CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lộc Hàm thực sự đã mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng kéo lê được thân thể tàn tạ về tới nhà mình, cô thực sự rất kích động chỉ thiếu chút nữa là nước mắt đầy mặt.

Trong thâm tâm cậu bây giờ chất đầy u oán, mắt nhìn chằm chằm nóng về cánh cửa sổ ở phía trên. Đúng, chính là cái cửa sổ phòng của Thế  Huân, bên trong dĩ nhiên đèn đuốc sáng trưng.

Lộc Hàm đúng là uất ức đến nỗi khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ một chút. Bảy giờ đúng, cậu đã đi bộ suốt hai giờ dư tám phút.

Đối với trạch nam vạn năm như cậu mà nói, chỉ tính riêng lần đi bộ này liền bằng tất cả thời gian cậu đi bộ trong một năm. Trong nháy mắt, oán thù của Lộc Hàm lan tỏa khắp người!

Cậu kéo lê hai chân mỏi nhừ bước vào thang máy, suýt chút nữa là tê liệt chỉ trực ngã xuống bất cứ lúc nào, cũng may cuối cùng cũng với được hai tay chống lên cửa thang máy.

Chỉ là mới đứng vững vàng được vài giây, thang máy đã tới nơi, cửa đột nhiên mở ra, cậu liền không đứng vững, cứ thế lao ra ngoài, thân thể lại được tiếp xúc gần gũi với mặt đất. Một khắc này, Lộc Hàm ở trong lòng ngàn lần, vạn lần nguyền rủa: Tên cầm thú! Anh ta không chết cậu quyết không dừng tay!

Lộc Hàm vừa nhìn thấy cửa phòng Thế Huân, chỉ hận ngay lập tức nhấc chân chạy qua tính sổ, phát tiết hết cơn giận trong lòng nãy giờ. Nhưng tại giây phút cuối cùng, chân cậu trong nháy mắt lại dừng lại ở giữa không trung.

Bởi vì cậu nghĩ tới, Thế Huân có một sở thích đáng ghét, chính là báo cảnh sát, anh chính là yêu cảnh sát đến phát điên rồi!

Cậu ủ rũ thu chân lại, phẫn hận quơ quơ nắm tay nhỏ bé, sau đó cúi đầu mở cửa phòng mình. Vừa thấy được chiếc giường thân yêu của mình, Lộc Hàm tựa như muốn khóc òa lên .

Cậu vội vàng lao qua, mặc kệ mồ hôi đầm đìa trên người, trực tiếp nhào người tới chiếc giường mềm mại, chỉ là còn chưa được nghỉ ngơi giây phút nào đã nghe thấy tiếng điện thoại đặt ở đầu giường vang lên.

Cậu vừa nghe thấy tiếng chuông được cài đặc biệt này, trong lòng liền run lên, theo bản năng nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, bảy giờ mười lăm phút!

Cậu cả kinh bật dậy, vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, ngay lập tưc ấn nút trả lời. Đầu dây bên kia không cho cậu kịp giải thích một câu nào, đã bắt đầu tuôn ra xối xả.

Thanh âm cực lớn khiến thân thể Lộc Hàm khẽ run lên, nhưng vẫn không dám đem điện thoại cầm quá xa.

“Lộc Hàm! Bản thảo tuần này của cậu đâu? Có muốn làm nữa hay không? Có muốn trở nên nổi tiếng không? Muốn thành đại thần hay không?”

Lộc Hàm rụt cổ lại, làm một bộ dáng nhu thuận , chờ người bên kia rống xong, cậu mới dè dặt trả lời một câu: “Vâng. . .”

Đầu dây bên kia tựa hồ cảm giác Lộc Hàm biểu hiện ra rất biết điều, ho nhẹ một tiếng, kiềm chế hung dữ: “Hôm nay bản thảo tới đâu rồi?”

Lộc Hàm vừa nghe liền giật mình, đang suy nghĩ tìm từ: “Tô Mộ đại nhân. . .”

Người ở đầu bên kia vừa nghe giọng điệu của Lộc Hàm, thanh âm chợt đề cao lên tám độ, bắt đầu một tràng quở trách.

“Lộc Hàm, cậu có biết cậu bây giờ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm không hả? Cậu hiểu cái gì gọi là bồi dưỡng trọng điểm không? Người sáng lập trang web chúng ta, vị thần của chúng ta, muốn xem tác phẩm của cậu, cậu biết chưa?”

Tô Mộ nói đến người này, dừng một chút, ngay sau đó đau lòng nhức óc tiếp tục quở trách: “ Cậu tại sao vẫn cứ lười như vậy? Rốt cuộc cậu có muốn thành đại thần hay không ? Muốn được gả cho trai đẹp nhà giàu hay không?”

“Tô mộ đại nhân, em lập tức làm! Cho dù sắp chết cũng làm! Em cam đoan trước mười hai giờ sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Lộc Hàm quỳ ở trên giường, vẻ mặt ấm ức khóc không ra nước mắt.

“Được, tôi chờ thành ý của cậu.”

Tô Mộ hừ lạnh một tiếng, rầm một tiếng cúp điện thoại. Lộc  Hàm nhìn màn hình tĩnh lặng của điện thoại, cầm ra xa khỏi cái lỗ tai như sắp bị điếc của mình, vừa muốn ngửa đầu về phía sau nằm xuống giường, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.

Cậu vừa nghe tiếng chuông như quái vật gào khóc, sợ đến té ngã, lại chật vật đứng lên. Cậu vừa mới nghe máy, đầu bên kia lại bắt đầu rít gào:

“ Cậu có phải hay không vừa nằm xuống? Mau ngồi dậy! Nếu không tôi đến nhà cậu tự mình đốc thúc!”

Lộc Hàm cắn cắn môi, vô cùng thành khẩn nói: “Không có, em vừa mới mở máy tính mà!”

“aaaaaaaaaaaaaaaa!”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng la hét khủng bố sau đó lại mạnh mẽ rầm một tiếng liền ngắt điện thoại.

Lộc Hàm cố tình chà xát mặt mình thật mạnh, vuốt vuốt cái bụng đang sôi lên, cố sức đứng dậy, trong thâm tâm lại có chút mừng thầm, may là tuần này cậu chăm chỉ, đã gần hoàn thành bản thảo từ sớm, bây giờ chỉ cần làm nốt phần hậu kỳ cuối cùng là ok .

Trong lúc đó ở cách vách, Thế Huân ngồi trên ghế sa lon đang xem báo cáo mới nhất của công ty, cúi đầu trầm tư, đột nhiên điện thoại vang lên, anh nhìn lướt qua màn hình di động, mới tiếp điện thoại.

“Tiểu Ngô Thiếu!”

Một tiếng gọi này, Thế Huân trực tiếp đem điện thoại cắt đứt .

Không tới một phút sau điện thoại lại vang lên, anh liếc mắt một cái rồi mới tiếp điện thoại. Bây giờ đầu bên kia của điện thoại đã tỏ ra đứng đắn, nghiêm chỉnh không ít, thể hiện rõ thái độ làm việc nghiêm túc.

“Ngô tổng, có một đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, hy vọng ngài chỉ đạo thêm, tư liệu tôi đã gửi đến hòm thư của ngài!”

“Được.”

Thế Huân chỉ đáp trả một chữ, vừa muốn cắt đứt điện thoại, đầu bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ: “Tiểu Ngô thiếu, ông nội thật sự bị bệnh, cậu không trở về xem thế nào sao?”

Ngô lão gia tử chính là giả bệnh để buộc Thế Huân mang cháu dâu trở về ra mắt ông. Anh vừa nghĩ tới trở về sẽ bị ông lải nhải từ sáng đến tối, đã cảm thấy khó chịu, nếu không cũng sẽ không trốn tới phòng trọ nhỏ bé này.

Thế Huân do dự một chút, sau đó mở miệng:

“Cho dù tôi có trở về cũng không giúp ích được gì cho bệnh của ông ấy.” Anh dừng một chút, lại bổ sung: “Sau này đừng gọi là Tiểu Ngô Thiếu.”

Bạch Tiêu ở đầu dây bên kia ngay lập tức tỏ ra sửng sốt. Từ trước tới nay anh đã gọi như vậy, Thế Huân cũng chẳng có phản ứng gì, hôm nay là làm sao vậy, khẳng định có nguyên nhân gì đó, anh nghi hoặc hỏi: “Tại sao vậy?”

Thế Huân lại trầm mặc, hiện tại vừa nghe đến ba chữ kia, cảm giác như bị gọi là tiểu cầm thú, thật sự không thoải mái, anh liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

“Ai ai ai, đừng ngắt điện thoại! Tiểu Huân Huân.”

Bạch Tiêu ngay lập tức thức thời đổi giọng, chỉ là tên này đồng thời làm cho Thế Huân nhíu mày, nhưng cũng không có phí lời sửa lại cho đúng.

“Thẩm Nhu kia lớn lên xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, thân thế cùng cậu cũng rất xứng đôi, ông nội cũng thích cô ta. Nếu có thể cậu hãy cùng cô ta xác lập quan hệ trước, qua ải này của ông nội, sau này nếu thấy vẫn không thích thì chia tay?”

Bạch Tiêu đứng nói chuyện đến đau thắt lưng, đưa ra đạo lý vô cùng rõ ràng. Thế Huân thế nhưng vẫn trầm mặc như trước, biện pháp này anh cũng từng nghĩ tới, chỉ tiếc đã bị Lộc Hàm làm hỏng.

“Cô ta không được.”

Chỉ bốn chữ đơn giản đã đem Bạch Tiêu bỏ vào trong sương mù. Bạch Tiêu thấy Thế Huân không nói lời nào, đột nhiên trêu chọc nói: “Tiểu Huân Huân, cậu thích cách gọi này sao?”

Còn muốn hỏi tiếp, đầu bên kia đã cắt đứt điện thoại. Bên này Bạch Tiêu nghe âm thanh tút tút từ điện thoại, trong nháy mắt liền cảm thấy đau đầu.

Bạch Tiêu vừa là anh họ đồng thời là bạn của Thế Huân, ông nội mỗi lần gây gổ với Thế Huân, đều là do anh kiên nhẫn mỗi ngày xoa dịu tên kia. Nếu anh không bị ép tới phát điên, nhất định sẽ không thèm đi khuyên nhủ cái tên mặt lạnh như Diêm vương kia, đúng là tự mình làm bản thân mất mặt.

Bạch Tiêu suy nghĩ một chút, từ nãy tới giờ cũng hỏi không ra điều gì, liền đem điện thoại ném ở một bên, tâm trạng vô cùng kích động vò đầu.

Thế Huân bên này vừa đặt báo cáo xuống, mở hộp thư ra, khi nhìn thấy tên tác giả kèm theo ảnh chụp phía trên, anh ngay lập tức nhíu mày.
Tác giả: Lộc Hàm
Giới tính: Nam
Sở thích: Nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro