Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cút, tất cả đều cút hết cho tôi! Còn nữa, đem tất cả những món đồ đáng chết kia đi ra, tôi không cần!”

Vừa đẩy cửa ra, đã nghe thấy mấy câu niệm kinh cửa miệng mấy ngày nay của Vương Tuấn Khải. Thiên Tỉ vô thức nhìn sang theo, thì nhìn thấy hai người giúp việc và một người y tá chăm sóc cho anh đang đứng dựa vào tường, có kinh nghiệm của mấy lần trước rồi, lần này các cậu ngoan ngoãn đứng yên không động đậy chút nào, cũng không còn run run như lần trước nữa. Nhìn thấy Thiên Tỉ đang từ từ đi tới, lúc này mới xông lên gật đầu chào cậu một cái rồi thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài.

Nhìn Vương Tuấn Khải ngồi ở trên giường, lưng rất thẳng, chiếc chăn và gối đầu ở trên người đã không biết tung tích ở đâu, Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi. “Anh lại làm sao?”

Vòng qua giường đi qua bên kia nhặt chăn và gối đầu lên, Thiên Tỉ ôm chúng đi tới ghế sô pha. Xem ra lát nữa lại phải thay bộ ga giường rồi.

Nhìn thấy bóng dáng của cậu, lúc này nét mặt cau có của Tuấn Khải mới thoáng tốt hơn một chút, nhưng lửa giận vẫn còn rất nhiều. Trợn to mắt lên nhìn Thiên Tỉ, anh mạnh mẽ nói một câu: "Sao cậu ta lại tới đây nữa vậy!" Ba ngày hai hôm lại tới đây một lần, có ý gì vậy? Muốn khiêu khích anh sao?

Lại là câu nói này!

Thiên Tỉ trợn mắt một cái, cố nhẫn nại trả lời: "Đương nhiên là anh ấy tới thăm anh. Nhưng mà vừa đúng lúc anh đang nghỉ ngơi, vì thế em đã không gọi anh ấy lên đây.” 

"Em nói dối, rõ ràng là cậu ta tới thăm em!" Trong giọng nói của Tuấn Khải tràn ngập mùi giấm. Giả vờ tới thăm anh nhưng mục đích chính là tới thăm cậu, đây mới là mục đích của cậu ta.

Nghe vậy, Thiên Tỉ không chịu nổi nữa.

"Đã biết như vậy rồi thì anh còn hỏi em làm gì!" Người đàn ông này không tốn nước bọt không chịu được chắc! Thiên Tỉ tức giận trừng mắt nhìn anh, đang nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của anh, lập tức mềm lòng.

"Được rồi, anh đã tỉnh rồi, vậy thì em sẽ đẩy anh ra ngoài phơi nắng thôi." Nói xong, đẩy xe lăn lại trước mặt anh.

Nhưng mà Thiên Tỉ không để ý thấy, khi cậu đẩy xe lăn lại trước mặt anh, thì đáy mắt của anh nhất thời tối sầm lại, thoáng qua chút lo lặng, khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn nhó lại.

"Mang nó đi cho anh!" Tuấn Khải khẽ hét lên, gân xanh trên thái dương hiện lên. Thứ này nhắc nhở anh rằng, anh chỉ là một người tàn phế!

"Vì sao." Thiên Tỉ không hiểu, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh chằm chằm, giọng nói thành khẩn: “Đã lâu rồi anh không có ra ngoài, không muốn nhìn thấy ánh mặt trời sao?”

"Không muốn!" Tuấn Khải kiên định bác bỏ, trong ánh mắt phụt lửa giận đùng đùng. 

"Anh càng như vậy lai càng không tốt." Thiên Tỉ tốt bụng khuyên nhủ, nhưng không ngờ sắc mặt của anh càng thêm khó coi.

Khóe miệng anh từ từ nâng lên thành một nụ cười tự giếu, đột nhiên Tuấn Khải lạnh lùng nhìn Thiên Tỉ, nói: "Em muốn người khác nhìn vào anh mà chê cười như vậy sao? Một người tàn phế thì chỉ nên ở trong phòng ngủ, không thể đi chỗ nào khác, đỡ khiến người khác phải phiền phức!”

Nghe vậy, Thiên Tỉ ngẩn ra, hiểu ra vì sao đột nhiên anh lại tức giận.

Thì ra là vì nguyên nhân này nên anh mới không chịu ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt quật cường nhưng tự giễu của anh khiến hai mắt của Thiên Tỉ đau nhói, một lát sau, cậu lắc lắc đầu, nở một nụ cười dịu dàng.

"Ở trong ngôi nhà này, sẽ không có người nào cười nhạo anh." Thiên Tỉ ngồi ở trên giường, cầm tay anh trấn an, nói: "Hơn nữa anh không phải là người tàn phế, anh chỉ là người tạm thời không thể đi lại được mà thôi. Mọi người đều tin, chỉ cần anh kiên trì trị liệu, một ngày nào đó, anh lại có thể đứng lên một lần nữa.” Cậu rất có lòng tin đối với anh.

Nhưng mà cậu có lòng tin, không có nghĩa là Vương Tuấn Khải cũng có!

"À, một ngày nào đó." Tuấn Khải lạnh lùng lặp lại lời nói này của cậu, đột nhiên anh lạnh lùng rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của cậu, sau đó nhíu mi lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, dùng giọng điệu khinh miệt nói: “Một ngày nào đó là ngày nào? Là ngày mai? Hãy lại là ngày mốt? Hay là ngày mai dài mãi mãi?”

Đủ rồi, anh chịu đựng đủ rồi! 

Mấy ngày liên tiếp vì lời khuyên bảo của cậu, anh đã rất phối hợp làm các loại loại trị liệu phục hồi, nhưng tất cả các cố gắng của anh lại không đổi được chút tác dụng nào, hai chân của anh vẫn không hề nhúc nhích đươc giống như trước, khiến cho anh tuyệt vọng!

Đáy mắt dần dần trở nên thâm trầm, giống như bầu trời trong xanh đột nhiên bị mây đen bao phủ lên, anh cười lạnh mở miệng:

"Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu anh không nên mong chờ rồi!” Bởi vì có hy vọng, cho nên khi thất bại, hy vọng mới biến thành tuyệt vọng. Nếu như vừa mới bắt đầu, anh từ chối không chấp nhận trị liệu, thì có lẽ bây giờ không bị chìm đắm trong nỗi thống khổ này.

Sự cam chịu của anh khiến cho lòng của Thiên Tỉ đau như dao cắt, chân mày cũng nhăn lại thành một đường. Đôi môi của cậu run rẩy muốn an ủi anh, nhưng khi ánh mắt của cậu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, cậu rút lui.

Nếu như có thể, lúc này cậu thực sự hi vọng người nằm ở trên giường kia chính là mình!

Nghĩ tới đây, đột nhiên Thiên Tỉ giật mình!

Không, cậu không thể ủ rũ như thế được. Nếu như ngay cả cậu cũng đánh mất lòng tin đối với anh, vậy thì còn ai có thể cổ vũ anh đứng lên một lần nữa được đây! Trong lòng Thiên Tỉ tự nhủ, sau đó xắp xếp lại câu từ an ủi anh.

"Có hi vọng so với không có hi vọng vẫn tốt hơn mà! Em đã kiểm tra tài liệu, có những người vết thương còn nghiêm trọng hơn anh vẫn khỏi được, vậy thì tại sao anh lại không làm được!”

Lời nói vừa dứt, thì thấy ánh mắt trống rỗng của Tuấn Khải chợt sáng lên. Trầm mặc một chút, anh ngẩng đầu lên thản nhiên nói: "Anh không phải là bọn họ." Nói xong, nở nụ cười cay đắng.

"Anh!"

Nhìn vẻ mặt cô đơn của anh, quả thật còn khiến cậu thống khổ hơn cả tra tấn.

Đột nhiên, Thiên Tỉ một đứng lên, sau đó dùng giọng điệu lạnh nhạt hét lên với anh: “Anh thật sự muốn suy sụp như vậy sao?”

Tuấn Khải ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, đáy mắt bình thản, không có một gợn sóng.

"Được!" Thiên Tỉ hít một hơi thật sâu, gật gật đầu nói: "Em hiểu rồi. Anh đã không muốn đứng lên lại, vậy thì em cũng không cần phải ở lại chỗ này nữa. Em đi, anh hãy tự bảo trọng.” Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

"Đứng lại!"

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu không giống như đang nói đùa, sắc mặt của Tuấn Khải tái đi, lập tức nóng nảy. "Thiên Tỉ, anh không cho em đi, em đứng lại đó cho anh, có nghe không hả!” Nói xong hai tay dùng sức đập lên giường, phát ra tiếng kêu “rầm rầm” kháng nghị. 

Nghe thấy tiếng hét của anh, Thiên Tỉ dừng bước. Cậu chậm rãi xoay người, lấy vẻ mặt lạnh lùng gần như vô tình nhìn anh, hỏi: "Còn có chuyện gì sao? Nếu như không có việc gì thì em đi, bởi vì anh Lãnh vẫn đang ở dưới lầu chờ em."

"Cái gì! Lãnh Duy Biệt vẫn còn đang ở dưới lầu! ?"

Vừa nghe như vậy, quả thực Tuấn Khải tức điên lên. Nhìn thấy bộ dạng muốn mở cửa đi ra của cậu, anh gấp tới mức giận dữ hét lên.

"Em quay trở lại đây cho anh, anh không cho phép em và Lãnh Duy Biệt ở cùng một chỗ, có nghe thấy không! Ở lại đây, không cho em đi bất cứ nơi nào hết!”

Nhưng mà Thiên Tỉ đã quyết tâm, làm sao có thể nghe theo lời của anh, không thèm quan tâm tới việc anh nổi điên hét lớn lên, mở cửa phòng ra, đi thẳng ra ngoài, chỉ một lát sau, trong phòng ngủ rộng lớn như vậy, cũng chỉ còn lại duy nhất một người là Vương Tuấn Khải.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Thiên Tỉ cũng không rời đi như lời cậu nói, mà đứng lại ở bên cạnh lắng nghe động tĩnh ở bên trong.

Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, đầu tiên là tiếng đồ đạc bị ném vỡ “ầm ầm” xuống dưới đất, sau đó là tiếng gào thét của Tuấn Khải, rồi yên lặng một chút.

Giữa lúc Thiên Tỉ kinh ngạc không biết bên trong tình hình như thế nào rồi, thì “Rầm” một tiếng rất lớn vang lên, nhất thời làm cho tim của cậu thót lên tận cổ họng.

Bất chấp âm mưu kế hoạch đã lập ra với anh trước đó, Thiên Tỉ lo lắng vội vã chạy vào trong. Thì nhìn thấy Tuấn Khải chật vật ngã xuống đất, dưới người là những mảnh vỡ đâm vào da anh, khiến cho máu tươi đang từ từ chảy ra từ dưới chân của anh.

"Trời ơi!" Cậu nhịn không được hít hà một hơi, vội vã chạy lại bên cạnh anh kiểm tra vết thương của anh: "Anh sao rồi?" Nói xong, lúc cậu đang định đỡ anh lên giường, thì đột nhiên bị anh ôm chặt lấy.

Nhất thời Thiên Tỉ sửng sốt, còn chưa kịp phản kháng thì đã nghe thấy anh cúi đầu kìm nén nói.

"Anh không cho phép em đi gặp người họ Lãnh kia, cũng không cho phép em đi cùng với cậu ta! Không có lệnh của anh, em không được đi, có nghe không!” Anh bá đạo tuyên bố, ôm chặt lấy cậu, giống như rất sợ chỉ cần mình buông ra thì cậu lại giống như vừa rồi đi mất. 

"Vậy anh cũng phải đồng ý với em không được mất lòng tin, phải tiếp tục trị liệu phục hồi.” Thiên Tỉ phản ứng kịp, cò kè mặc cả với anh.

"Anh. . ."

Thấy anh chần chừ, Thiên Tỉ phẫn nộ đẩy anh ra, nói: "Không đồng ý đúng không? Được rồi, ngày mai em sẽ đặt vé máy bay quay trở lại Mỹ, sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Lần này em sẽ không nói đùa nữa!" Cậu uy hiếp anh.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, sau khi cậu nói xong, Vương Tuấn Khải gật đầu lia lịa, đồng ý với cậu.

"Chỉ cần em không đi, chuyện gì anh cũng đều đồng ý với em hết!" Ánh mắt anh dịu dàng, nhưng vẻ mặt kiên định.

Ngủ ngon ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro