bắt đầu mắt ừng ực nước, anh nói với vẻ buồn sầu:

- Lại phải xa em rồi. Anh chả muốn tý nào. – Sau phút bày tỏ nỗi niềm, Chung Nhân lại hất cao mặt – Không sao, anh sẽ vì em chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền để chuộc em ra khỏi tay Thế.....
Chung Nhân đột nhiên cứng lại.biết mình nhỡ lời, anh cười qua loa:

- À không có gì. Thôi em vào nhà đi. Hẹn gặp lại em nhé, Hàm nhi iêu dấu..=]]~

Dứt câu Chung Nhân vào xe phóng vút đi luôn. Lộc Hàm ngây người nhìn theo, cậu không hiểu Chung Nhân là thể loại gì nữa lúc nào cũng nhăn nhở ăn nói thì điên điên chả ai hiểu gì cả. Lộc Hàm  lắc đầu quay vào nhà.

Trên ban công, Thế Huân đang đứng trên tay cầm một ly rượu, hắn đã nhìn thấy hết cảnh lúc nãy hai người cười nói gì đó. Thế Huân nhếch môi cười nhạt. Hắn quay vào trong phòng.

Lộc Hàm về phòng thấy Thế Huân đang ngồi xem fifa, cậu rón rén bước vào.

- Em có vẻ thân với Kim tổng quá nhỉ?

Lộc Hàm giật mình, cậu đứng im lại đầu cúi nhìn dưới đất không lên tiếng. Thế Huân đứng dậy, hắn đứng ngay trước mặt cậu nâng cằm Lộc Hàm lên nhìn nhìn. Thế Huân nghiêng mặt  Lộc hàm qua trái rồi qua phải và dừng lại ở điểm thẳng. Mắt hắn nheo lại “Không có dấu hiệu gì là đã khóc”

Thế Huân cứ nghĩ Lộc Hàm chỉ làm ra vẻ mạnh mã trước mặt mọi người thôi, khi có riêng cậu với Kim tổng chắc chắn Lộc Hàm sẽ khóc sướt mướt kể lể hoàn cảnh bản thân. Nhưng không, mắt cậu đâu có bị sưng lên. Thế Huân buông tay:

- Thôi nghỉ đi.

Lộc Hàm lặng lẽ làm theo không chút phản ứng nào. Cậu lên giường nằm nghiêng mình quay qua bức tường kính để nhìn ra cái thể giới bên ngoài. Cậu lại nhớ đến ba mình và những điều Chung Nhân nói. Nếu đúng như anh ta đoán thì làm sao Lộc Hàm có thể bắt tội bà ta được. ậu thở dài chán chường. Đôi mắt mệt mỏi rất muốn nhắm mắt mãi không tmở ra. Người mệt mỏi rã rời, đôi mắt cậu ráo hoảnh nhưng sóng mũi lại cay. Cùng trên một gương mặt mà hai cảm xúc đấy luôn đối nghịch nhau.

Thế Huân mím môi “Tôi không tin cậu không biết khóc”

Thế Huân im lặng không nói gì. Hắn chỉ nằm im cạnh bên Lộc Hàm, vòng tay qua chiếc eo thon thả ôm gọn lấy nó. Lộc Hàm hơi sững người, mắt cậu mở to tròn vẫn nhìn về phía cửa kính mà không quay lại. Lần đầu tiên cậu thấy Thế Huân có nét nhẹ nhàng đối với mình. Chính cử chỉ ấy của Thế Huân  lại làm cậu lo lắng…lúc nào trước 1 cơn bão cũng là sóng yên biển lặng.

Lộc Hàm vẫn nằm yên. Có tiếng chuông điện thoại reo. Thế Huân nhăn mặt rút tay ra khỏi vòng eo cậu với tay lấy điện thoại trên bàn :

- Có chuyện gì không em?

- Em…ực…đang say quá. Ngô thiếu đến đón em được …chứ..ữc

Qua điện thoại, Nhã Kỳ nói với giọng say mèm.

Lộc Hàm nằm cạnh nghe thấy hết, cậu chỉ im lặng mà thở dài. Nửa đêm rồi mà vẫn có gái làm phiền.

Thế Huân hơi khó chịu. hắn đáp:

- Em đang ở đâu?

- Ở AZ…Ngô thiếu đến sớm nhé.

- Ừm.

Thế Huântắt máy rồi lại gọi cho người khác hình như là trợ lý của cậu thỳ phải:

- Đến AZ….

- …

Nói xong 1 câu, Thế Huân  tắt ngấm máy. Hắn lại ôm lấy Lộc Hàm, nhắm mắt lại nói:

- Ngủ sớm đi, mai tôi có chuyện cần đến em.

…..

- Anh…

Chung Nhân ngước lên nhìn người vừa gọi mình. Cậu đứng bật dậy, mặt cười tươi:

- A! Ngô  tiểu thiếu…Em về từ lúc nào vậy.

- Đừg gọi em như vậy.

- Anh quên. Đan Băng được chưa.

Đan Băng chẹp miệng, ngồi xuống:

- Cũng được.

- Em về từ lúc nào vậy?

- Mấy ngày trước, bận thủ tục nhập học nên giờ mới có thời gian đến gặp anh.

- Ừ – Chung Nhân nhìn lên đồng hồ – Cũng trưa rồi, anh em mình đi ăn rồi đàm đạo tiếp.

Chung Nhân cùng Đan Băng ra ngoài. Có khi quan hệ giữa hai người này còn tốt hơn là mối quan hệ anh em nhà họ Ngô. Mẹ Đan Băng chơi với mẹ Chung Nhân nên từ bé hai đứa đã thân với nhau nhưng đến khi Đan Băng nhận được cha và qua Nhật học nên hai người có vẻ ít liên lạc hơn trước, dù vậy khi gặp lại nhau vẫn vui vẻ như thường.



Đan Băng nhìn Chung Nhân, anh vẫn thắc mắc chuyện hôm qua mình thấy. Không hiểu thằng nhóc kia có quan hệ đặc biệt gì với Chung Nhân không mà anh lại ra mặt vậy.

- Anh này?

- Sao em?

Chung Nhân  giương mắt nhìn Đan Băng, nghĩ gì đó Đan Băng lại thôi không hỏi nữa, cậu nói:

- Không có gì. Lâu rồi không gặp anh vẫn tốt chứ.

- Tàm tạm.

- ….



Lộc Hàm thay sẵn đồ ngồi chờ Thế Huân về là đi. Cậu không biết hôm nay mình sẽ phải tham dự tiệc tùng hay làm gì nữa nhưng một linh cảm nào đó cho cậu biết chuyện không hay sắp đến với mình, mắt phải cậu  nháy liên tục.

Tuhế Huân xuất hiện, hắn ngồi xuống salon :

- Tôi cần em để ký được bản hợp đồng này.

- Ý anh là sao? – Lộc Hàm nghĩ mình đâu quan trọng đến vậy nhưng cậu ngờ ngợ hiểu ra được hàm ý của Thế Huân.

- Rất may mắn là 3 người đối tác chúng ta sẽ gặp lại rất thích em. Chắc em cũng hiểu ý tôi mình cần phải làm gì chứ.

Lộc Hàm cắn môi. Nét mặt phờ phạc. Nỗi đau mất ba chưa hết, cậu chỉ còn cái thân xác mệt mỏi này cũng bị lôi ra bán rẻ tiếp khách để kí được hợp đồng nữa sao. Cậu giương đôi mắt chán nản nhìn Thế Huân:

- Có thể không đi được không, bây giờ tôi đang rất khó chịu?

- Không – Thế Huân nhấn mạnh nói.

Lộc Hàm bỗng nhiên quỳ sụp dưới chân Thế Huân, cậu cúi đầu:

- Xin anh tha cho tôi lần này đi. Lần trước em anh là quá đủ rồi…tôi không muốn qua tay người khác nữa đâu…xin anh …phải làm sao anh mới tha cho tôi?

Giọng nói nghẹn ngào van xin của Lộc Hàm làm Thế Huân không chút mủi lòng. Hắn nhún vai:

- Có một cách.

- Anh nói đi, chỉ cần được tôi sẽ cố gắng.

Lộc Hàm nhìn Thế Huân chờ mong sự yếu mềm của anh ra điều kiện nhẹ thôi để cậu còn thực hiện được.

- Em có thể khóc lóc van xin tôi…thì biết đâu tôi sẽ mủi lòng đấy.

Thế Huân muốn thấy vẻ mặt đau khổ khóc lóc của Lộc Hàm lắm. Hắn muốn cậu cởi bỏ cái vỏ bọc ra vẻ ngây thơ và mạnh mẽ ấy đi. Thế Huân muốn ngườii này phải quỳ xuống khóc lóc van xin hắn mới thôi.

-------------------------------------------------------------------------

Xong~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro