Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm sững sờ tại chỗ, chỉ dám quay đầu nhìn thoáng qua Thế Huân, muốn đoán ý định của anh, rốt cuộc anh có muốn tiết lộ thân phận của mình hay không?

Nhưng mãi hồi lâu cậu cũng không thể góp nhặt được chút tin tức ít ỏi nào từ khuôn mặt tê liệt của anh, Lộc Hàm đành kiên trì đến cùng gật đầu, gượng cười nói: "Đúng, đây là bạn của tôi, anh ấy mới đến công ty chúng ta làm."

"A? Trách không được tôi chưa bao giờ gặp qua, xin chào, tôi là Âu Dương Minh!" Âu Dương Minh từ trước đến giờ luôn là người vẫn rất lịch sự khiêm nhường, cho dù Thế Huân bày ra bộ dáng cao ngạo không để ai vào mắt, anh vẫn chủ động vươn tay.

Chỉ tiếc Boss căn bản chẳng có ý tứ muốn bắt tay, tâm tư quan tâm Âu Dương cũng không có khiến Lộc Hàm vô cùng hoảng hốt, hai người đều là cấp trên của cậu, dù cho đắc tội với ai cậu cũng không thể sống nổi.

Lộc Hàm vội vàng vươn tay cầm lấy tay Âu Dương, cười khan hai tiếng: "Bạn của tôi không thích nói thân mật với người lạ, anh đừng để ý nhé."

Âu Dương Minh nhìn Lộc Hàm cười, thu hồi tay mà không có bất cứ vẻ gì mất hứng, ngược lại vẫn nhìn Thế Huân, tỏ vẻ thông cảm.

Ấn tượng của Lộc Hàm đối với Âu Dương nhất thời tăng thêm rất nhiều, chỉ kém điều dâng trào nước mắt, cậu vô cùng cảm kích anh, thật sự sợ rằng nếu hai boss đánh nhau thật thì không biết nên làm gì?

Thế Huân thì lạnh lùng nhìn lướt qua Lộc Hàm cùng Âu Dương Minh vừa bắt tay nhau, ý lạnh trong mắt lại nhiều thêm một chút.

"Tôi không quấy rầy hai người thêm nữa, a, đúng rồi, Lộc Hàm, nếu cậu không ngại có thể cho tôi số của cậu được chứ, khi tan tầm tôi sẽ đem bản vẽ trả lại cho cậu."

Âu Dương giống như không hề nhìn thấy sự bất mãn của Thế Huân, vẻ mặt vẫn duy trì ấm áp tươi cười như trước, sự nhẫn nại của anh có thể nói là sâu xa không lường được.

"A, được, Âu Dương phó tổng thật chu đáo, cám ơn anh!" Lộc Hàm cảm kích anh đến rơi nước mắt, vội vàng lấy di động của mình ra.

Âu Dương sau khi lưu số điện thoại của cậu thì nhìn Lộc Hàm mỉm cười, nhân tiện dời mắt qua nhìn Thế Huân gật đầu một cái rồi rời đi.

Tô Mộ vừa thấy Thế Huân, nhất thời cảm giác được như gió bão nổi lên, trước tiếp bưng cơm đến chỗ cách đó cũng tương đối xa nhưng vẫn có thể theo dõi được chuyện đang xảy ra.

Âu Dương Minh vừa đi, Thế Huân cứ thế ngồi xuống ghế, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, phong cảnh cũng không tệ, ở nơi này an tĩnh cùng Lộc Hàm ăn cơm khiến cho tâm tình lo lắng của anh vơi bớt rất nhiều.

Anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cà vạt , tiện tay cởi ra mấy cúc áo phía trên, hơi thở lạnh lẽo cũng dịu bớt vài phần.

Ngược lại với anh, Lộc Hàm lại không có tâm tư nào đi thưởng thức phần hoàn mỹ này, cậu cười khan ngồi vào ghế, đột nhiên không biết rõ, tiểu cầm thú chẳng phải chỉ coi cậu là kẻ sai vặt, chẳng hề quan tâm đến cậu sao? Như thế nào lại muốn cùng cậu ăn cơm?

Lộc Hàm nháy nháy hai tròng mắt, tâm lý nghĩ đến: Chẳng nhẽ Thế Huân đang muốn hòa giải với cậu? Cậu có nên rụt rè một chút không?

Nhưng cậu lại cảm giác nếu mình tỏ ra rụt rè, theo tính nhẫn nại của tiểu cầm thú chắc sẽ làm cậu phát hỏa mất, nhưng nếu không rụt rè thì cậu lại dễ dàng bị anh khi dễ.

Thế Huân là người như thế nào, là kiểu người bá đạo lộ ra từ vẻ bên ngoài, một đôi mắt đào hoa nhưng lại khiến cho anh có thêm vài phần mị hoặc, môi mỏng mân mê đầy hấp dẫn, trong thoáng chốc khiến anh trở nên quyến rũ mọi tầm nhìn xung quanh.

Có vài nữ nhân viên đã bắt đầu xì xào bàn tán, nghị luận xem Thế Huân và Âu Dương Minh, ai đẹp trai hơn?

Lộc Hàm cho dù ngốc cũng cảm giác được ánh mắt từ bốn phía đưa đến, cậu chột dạ cúi đầu, tận lực làm cho cảm giác tồn tại của mình ít đi, thuận tiện suy nghĩ xem cậu có nên cùng Thế Huân hòa giải.

Ngay lúc Lộc Hàm rối rắm không thoát ra được, thì Thế Huân mở miệng chứng minh cho hành động của cậu là hoàn toàn suy nghĩ nhiều: " Dựa theo khẩu vị bình thường, cộng thêm một cốc nước lọc."

Thế Huân cảm giác được cậu không để ý đến anh nên muốn phá vỡ bầu không khí một chút.

"A?" Lộc Hàm không kịp phản ứng, ngẩng đầu không rõ lý do nhìn Thế Huân.

Thế Huân nghe được tiếng thì quay đầu sang nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hoàn toàn không nghĩ sẽ mở miệng nói lại lần nữa.

Bị loại ánh mắt kia đảo qua, chẳng cần anh mở miệng nói tiếp, Lộc Hàm răm rắp nghe lời anh theo phản xạ.

Cậu vội vàng đứng dậy, dựa theo khẩu vị của anh mà đi lấy cơm trưa cho anh.

Lúc cậu bưng đồ ăn đến bàn, cậu mới cảm giác được bản thân đúng là ảo tưởng quá nhiều, thế nào lại nghĩ rằng anh muốn làm hòa với cậu.

Lộc Hàm đem khay thức ăn để trước mặt Thế Huân, dự định cứ như vậy mà đi, nhưng sở trường của Thế Huân chính là có thể nhìn thấu những hành động của cậu, liền trực tiếp đưa tay giữ lấy cậu.

"Cùng nhau ăn, ăn xong thảo luận một chút về kết cục của Thục Tiên truyện". Thế Huân nói xong buông tay cậu ra, miễn cưỡng nhìn khay thức ăn trước mặt, cho dù sắc hương vị nhìn qua không được bằng cơm cậu nấu, nhưng cũng may là anh có thể nguyện ý ăn được.

Lộc Hàm vừa nghe đến mấy chữ kết cục của Thục tiên truyện, nhất thời tròng mắt như có ánh sáng, vội vàng xoay người lại ngồi xuống trước mặt Thế Huân, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh, cũng quên mất rằng mình vẫn còn chưa có cơm ăn.

"Cậu muốn ăn của tôi sao?" Thế Huân vừa cầm lấy chiếc đũa, lại cảm nhận được ánh mắt đầy hưng phấn của Lộc Hàm trên người mình, lại buông đũa xuống, trực tiếp đẩy khay thức ăn đến trước mặt cậu.

Lộc Hàm quả thật là kinh ngạc vì được sủng ái, vội vội vàng vàng lắc đầu, đẩy khay thức ăn trở về, cười đến rạng rỡ, sớm đã quên anh và cậu vẫn còn có khúc mắc chưa hóa giải.

"Anh ăn đi, ăn cho no vào." Lộc Hàm đang nói, đột nhiên bụng cậu lại kêu lên "ục ục", khuôn mặt tười cười liền cứng đờ, ngượng ngùng cười khan một tiếng, vội vàng đứng dậy đi lấy thức ăn.

Tô Mộ quan sát Lộc Hàm và Thế Huân từ nãy đến giờ, không nhịn được cười khẩy một cái.

Chỉ là lúc Lộc Hàm đứng dậy đi lấy thức ăn, ý cười trên mặt cậu có phần cứng lại, cậu quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, mày cũng nhăn lại, sau đó vội đứng lên.

Lộc Hàm hoàn toàn chìm đắm vào vui sướng khi được thảo luận về kết cục của Thục tiên truyện, hoàn toàn không có chú ý đến ánh mắt của các nữ nhân viên xung quanh đều đặt lên người mình, hoàn toàn không có ý tốt.

Lộc Hàm sợ Thế Huân ăn xong rồi đi mất nên vội vàng chọn mấy chiếc bánh ngọt đơn giản rồi đi lướt qua Tô Mộ, cho cô một ánh mắt xin lỗi.

Tô Mộ tức thì gửi cho cậu một ánh mắt cảm thông, hơi có phần ghét bỏ phất phất tay, khiến cậu có phần thoải mới hơn để ăn cơm.

Lộc Hàm cũng không dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Thế Huân nhìn thoáng qua thấy cậu chỉ ăn một chút bánh ngọt, liền nhíu mày một chút.

Thế Huân trực tiếp lấy một ít đồ ăn của mình để vào trong khay thức ăn của Lộc Hàm, lạnh lùng nói: "Tôi không thích mấy thứ này."

Lộc Hàm cũng không suy nghĩ nhiều, vừa thấy thịt để trước mắt, liền gắp lên cho vào miệng, cậu sẽ vui vẻ khi được ăn thịt, nếu không phải sốt ruột, cậu nhất định sẽ chọn vài phần thịt để ăn.

Hơn nữa, cậu ăn cơm cùng Thế Huân đã rất nhiều lần, càng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Tô Mộ vừa thấy Lộc Hàm và Thế Huân đã phát triển đến mức ăn chung một phần cơm, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại nhìn quanh bốn phía.

Quả thật, sự ghét bỏ của mấy nữ nhân viên xung quanh cũng đều lộ ra mặt, kinh ngạc ban đầu đều chuyển thành ghen ghét đố kỵ.

Tô Mộ muốn nhắc nhở Lộc Hàm nên cẩn thận một chút, chỉ tiếc Lộc Hàm ăn cơm xong, sợ Thế Huân thay đổi ý kiến, liền vẫy vẫy tay về phía Tô Mộ rồi đi theo anh.

Tô Mộ há miệng thở dốc, muốn gọi cậu lại, nhưng cũng cảm giác được có thể bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, cho dù có xấu tính cỡ nào cũng không đến nỗi vì ghen ghét bạn trai của người ta mà chỉnh họ chứ.

Âu Dương Minh đúng là phó tổng của Ngô thị, cho nên anh cũng không làm việc ở đây, mà là ở tầng cao nhất của tòa nhà bên cạnh.

Anh mới từ phòng ăn trở về, đột nhiên dừng bước, nghe tiếng hai nữ nhân viên đang xì xào bàn tán ở hành lang, chỉ một câu nói đã khiến tâm tình anh không tốt.

Thần sắc trong mắt anh không rõ, chần chừ rời bước lại đi tới góc phòng ăn, gọi một ly cà phê, an tĩnh ngồi xuống, như đang chờ đợi điều gì.

Lộc Hàm đi theo Thế Huân vào trong thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất, không biết có phải là tuân theo lệnh của Thế Huân hay không, những người ở tầng này bây giờ đều không có bất cứ vẻ mặt kinh ngạc gì.

Bọn họ nhìn thấy Thế Huân đều gật đầu chào hỏi, cảm giác như anh đúng là quân vương trong thời cổ đại, tất cả mọi người đều cúi đầu tránh né.

Lộc Hàm nhìn những nhân viên trọng yếu của tập đoàn đều cúi đầu nhìn cậu, dù chỉ là cậu nương tựa vào ánh sáng của Thế Huân, nhưng cũng cảm giác có chút không thoải mái, cười khan vài tiếng, có người cúi đầu, cậu cũng cúi đầu đáp lễ.

Chỉ là mới cúi đầu, Thế Huân đã mạnh mẽ dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lộc Hàm khiến tâm trạng cậu trong nháy mắt trở nên khẩn trương, cậu cẩn thận ngẫm lại, không biết cậu đã làm gì không phải để chọc giận tiểu cầm thú này!

Cậu không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ là anh cố tình cho cậu hi vọng, nói cậu có cơ hội tham gia vào sắp đặt kết cục của Thục tiên truyện, thật ra là muốn đùa cợt cậu, vì muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cậu.

Đừng trách cậu suy nghĩ lung tung, cậu thật sự là bị Thế Huân đối xử lúc lên lúc xuống, khó theo kịp cảm xúc và suy nghĩ của anh.

Thế Huân đứng thẳng người, quay lưng về phía ánh sáng, cả người để lại bóng thật dài trên mặt đất, khí phách lộ ra từ anh cũng khiến người khác phải trầm trồ.

Anh hơi ngửa đầu, cho dù tỏ vẻ cao ngạo cũng không làm người khác thấy phiền chán, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác trời sinh đã có khí chất vương giả, trong đám đông anh vẫn luôn nổi bật như hạc giữa bầy gà.

"Trợ lý của tôi, không cần cúi đầu trước mặt người khác." Thế Huân nói xong liền xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Lộc Hàm giật mình, hơi ngơ ngẩn một chút, dáng vẻ và lời nói của anh cũng khiến cậu ...

Lộc Hàm mới là một chàng trai hơn hai mươi, cho dù học giỏi nên được vượt chương trình hơn so với người khác, hiện giờ đã là nghiên cứu sinh, nhưng đối với những câu chuyện ngôn tình hay đam mỹ về vị tổng giám đốc bá đạo yêu thương một cô gái hay một chàng trai vẫn rất ngưỡng mộ, mà Thế Huân lại là một tổng giám đốc bá đạo như thế.

Cậu tự nhiên cảm thấy ảo não không thôi, trước kia tại sao chưa từng phát hiện ra anh chính là một người vô cùng bá đạo, chỉ là sự bá đạo này có chút làm cho người ta không rời mắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro