Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán cà phê, Âu Dương Minh cũng đứng lên theo, chỉ tiếc anh còn chưa hỏi Lộc Hàm có chuyện gì thì cậu đã chạy ra bên ngoài.

Cửa thủy tinh va đập phát ra tiếng kêu thanh thúy, thông báo rằng người kia đã đi xa.

Anh xoay người nhìn theo dáng chạy vội vàng của Lộc Hàm, đến khi bóng dáng ấy khuất tầm mắt mới quay lại, ánh mắt dừng lại ở bản vẽ cậu để quên trên bàn.

Âu Dương Minh thu hồi ý cười ấm áp trên mặt, lông mày khẽ buông, cúi người cầm lấy bản vẽ của cậu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, ngay lập tức lại câu lên một nụ cười, thần sắc trong mắt không hề rõ ràng.

Lộc Hàm không dám dừng lại dù chỉ một giây mà cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về nhà, sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu thê thảm trong điện thoại, cậu đã cảm thấy đầu óc như chết lặng.

Cậu cảm thấy giờ phút này hai chân đều đang run rẩy, nếu cậu dừng lại, nhất định sẽ té ngã trên đất, cho nên cứ thế chạy như điên về nhà.

Rõ ràng khoảng cách bình thường rất ngắn, nhưng vào giờ khắc này, Lộc Hàm lại cảm thấy đường về nhà vô cùng dài và xa lạ.

Đến lúc chạy về khu nhà, lại thấy một đống người đang vây quanh dưới nhà, nhất thời liền dừng bước, hô hấp trong nháy mắt như tạm dừng, ngay sau đó lại trở nên dồn dập.

Mỗi một lần nhịp đập của tim vang lên, kiểu như toàn bộ mạch máu trong cơ thể đều theo đó mà nhảy lên kịch liệt.

Lộc Hàm nhất thời cảm thấy cổ họng khô khốc, đành há miệng thở dốc, cũng muốn dò hỏi xem có chuyện gì xảy ra nhưng lại phát hiện bản thân mình một chữ cũng không thốt lên được.

Trong đám người kia không biết có ai đó thấp giọng nguyền rủa một tiếng: "Là ai vậy? Người nào thiếu đạo đức, lại ném thứ này xuống đây!"

Một câu nói làm cho Lộc Hàm cảm thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo không đứng vững, liền vội vàng vịn tay vào thùng rác gần đó mới có thể trụ lại được.

Cậu cảm thấy ù tai một trận, đầu ong ong đau đớn, thoáng chốc nhuộm lên một tầng nước trong hốc mắt.

Đại Miêu! Người thân duy nhất còn lại trên cõi đời của cậu! Là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho cậu! Nếu nó đã chết ... chết ...

Lộc Hàm càng không dám nghĩ tiếp, cậu trở nên mê muội trong nháy mắt, sau đó điên cuồng lao vào trong đám người.

Bốn phía xung quanh đều truyền đến tiếng chửi rủa, tất cả cậu đều không nghe thấy, đẩy hết đám người đó ra, chỉ thấy một mảnh đen thui nằm trơ trọi, Lộc Hàm nhất thời cảm thấy vô cùng bi thương thống khổ.

Bị cậu đụng vào ngã trái ngã phải khiến đám người kia còn chưa kịp phản ứng, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, đều không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.

Tự nhiên có một bác gái đầy tinh thần trượng nghĩa bước ra, ngón tay giơ lên, trừng mắt nhìn Lộc Hàm hỏi: " Chàng trai , cậu vừa ném chậu hoa à?"

Lộc Hàm bị quát như vậy, liền lấy lại tinh thần, nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, vươn tay vuốt lấy khuôn mặt cứng ngắc của mình, sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt giận dữ của đám người kia, cười mỉa mai một chút.

"Không phải của cháu, cháu chưa bao giờ trồng hoa, vừa rồi cháu tưởng là con mèo của cháu rơi xuống, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi ạ!"

Lộc Hàm nói xong liền phủi phủi vài chỗ bẩn trên quần áo của mình, sau đó lùi lại phía sau, lúc ánh mắt của mọi người vẫn đang nghi ngờ, vội vàng xoay bước chân, hướng về phía nhà mình chạy đi.

Rốt cuộc chạy đến nhà mình, Lộc Hàm mới tựa vào cửa thở phào một cái, chân cậu thế nào vẫn đang còn run rẩy.

Vừa mới một khắc kia, làm cậu nghĩ đến Đại Miêu đã chết, cậu cảm thấy bản thân thật vất vả để có thể sống tiếp, như thể cũng muốn chết theo.

" Cậu đang làm gì thế?" Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xa xa truyền đến, Lộc Hàm trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, liền quay đầu ngơ ngác nhìn về Thế Huân vừa mới trở về.

"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Lộc Hàm trừng lớn hai mắt, dồn dập hỏi Thế Huân, đáng nhẽ lúc này anh nên ở nhà của cậu mới phải, cầm lấy mèo của cậu mà ngược đãi nó, không phải sao?

Thế Huân vừa muốn giơ tay lên, Lộc Hàm liền quay lại, nhanh chóng mở cửa ra, tròng mắt như rớt ra, tay cậu đều đang run rẩy.

Thấy Đại Miêu lười biếng nằm ở trong chiếc ổ của nó, còn đang vươn chân ôm lấy cuộn len, Lộc Hàm trong nháy mắt như bị mất hết sức lực, liền tựa người vào khung cửa.

Đại Miêu nghe thấy động tĩnh, lúc nó dùng đôi mắt nhỏ nhắn mười phần khinh thường quét về phía Lộc Hàm, nước mắt của cậu vẫn nghẹn ở trong mắt nãy giờ rốt cuộc không nhin được nữa liền chảy xuống.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm thấy cậu khóc, lông mày liền nhíu lại, tay đang giơ giữa không trung liền hạ xuống.

"Khóc cái gì?" Âm thanh của Thế Huân rất lạnh lùng, bình thường Lộc Hàm còn có thể tự mình đa tình nghĩ rằng anh đang quan tâm cậu. Nhưng ở tại giờ khắc này, lời nói lạnh như băng của anh ở trong đầu cậu như biến thành một câu hỏi chất vấn.

Lộc Hàm mạnh mẽ quay đầu nhìn Thế Huân, hai mắt luôn mang theo ý cười giờ phút này lại tràn đầy phẫn hận, tính tình của cậu tuy rằng luôn hòa hảo, nhưng cũng không phải luôn để người khác bắt nạt.

Lần đầu tiên thấy Lộc Hàm nhìn mình với vẻ căm tức như thế, trong lòng Thế Huân liền có chút phiền não, theo bản năng liên mím chặt môi lại.

Bộ dáng này, trong mắt Lộc Hàm, chính là vẻ không kiên nhẫn, hơn nữa, lời nói quan tâm kia của anh lại vừa bị cậu xuyên tạc thành chất vấn, hai điều này thành công làm cậu phát hỏa.

Bình thường Thế Huân đều ức hiếp cậu, Lộc Hàm cũng coi như mình đang làm việc thiện, nhưng là hôm nay, anh lại thản nhiên lấy người thân của mình ra để đùa giỡn.

Hiện tại, vui vẻ đều đã hết, anh vẫn còn bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn, chẳng nhẽ anh không thấy cậu đang rất khó chịu sao?

Lộc Hàn muốn bùng nổ, trước mặt Thế Huân từ xưa đến nay đều chưa từng phát hỏa, chính là bây giờ như muốn đốt cháy cả thế giới.

" Thế Huân, tôi sẽ tính toán với anh!" Lộc Hàm trực tiếp rống giận một câu, ngay sau đó lôi hết ân oán mấy ngày nay ra trút hết tất cả thành hàng loạt pháo liên thanh mà bắn vào Thế Huân.

"Anh bình thường luôn ức hiếp tôi, trước mặt ông nội tôi đều nhịn, chỉ cần đừng quá đáng! Anh có biết Đại Miêu rất quan trọng đối với tôi không, sao anh có thể lấy nó ra đùa giỡn với tôi, sao anh có thể?"

Lộc Hàm nói xong, nước mắt lại càng tuôn ra, vừa mới nghĩ đến nếu như Đại Miêu chết, cảm giác vô cùng tuyệt vọng ấy cứ lượn lờ trong lòng cậu, chỉ cần nghĩ đến một chút, liền khiến cậu không khống chế được mà rơi nước mắt.

Thế Huân không nói gì, đi lên vài bước đến bên cạnh Lộc Hàm nhưng cậu lại mạnh mẽ lui về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.

Cảm giác được sự phòng bị của cậu, Thế Huân rất khó chịu, mặt mày thêm nhăn nhó, vừa định mở miệng nói gì đó, câu tiếp theo của Lộc Hàm liền đánh gãy lời anh:

" Thế Huân, gặp anh thật chẳng có chuyện gì tốt cả, anh chính là khắc tinh của tôi mà!" Lộc Hàm vừa nói vừa đưa tay vào trong túi áo sờ soạng, đến khi sờ được chiếc chìa khóa Thế Huân từng đưa cho cậu, liền ném về phía Thế Huân.

"Tôi về sau không bao giờ ... muốn có quan hệ gì với anh nữa! Thế Huân, tôi và anh về sau gặp mặt coi như chưa từng biết nhau!"

Lộc Hàm cảm thấy vô cùng khó thở, câu cuối cùng như là hét lên, sau đó, cậu dường như nhớ tới gì đó, lại tiến lên vài bước, đưa tay vào trong túi quần Thế Huân sờ soạng, rồi lấy ra chìa khóa nhà mình, liền gắt gao nắm chặt trong tay.

Sắc mặt Thế Huân nhất thời khó coi đến cực điểm, anh thong thả quay đầu nhìn thoáng qua chìa khóa bị cậu ném trên mặt đất, sau đó cúi người nhặt nó lên.

Lộc Hàm nói xong, cảm thấy vô cùng thiếu dưỡng khí, liền đưa tay vỗ vỗ ngực, hai mắt mơ hồ bị nước làm nhòe đi, khiến cậu không thấy rõ được vẻ cô đơn chợt lóe lên trên mặt anh.

"Cho là không biết nhau?" Thế Huân nhặt chiếc chìa khóa lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy nước mắt, lạnh lùng hỏi một câu.

"Đúng!" Lộc Hàm tuy rằng không quên chuyện của Ngô lão gia nhưng cậu thật sự bị Thế Huân chọc tức rồi, liền cắn răng buông một câu.

Cuối cùng cậu lại nghĩ đợi đến lúc nào đó vụng trộm đi xem tình hình của ông nội là được mà, nghĩ như thế, cậu lại càng khẳng định hơn.

" Lộc Hàm, cậu đừng hối hận." Thế Huân rũ xuống vẻ mặt gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Hàm, vừa mở miệng ra là đem theo giọng điệu lạnh nhạt, băng hàn cũng tản ra trong mắt.

Chẳng qua nó xuất hiện nhanh chóng làm cho Lộc Hàm không nhìn rõ, chỉ làm cậu hết hồn một chút, thật giống như cậu sẽ bị xui xẻo ngay lập tức vậy.

Lộc Hàm cắn môi, cảm thấy được mình làm nô dịch quá lâu cho anh nên mới xuất hiện ảo giác, cậu hung tợn trừng mắt nhìn anh, sau đó trực tiếp xoay người, dùng hành động chứng minh rằng cậu không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

"Rầm!" Tiếng đóng cửa vang lên giữa hành lang yên tĩnh trống trải, Thế Huân phiền muộn vươn tay lên vò tóc.

Sau đó anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vẫn còn ở trên tay mình, trên đó còn khắc bốn chữ "Hàng tặng không bán" đầy vẻ châm chọc.

Thế Huân phiền não trực tiếp ném nó vào thùng rác, đi nhanh vài bước, mở cửa nhà mình đi vào, trong nháy mắt lại phát ra tiếng đóng cửa "rầm" một tiếng, so với tiếng đóng cửa vừa rồi của Lộc Hàm lại càng thêm dữ dội, có thể thấy được anh có bao nhiêu bực tức.

Lộc Hàm lúc này đang tựa người trên cánh cửa, phát hỏa xong, nhìn Đại Miêu yên tĩnh nằm đó, lại nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Thế Huân, trong lòng có chút không nỡ, cảm thấy mình dường như đã làm chuyện bé xé ra to.

Mặc dù tiểu cầm thú bình thường rất bất lương, nhưng ở trong căn phòng tối ngày đó đã giúp cậu, câu nói "Đừng sợ, tôi ở đây" vẫn còn vang vọng bên tai cậu.

Cậu cắn môi, vẻ mặt vô cùng rối rắm, do dự có nên mở cửa hay không, đúng lúc này lại truyền đến tiếng đóng cửa vang vọng từ phòng anh, tâm tình lại bùng phát.

Cậu hung tợn đá vào chiếc bàn bên cạnh một phát, nhất thời đau đến nỗi ngồi xuống ôm ngón chân mà gào khóc, cậu hít hít cái mũi, áy náy trong lòng tan thành mây khói lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm theo phản xạ bình thường liền tỉnh dậy rất sớm, sau đó rời giường đi rửa mặt, theo bản năng sẽ đến phòng của Thế Huân dắt ViVi đi dạo rồi đi mua bữa sáng.

Cửa mở trong nháy mắt, Lộc Hàm lại nhớ tới ngày hôm qua vừa cãi nhau với tiểu cầm thú, cậu cúi đầu nhìn ngón chân vẫn còn đau nhức, rồi lại trừng mắt nhìn cánh cửa phòng Thế Huân đang đóng chặt hừ lạnh một tiếng, xoay người, dùng lực đóng mạnh cửa lại.

Cậu mới không có hơi sức mà để ý đến Thế Huân vong ơn phụ nghĩa không bằng cầm thú ấy, cậu còn phải chuẩn bị để thứ sáu này đi gặp nam thần bàn luận về bản thảo.

Lộc Hàm vừa nghĩ tới sẽ được nhìn thấy nam thần của mình, khó chịu trong nháy mắt liền bị cậu đè xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro