CHƯƠNG 24: Ghi nhớ ở đáy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn cái gì!"

Lộc Hàm cố gắng duy trì khí thế, trực tiếp xoay người đi vào, đóng cửa lại, tốt nhất là không nên gặp lại Thế Huân nữa, Lộc Hàm ôm Đại Miêu thích thú quay một vòng.

Nhưng Đại Miêu ở trong ngực cậu rõ ràng có vẻ không vui. Đôi mắt màu lam long lanh như ngọc gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa, vì không nhìn thấy trai đẹp nên u oán, buồn chán, làm cho Lộc Hàm cũng cảm thấy bàn thân hơi tàn nhẫn.

--- -----

Mấy ngày nay Lộc Hàm lười biếng ở lì trong phòng, cả ngày ngồi chỉnh sửa bản thảo, mỗi ngày rà soát không biết bao nhiêu bình luận, nhưng vẫn không thấy bình luận của Huân đại thần.

Lộc Hàm càng xem càng cảm thấy thất vọng, không nhịn được muốn gọi một cú điện thoại cho Tô Mộ. Tuy nhiên mới cầm điện thoại lên còn chưa kịp nói gì, đầu kia đã vang lên tiếng gào thét của Tô Mộ, tiếng gào này không phải bởi vì tức giận, mà là bởi vì hưng phấn.

" Lộc Hàm , cậu đúng là tích đức mấy đời rồi! Bản thảo của cậu đã được Boss đích thân chấp nhận, Boss nói rằng cuối tuần này muốn gặp cậu! Gặp trực tiếp đó! "

" Gì cơ ? Thật chứ? "

Lộc Hàm thật sự rất kích động, thiếu chút nữa không thở nổi.

" Lộc Hàm! Sự nghiệp sau này của cậu và tôi đều phụ thuộc vào cơ hội lần này, cậu cuối tuần phải cố ăn diện cho ra người mà tới công ty đấy! Trước cứ như vậy, tôi còn việc bận! Tạm biệt! "

Tô Mộ trên tay còn một đống hồ sơ, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại .

Lộc Hàm nắm điện thoại trong tay, cứ thế nhìn thẳng phía trước, sau một lúc, cậu mới chợt thét một tiếng chói tai, hưng phấn ở trong phòng hô tới hô lui, khiến cho Đại Miêu bị dọa sợ, giương cặp mắt tròn trịa nhìn chằm chằm, gương mặt đầy phòng bị .

Lộc Hàm sau khi đã la hét mệt mỏi, liền xoay người một cái, ngã xuống chiếc giường nhỏ mềm mại của mình, nhưng vẫn không nén được hưng phấn trong lòng, bèn ôm chăn lăn qua lăn lại .

Lộc Hàm không nhịn được nghĩ đến : quả thật cuộc đời của cậu khi cách xa tiểu cầm thú, hết thảy đều trở nên thuận lợi, mấy ngày nay cậu cũng phải làm sâu làm tổ trong phòng, tranh thủ không đụng phải anh .

Chỉ chớp mắt , danh từ "cuối tuần" đã biến thành hôm nay. Lộc Hàm sáng sớm đã thức dậy, hưng phấn ở trong phòng vòng vo tới lui mấy vòng mới bình tĩnh lại.

Cậu lấy ra chiếc áo một thân màu trắng thoạt nhìn hết sức dễ thương mà cậu cố ý đi mua, diện vào ôm trọn dáng người hợp cùng giày cao độn đế, khiến cho vóc dáng vốn cũng không tồi của Lộc Hàm càng thêm "kiều diễm".

Cậu vội vàng chỉnh chu đơn giản, vốn là một gương mặt ngây thơ trong nháy mắt trở nên thanh thuần, lộ ra một tia quyến rũ, đầy khí chất.

Lộc Hàm liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại là tám giờ, thời gian gặp mặt là mười giờ, Tô Mộ cố ý nhắc cậu nên đến sớm một chút để tạo ấn tượng tốt ban đầu.

Cậu hít một hơi thật sâu, dùng hai tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt mình, cố gắng khiến thân thể bởi vì kích động mà khẽ run bình tĩnh lại, sau đó giơ giơ nắm đấm nhỏ, tự cổ vũ mình phải cố gắng lên.

Vừa nghĩ tới lập tức là có thể thấy đại thần mình thầm tôn sùng năm năm, cậu liền không khống chế được lộ ra một tia hưng phấn vui vẻ, nụ cười kéo dài tới cả khóe mắt, thậm chí hơi thở cũng lộ ra nhè nhẹ ngọt ngào.

" Cố gắng lên, Lộc Hàm! Ngàn vạn đừng làm hỏng ......"

Lộc Hàm đang vì mình cổ vũ thì đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa .

Lộc Hàm xoay người đi tới dự định mở cửa, bởi vì tâm tình tốt nên vừa mở cửa ra còn chưa nhìn rõ người nào liền lộ ra gương mặt rực rỡ vui vẻ, thanh âm cũng phá lệ vui mừng :

" Xin chào ...... tại sao là anh ?"

Khi Lộc Hàm thấy rõ người trước mặt, nụ cười trên mặt lập tức liền cứng ngắc, thái độ xoay chuyển nhanh chóng, giọng nói nhất thời trở nên bất mãn, lộ ra một chút đề phòng.

Thế Huân thật sự để lại bóng ma trong lòng Lộc Hàm quá lớn, khiến cậu thấy mỗi lần gặp anh liền nghĩ rằng sẽ có điềm xấu.

Lộc Hàm vừa nghĩ tới hôm nay mình sẽ gặp nam thần, lúc này lại đụng phải Thế Huân thật sự là quá không may mắn, chỉ sợ xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên căn bản không muốn nghe Thế Huân tại sao tới, theo bản năng liền định đóng cửa.

Thế Huân nhìn ra ý định của Lộc Hàm, trực tiếp vươn tay ra chặn cửa, kéo một cái, cửa bị mở ra, Lộc Hàm cũng lảo đảo ngã về phía trước, trực tiếp nhào vào trong ngực Thế Huân.

Lộc Hàm lập tức giống như bị điện giật, từ trong ngực Thế Huân nhảy ra, còn đề phòng lui về phía sau hai bước, trợn mắt liếc tay Thế Huân đặt trên nắm cửa, tự cảm thấy bằng thực lực của mình thì không thể nào thoát khỏi anh.

Lộc Hàm chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh đứng ở cửa, học dáng vẻ Thế Huân, lạnh lùng nói :

" Chuyện gì ? "

Thế Huân hơi nhíu mày, phiền não đưa tay về phía sau vuốt một vài sợi tóc tán loạn, lời ít ý nhiều nói :

" Theo tôi đi gặp ông nội. "

" Gì ? "

Lộc Hàm thật sự bị Thế Huân làm cho kinh sợ. Cậu đã từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua kẻ không biết xấu hổ lại dùng kiểu khí thế hợp lý hợp người như thế, cho nên trong lúc nhất thời cũng quên mất phản bác.

Thế Huân thật đúng là xem cậu là người hầu sao? Nhưng cho dù là người hầu cũng không có vô lý như vậy đi?

" Đi ! "

Thế Huân tựa hồ có chút gấp gáp, kéo tay Lộc Hàm đi về phía trước.

Lộc Hàm nhất thời nổi giận, tên Thế Huân này, anh nghĩ anh là ai! Muốn thế nào thì được thế đó, cũng không hỏi cậu, người trong cuộc này, có nguyện ý hay không, thật sự là quá đáng !

" Thế Huân ! "

Lộc Hàm hất tay Thế Huân ra, ngước đầu nhìn, mặt đầy vẻ tức giận, lại nghĩ tới những chuyện trước kia, trong lòng càng thêm không thoải mái .

Cậu vẫn nhớ mối thù trước kia, trốn tránh anh, thế nào anh vẫn không tha cho cậu?

" Thế Huân, tôi không đi ! "

Thế Huân quay đầu lại, nhìn Lộc Hàm, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng cũng không lo lắng, anh lại lạnh lùng khạc ra một chữ :

" Đi. "

Loại thái độ ra lệnh này của hắn coi như hoàn toàn chọc giận Lộc Hàm. Nội tâm cậu vốn dĩ chất chứa uất ức với Thế Huân đã lâu, trong nháy mắt liền bộc phát!

Cậu mặc dù là trái hồng mềm, là kẻ yếu điển hình hay bị bắt nạt, nhưng trái hồng này còn chưa để mặc người thích đập là đập đâu !

" Thế Huân, anh đừng có quá đáng! Tôi lại không nợ anh cái gì! Coi như tôi đã từng đem chìa khóa nhà anh vứt đi, nhưng tôi cũng giúp anh giải quyết phiền phức, anh có thể hay không đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa! "

" Tôi không hầu hạ anh nữa! Anh nếu còn muốn đem tôi đưa vào đồn cảnh sát, vậy qua hôm nay anh đưa đi! Đưa đi ! Tôi không muốn gặp lại anh! Vĩnh viễn cũng không! "

Lộc Hàm rống xong, trong lòng cũng thoải mái hơn. Chẳng qua Thế Huân đối diện vẫn một mực trầm mặc, khiến cậu cảm thấy có chút gì đó không đúng, bị nói như thế cũng nhịn, không giống tính tình tiểu cầm thú!

Thế Huân đứng phía trước, tựa hồ có một loại vô lực lùi về phía sau tựa vào tường, phiền não từ trong túi quần móc ra một hộp thuốc lá, đốt một điếu, hít một hơi sâu, khói thuốc bay lượn lờ, khiến khuôn mặt của hắn có chút hư ảo .

Lộc Hàm lúc này mới chú ý tới, hôm nay bộ dạng Thế Huân tựa hồ so với thường ngày xốc xếch hơn, vốn là một đầu tóc đen chỉnh tề, bây giờ tán loạn ở trên trán, lại còn rũ xuống che đi một nửa ánh mắt càng khiến hắn lộ vẻ tịch mịch.

Thế Huân không có phản bác, cũng không có phản ứng gì quá kích động. Khí thế của Lộc Hàm cũng giảm xuống, cậu chính là như vậy, thích mềm không thích cứng.

Người khác mềm mỏng, cậu đã cảm thấy là mình làm sai rồi. Cậu yên lặng liếc mắt nhìn Thế Huân, cũng không hề lên tiếng nữa, vào phòng cầm túi của mình lên, đóng cửa hướng thang máy đi tới.

Thời điểm đi ngang qua bên người Thế Huân, anh đột nhiên mở miệng, thanh âm lộ ra một phần khàn khàn :

" Ông nội bệnh tình nguy kịch, muốn gặp cậu. "

" ! "

Trái tim Lộc Hàm chợt dừng lại một cái. Cậu dừng bước lại, quay đầu nhìn Thế Huân, nhưng lúc này Thế Huân đã xoay người đi vào thang máy, chẳng qua chỉ là nói cho cậu biết một câu chuyện bình thường, căn bản không có ý làm phiền cậu.

Lộc Hàm đứng tại chỗ, nhất thời luống cuống! Suy nghĩ thoáng chốc hỗn loạn, còn chưa hiểu rõ, hai chân đã không tự chủ đi nhanh về phía trước hai bước, theo Thế Huân vào thang máy .

Không khí trong thang máy trầm mặc đè nén, Lộc Hàm trong lòng lại như đánh trống, hỗn loạn cực kỳ, con ngươi qua lại liên tục.

Nội tâm của cậu đang kịch liệt giãy giụa, rốt cuộc là đi gặp Huân đại thần, hay là đi gặp ông nội ? Vẫn là vấn đề trong hai chọn một, nhưng lần này vô luận chọn cái nào đối với Lộc Hàm mà nói cũng quá tàn khốc.

Huân đại thần là động lực cổ vũ suốt năm năm của cậu, tác phẩm của anh đã giúp cậu vượt qua thời khắc gian nan nhất, nguyện vọng lớn nhất đời này của cậu chính là được gặp đại thần trong mộng một lần.

Vốn là tâm nguyện tưởng chừng cả đời cũng không thể thực hiện, hôm nay cơ hội liền đặt ở trước mắt, cậu nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, Lộc Hàm có thể khẳng định, đời này cậu cũng sẽ không có cơ hội thấy anh, hơn nữa Tô Mộ cũng sẽ bị cậu liên lụy.

Nhưng Lộc Hàm vừa nghĩ tới ông nội cười híp mắt, mặt tràn đầy mong đợi, quan tâm cậu từ đáy lòng, mắt của cậu liền đỏ. Ông nội tốt như vậy hiện tại bệnh tình nguy kịch, muốn gặp cậu một lần, cậu làm sao có thể không đi.

" Đinh ! "

Tiếng thang máy đến nơi vang lên, Lộc Hàm chợt ngẩng đầu lên nhìn Thế Huân không để ý đến cậu mà đi ra ngoài, cậu cũng hốt hoảng đi theo ra ngoài.

Đến cửa chung cư, Lộc Hàm nhìn Thế Huân đi tới bãi đậu xe, trong lòng kịch liệt giãy giụa. Lúc Thế Huân sắp biến mất ở khúc quẹo, Lộc Hàm đột nhiên hét to một tiếng : " Thế Huân ! " bởi vì quá khẩn trương, hốt hoảng mà thanh âm cũng khàn đi vài phần.

Thế Huân nghe tiếng dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Hàm, đôi mắt lạnh như băng hơi sửng sờ. Ngay sau đó trong đầu thoáng qua một tia sáng, mới vừa rồi tâm tình quá loạn, căn bản không có chú ý tới Lộc Hàm thật ra vẫn một mực đi theo anh nãy giờ.

Thế Huân cũng không có lên tiếng, yên lặng nhìn Lộc Hàm, chờ quyết định của cậu.

Lộc Hàm hai tay nhíu chặt áo đến mức xương ngón tay trắng bệch, trong lòng giãy giụa đạt tới cực hạn, cậu bây giờ hận không thể đem mình chém thành hai khúc.

Cuối cùng cậu dùng sức cắn môi mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thế Huân, đỏ mắt nói :

" Thế Huân, tôi và anh đi gặp ông nội! "

Dứt lời , nước mắt cậu không khống chế được chảy xuống , lướt qua gò má lạnh như băng, trực tiếp rơi xuống trên đất, tạo ra một bọt nước nho nhỏ.

Lộc Hàm vội vàng cúi đầu, cố kìm nén nước mắt. Nếu lựa chọn lại, cậu cũng không hối hận. Cậu quả quyết lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tô Mộ một tin nhắn.

Lúc nhắn tin, hai bàn tay nhỏ bé của cậu run rẩy, nhìn thông báo tin nhắn đã gửi, chóp mũi Lộc Hàm đỏ lên. Cậu dùng sức hít sâu một hơi kìm nén nước mắt muốn chực trào.

Ngay sau đó cậu cắn răng, chạy nhanh hai bước đuổi theo Thế Huân.

Thế Huân cứ như vậy nhìn Lộc Hàm chạy tới hướng mình. Thời khắc coi mới rơi lệ kia khắc thật sâu ở trong mắt Thế Huân. Mặc dù không hiểu Lộc Hàm đang giãy giụa cái gì, nhưng anh có thể nhìn ra, nhất định đó là chuyện vô cùng quan trọng với cậu.

Hôm nay, giờ phút này, Lộc Hàm ra quyết định này .

Anh, Thế Huân, ghi nhớ ở đáy lòng, vĩnh viễn không quên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro