Chương 105: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng gầm rú vang dội như dã thú, khiến cho cả người của đám người giúp việc run rẩy như lá rụng cuối thu. Chỉ thấy các cô sợ hãi rụt rè lui ra, dường như muốn xuyên qua bức tường để đi. Thoạt nhìn các cô rất sợ hãi, nhưng lại vướng mắc cái gì đó nên không dám chạy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc đứng tại chỗ để mặc cho Vương Tuấn Khải phát tiết.

Nhìn thấy như vậy, vẻ mặt Thiên Tỉ sa sầm xuống. Cậu vội vã bước nhanh đi tới trước mặt của Tuấn Khải, ngồi xổm xuống lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như tơ vang lên trên đỉnh đầu, nhất thời khiến cho thần kinh đang căng thẳng của Tuấn Khải được buông lỏng một chút. Khi anh vừa ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thiên Tỉ, sự phẫn nộ trên mặt thoáng cái biến mất không còn.

"Em... "

Giữa lúc Thiên Tỉ kinh ngạc vì sự chuyển biến của anh, đột nhiên anh vươn tay ôm lấy cậu, hơn nữa còn ôm rất chặt, dùng giọng nói run run nói: "Anh cứ nghĩ là em đã bỏ đi rồi." Tâm tình của anh cực kỳ bất an, dường như đang cố gắng nhẫn nại cái gì đó.

Nghe đến đó,Thiên Tỉ xem như đã hiểu rõ nguyên vì sao anh lại tức giận. 

"Em sẽ không đi ." Cậu ở trong vòng tay của anh, đầu dựa vào bờ vai của anh, nói: "Anh đã quên tối hôm qua chúng ta đã nói rõ rồi sao? Em sẽ không rời khỏi anh." Vĩnh viễn sẽ không rời, Thiên Tỉ len lén nói thêm một câu ở trong lòng.

Thiên Thiên nhắc nhở, lúc này mạch suy nghĩ của Tuấn Khải mới tỉnh táo lại, bên tai không khỏi vang vọng lên những lời giải thích tối hôm qua của cậu, sự run rẩy ở trong lòng của Tuấn Khải lúc này mới bình tĩnh lại.

Đúng vậy, ba năm trước là do cậu hiểu lầm nên mới rời khỏi anh. Bây giờ tất cả mọi hiểu lầm đều đã được giải thích rõ, cậu sẽ không rời khỏi anh nữa.

Nghĩ tới đây, sự sợ hãi dưới đáy mắt của Tuấn Khải liền biến mất, ngược lại đã lộ ra tia sáng dịu dàng.

Thấy thế, nữ giúp việc ở bên cạnh mới chậm rãi thở ra, tạm thời cảm thấy yên tâm.

Vào đúng lúc này, có hai tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa, hai người  còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy tiếng huýt gió truyền đến ở cửa.

Lúc cậu nghe thấy, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy một bóng dáng trong đó, nụ cười của cậu nhất thời cứng ngắc trên môi, thế nên cậu vội vã đẩy Tuấn Khải ra, đứng lên.

"Anh tới rồi." Cậu nở một nụ cười xấu hổ, nhìn về phía người mới tới.

Hai người mới tới theo thứ tự lần lượt là Lâm Nhĩ Kỳ và Lãnh Duy Biệt.

Xuất hiện ở cửa, Lãnh Duy Biệt nhìn thấy hai người đang ôm nhau, chớp mắt một cái anh ta cảm thấy chua xót trong lòng. Nhưng khi Thiên Tỉ quay đầu lại đẩy Tuấn Khải ra và đứng dậy, thì trong trong chớp mắt sự cô đơn ở trong mắt của anh ta đổi thành ý cười cưng chiều. 

"Ừhm." Anh ta gật gật đầu nhẹ giọng đáp lại, rồi từ từ chậm rãi bước về phía bọn họ.

Vừa nhìn thấy mặt của anh ta, vẻ mặt vốn đang lộ ra lúm đồng tiền, nhất thời Tuấn Khải liền thu hồi nụ cười lại, thể hiện ra vẻ mặt lạnh lùng. Nhất là khi Thiên Tỉ vì cậu ta mà gạt mình qua một bên, phủi sạch quan hệ của bọn họ, trong lòng của Tuấn Khải dâng trào lên một cơn lửa giận.

"Cậu tới làm cái gì! ?" Anh tức giận hỏi. Anh vẫn nhớ rõ là do chính cậu ra đã đưa Thiên Thiên đi cách xa anh ba năm trời!

"Vương Tuấn Khải!" Thiên Tỉ không vui nhìn anh, rồi lại quay đầu sang nhìn Lãnh Duy Biệt đang sững sờ đứng ở bên cạnh, nói xin lỗi: "Xin lỗi, tâm trạng của anh ấy không được ổn định, anh đừng để ý lời nói của anh ấy làm gì." Nói xong, vội vã mời hai người lại ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng mới tự mình khom lưng hạ gối đưa Tuấn Khải ngồi dưới đất đỡ lên trên giường.

Thân là bạn bè thân thiết nhất của Tuấn Khải, Lâm Nhĩ Kỳ chau chau mày nhìn Tuấn Khải vẫn đang trợn mắt nhíu mày nhìn Lãnh Duy Biệt, huýt gió một cái.

“Này, chân của cậu thật sự bị tàn phế sao?”

Dứt lời, lập tức bị Tuấn Khải lạnh lùng trừng mắt lên. "Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu bị câm đâu!"

"Mình nghe bác gái nói cậu cần phải kiên trì trị liệu, thì chân của cậu vẫn có khả năng cử động được. Thế nào? Cậu có muốn trị liệu hay là không chịu chữa trị?” Lâm Nhĩ Kỳ vô lại vừa cười hì hì hỏi, vừa dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Thiên Tỉ đang đắp chăn cho bạn tri kỷ của mình, chế nhạo nói: "Thực ra mình tán thành cậu không chữa trị, dù sao thì cả đời này lúc nào cũng có một người đẹp phục vụ hầu hạ ở bên cạnh, chuyện tốt đẹp như vậy không phải ai cũng có phước được hưởng đâu.”

Từ khi Thiên Tỉ vẫn còn nhỏ xíu, anh ta đã thấy bạn tốt của mình cưng chiều cậu một cách không bình thường rồi. Mặc dù Tuấn Khải vẫn luôn nói là chỉ có tình cảm anh em đối với cậu, nhưng anh ta tung hoành trên tình trường nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu được cậu ta chỉ lấy lý do chênh lệch tuổi tác ra để lừa gạt mình. Nhất là trong thời gian Thiên Tỉ đi xa kia, cậu ta thường xuyên tới những quán bar, cũng đủ để thấy tình cảm của cậu ta với Thiên Thiên rồi.

Lâm Nhĩ Kỳ mới nói đến đó đã bị Tuấn Khải dùng gối đầu đánh cho, anh ta gượng cười hắc hắc một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh của Thiên Tỉ, khẽ hỏi: "Bảo bối, con sói lớn nhà em có ra tay với em không?”

Nghe vậy, thì hai má của Thiên Tỉ ửng đỏ lên, thẹn thùng nhìn ánh mắt ái muội của anh ta, một lát sau cũng không nói một lời nào.

"Cậu đủ rồi đó!" Mặc dù ngồi ở sô pha cách đó không ra, nhưng khi tai của Lãnh Duy Biệt nghe thấy vấn đề mà cậu ta hỏi, Anh ta vôi vàng đi tới trước mặt của bọn họ, nhanh chóng kéo Lâm Nhĩ Kỳ cách xa Thiên Tỉ ra, rồi chỉ trích: “Cậu đã quên mục đích tới đây ngày hôm nay rồi sao? Đừng có nói những lời này nữa!” 

Thân là người đàn ông, sao Tuấn Khải không hiểu nguyên nhân mà Lãnh Duy Biệt nói những lời này. Cho nên anh hơi nhíu mày lại, đáy mắt chợt loé lên sự khiêu khích, đáp lại: “Đã ra tay rồi.”

"Hả?" Thiên Tỉ hóa đá tại chỗ.

Vẻ mặt của Lãnh Duy Biệt vô cùng khó nhìn, còn ánh mắt của Lâm Nhĩ Kỳ lại vô cùng hưng phấn nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

"Thật hay đùa?" Anh ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.

"Thật." Chỉ là không ăn được mà thôi. Tuấn Khải trả lời rất kiên định, tuy là trả lời câu hỏi của Lâm Nhĩ Kỳ nhưng mà tầm mắt của anh lại tập trung ở trên người của Lãnh Duy Biệt. Sau khi thấy vẻ mặt mất mát của anh ta, khoé miệng anh cong lên cười trộm.

Mặc dù cậu ta đưa Thiên Thiên đi mất ba năm, nhưng mà người ở trong lòng của cậu vẫn mãi là mình, điều này khiến anh rất đắc ý.

Bởi vì câu trả lời của Vương Tuấn Khải, nên nhất thời bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ.

Phục hồi lại tinh thần, Thiên Tỉ vô thức nhìn về phía Lãnh Duy Biệt, sau khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của anh, trong lòng cậu tê tái, tự nhiêm có một cảm giác áy náy dâng trào trong lồng ngực. Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên cậu hít sâu một hơi nói. 

"Em và anh ấy không xảy ra chuyện gì hết, các anh đừng nghe anh ấy nói mò.”

Lời nói vừa dứt, nụ cười tươi rói của Tuấn Khải nhất thời rút đi, còn Lãnh Duy Biệt lại nở nụ cười thản nhiên.

"Thiên Tỉ!" Lại dám vạch trần anh! Tuấn Khải nổi giận. Nhìn Lãnh Duy Biệt từ từ cong môi lên, nhìn mình với ánh mắt chế nhạo, lửa giận càng bùng cháy trong lòng của N
Vương Tuấn Khải.

Nhưng mà đối với câu gầm nhẹ của anh, Thiên Tỉ cũng không thèm để sy tới. Liếc nhìn cũng không thèm liếc anh một cái, nhìn thẳng vào Lãnh Duy Biệt nói: “Lát nữa ở lại dùng cơm trưa nhé?”

"Ai cho phép em mời cậu ta ở lại dùng cơm!” Vương Tuấn Khải lên cơn điên quát.

“Được.” Lãnh Duy Biệt gật gật đầu.

”Vậy các anh ở đây chơi với anh ấy một lúc, em đi xuống lầu nhờ đầu bếp làm thức ăn nhiều hơn một chút.” Nói xong, liền đi ra khỏi phòng.

Hallo ❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro