Chương 86: Tất cả đáp án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao có thể!

Chuyện này sao có thể!

Nhìn thấy đối diện lộ ra một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, giờ đây trong lòng của Tuấn Khải đã không thể dùng hai từ ‘Khiếp sợ’ để hình dung được nữa.

Nếu như cậu ấy không phải là Thiên Thiên, vậy cậu ấy là ai? Chẳng lẽ anh đã đoán sai thật sao? Cậu ấy không phải là Thiên Thiên mà chỉ là Thiên Thiên trong tưởng tượng với hình hài của Jackson?! .

Khi anh nhìn thấy ánh mắt thất thần và hốc mắt sưng đỏ của cậu, cùng với gương mặt tiều tuỵ, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác thương cảm và xót xa.

"Anh đã thấy toại nguyện chưa?" Giọng nói của Thiên Tỉ có chút nghẹn ngào, cậu mạnh mẽ trừng to hai mắt lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc và áy náy của Tuấn Khải, cậu có cảm giác phức tạp không phân biệt được rõ ràng, cười tự giễu nói: “Xem ra cách ứng xử của em rất tệ, khiến cho người khác nghi ngờ em là giả mạo.”

"Thiên Thiên. . ." Tự biết ngượng, một lúc lâu sau Tuấn Khải cũng không nói nên lời, mới vừa rồi cả vú lấp miệng em giờ phút này đã biến mất không thấy đâu.

Coi như không nhìn thấy ánh mắt áy náy của anh, vẻ mặt của Thiên Tỉ tái xanh đứng lên, ném ra một câu nói: "Bỗng dưng em không nuốt nổi bữa ăn khuya này nữa rồi, mọi người cứ từ từ dùng tiếp.” Nói xong, cầm lấy túi xách đi ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý tới ý cầu xin của Tuấn Khải.

Thiên Tỉ rời đi, tự nhiên Lãnh Duy Biệt cũng không có khả năng tiếp tục ở lại chỗ này nữa.

"Tự giải quyết cho tốt đi." Lạnh lùng nói ra một câu như vậy xong, quay đầu nhìn về phía Jackson đang ngồi thất thần ở bên cạnh, nói: “Tôi nghĩ loại người đàn ông này cũng không thích hợp với cậu, cậu muốn rời khỏi không, thuận đường tôi đưa cậu về.”

Thì thấy Jackson không chút do dự liền đứng dậy đi theo, sau đó đi ra khỏi phòng bao. 

"Ầm!" một tiếng, cửa phòng bao đóng kín lại, bên trong căn phòng rộng lớn xa hoa như vậy, chỉ còn lại một mình Tuấn Khải.

Đối mặt một căn phòng trống vắng như vậy, gân xanh trên trán trơn bóng của Tuấn Khải cũng đã nổi lên, đột nhiên nổi giận đập một quyền thật mạnh lên bàn.

. . .

Cùng lúc đó, bên ngoài khách sạn.

Chiếc xe BMW màu trắng chạy ra khỏi khách sạn với tư thế vô cùng đẹp mắt, sau đó từ từ chạy ra đường quốc lộ. Bên trong xe, ba người lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, sắc mặt không hẹn mà cùng biểu hiện ra giống nhau, không khí căng thẳng không nói nên lời.

"Em xác định chắc chắn cậu ta không phát hiện ra chứ?” Lãnh Duy Biệt đang lái xe ở bên cạnh hỏi.

"Vâng." Ngồi trên ghế lái phụ, Thiên Tỉ gật gật đầu, không còn giọng khàn khàn nguỵ trang như lúc nãy nữa. Cậu ở bên cạnh dùng nước tẩy trang tẩy đi gương mặt son phấn ở trên mặt, chỉ một lát sau đã lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và xinh đẹp. Cậu làm ra hốc mắt sưng đỏ, chỉ là để phòng ngừa bất trắc, nhưng không ngờ được cuối cùng Tuấn Khải vẫn vạch trần cậu ra, điều này khiến cho cậu có chút mất mát. .

"Thiên Thiên" Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt khẽ gọi nói. 

Lãnh Duy Biệt chần chờ một lúc, rồi hỏi: "Tại sao không trực tiếp nói cho Tuấn Khải biết em chính là Jackson?"

Nghe vậy, trong nháy mắt ánh mắt của Thiên Tỉ tối sầm lại, chậm chạp trả lời lại: "Bởi vì. . . Sẽ có chút phiền toái không cần thiết." Nếu như mà anh ấy biết mình đã nói dối với anh ấy, thì anh ấy sẽ càng hận cậu nhiều hơn. . .

Toàn bộ tâm tư của cậu đều viết ở trên mặt, mà Lãnh Duy Biệt chỉ cần nhìn thẳng vào cậu là hiểu được tất cả. Lặng lẽ thở dài một cái ở trong lòng, anh ta nói: "Một ngày nào đó cậu ta sẽ biết em còn có một thân phận khác." Trên thế giới này không có con gió nào không lọt tường.

"Em hiểu mà." Thiên Tỉ khẽ cụp mắt xuống, nhìn ra bên ngoài xe. Nếu như vậy, cùng lắm thì cậu lại lần nữa biến mất thôi…

Chuyện đêm nay mặc dù kinh tâm động phách, nhưng mà Thiên Tỉ không hề hối hận khi quyết định làm như vậy.

"Vậy sau này em định làm như như thế nào? Mỗi ngày anh sẽ phải đối mặt với cậu ta, có muốn chuyển ra khỏi nhà họ Vương không? Hay để em đi cầu xin với bác gái để cho em tới ở chung với anh.” Biết mẹ Vương không yên tâm khi Thiên Thiên ở một mình cho nên mới yêu cầu cậu chuyển về nhà ở, cho nên Lãng Duy Biệt mới đưa ra yêu cầu này.

Nghe vậy, Thiên Tỉ cười yếu ớt từ chối: "Không cần, em nghĩ sau này anh ấy sẽ yên lặng một thời gian thôi." Dù sao mới vừa rồi đã cho anh không ít đả kích, mấy ngày sau này anh ấy sẽ vô cùng áy náy đối với cậu.

Đang lúc hai người nói chuyện với nhau,Jackson ngồi ở ghế sau cũng tháo mắt kiếng xuống, lộ ra khuôn mặt xinh xắn vô cùng diêm dúa.

“Lại có thể giấu giếm mình lâu như vậy, Thiên Tỉ, chắc là cậu muốn chết rồi!” Không sai, người mới vừa rồi sắm vai Jackson chính là Vương Nguyên, cậu chống nạnh nói:

“Ân tình này, để xem cậu trả lại cho mình như thế nào! Cậu có biết hay không, lúc nãy mình bị hù sợ muốn chết luôn.” Chỉ sợ Tuấn Khải sẽ đi tới gỡ mắt kính của cô ra.

"Xin lỗi mà ~" Thiên Tỉ quay đầu lại bày ra vẻ mặt cầu khẩn tiêu chuẩn, dưới mắt có một chút khổ sở nhàn nhạt.

"Thôi." Không chịu nổi luồng sóng điện của Thiên Tỉ truyền tới, Vương Nguyên khuẩy khuẩy tay, có chút cảm thấy may mắn nói: "Nhưng mà may mắn là cho tới khi chúng ta rời khỏi phòng ăn anh ta cũng không nói với mình câu nào, nếu không, vậy coi như xong đời thật rồi!"

Nhớ lại tình huống nguy hiểm lúc nãy, trái tim nhỏ bé của Vương Nguyên cũng muốn nhảy ra ngoài luôn.

Tối nay, lúc cùng ăn cơm tại căn phòng tối đen với Tuấn Khải cũng là bản thân cậu, cho tới khi Tuấn Khải dẫn đầu đi ra khỏi phòng ăn xong, mới mới nhanh chóng đổi thân với Vương Nguyên sớm núp ở một bên, để cho cậu ấy đóng giả thành mình. Biết tốc độ của mình có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng bọn họ được, cho nên Thiên Tỉ liền kêu người đại diện của mình chuẩn bị trực thăng chờ sẵn ở trên lầu, đây cũng chính là nguyên nhân cậu đã chọn nhà hàng XX để gặp mặt. Dĩ nhiên, trong đó có chi tiết mà Tuấn Khải không đoán sai, đó là lúc Thiên Tỉ gọi điện thoại cho anh, chính là giọng nói do Lãnh Duy Biệt xử lý bằng máy tính....

Sau đó Lãnh Duy Biệt đưa Thiên Tỉ về nhà họ Vương, nói chuyện mấy câu rồi rời đi. Bây giờ đã là hơn mười giờ tối, nhưng mà nhà họ Vương vẫn đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.

"Xem ra nhất định là vẫn đang chọn chọn cái gì đó cho ngày kết hôn rồi.” Thiên Tỉ thầm nói xong, đi thẳng vào đại sảnh.

Vậy mà chân trước của cậu mới vừa bước chân vào đại sảnh, chân sau đã thấy một bóng dáng đen nhánh đột nhiên chạy tới bên cạnh của cậu, ngăn cản đường đi của cậu. Thiên Tỉ ngẩng đầu lên nhìn, không ngoài dự đoán vẫn là người thích tới tìm cậu để kiếm người.

Đôi mắt hung dữ tìm kiếm ở sau lưng của Thiên Tỉ, cũng không biết là đang nhìn cái gì. Bỗng dưng, sắc mặt của cô ta sưng lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươì đâu? Tuấn Khải đâu rồi?”

Thiên Tỉ bất đắc dĩ trợn mắt một cái, rất buồn bực nói: "Không phải tôi đã nói cho chị biết là tôi đi gặp bạn rồi sao?”

"Tôi rất mệt mỏi, không rảnh mà lộn xộn với chị.” Thiên Tỉ nói xong muốn vòng qua người của cô ta để đi, nhưng mà Quan Duyệt lại bắt được cậu, không để cho cậu đi. .

"Hừ, đừng cho là tôi sẽ tin chuyện vớ vẩn của cậu!" Thiên Tỉ đi ra ngoài, Tuấn Khải cũng chậm trễ chưa về, đừng nói với cô ta đây chỉ là chuyện trùng hơn, bởi vì trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!

"Cô tin hay không thì tuỳ." Đối với việc cố tình gây sự của cô ta, Thiên Tỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cố sức tránh thoát khỏi bàn tay của cô ta, cậu không thèm quay đầu lại, đi thẳng lên cầu thang.

"Ừ?" Trở về là sẽ biết ngay thôi.

Mà trong nháy mắt cậu vừa mới lên lầu kia, chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã nhanh chóng đi vào trước cửa, rồi dừng lại.

Quan Duyệt bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nhưng mà Tuấn Khải vừa xuống xe cũng không thèm nhìn tới cô ta một cái, đi thẳng lại hỏi quản gia vừa nghe thấy tiếng xe đang chạy ra kia.

“Em ấy đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro