Chương39 Rũ bỏ quan hệ =)))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lượt đọc cũng chẳng mấy khả quan. Khi đọc thì mấy cô cho ta xin ít phản hồi được hơm?  =))))) Vote cũng Free mà, chẳng nhẽ hông cho nhau được?  =)))))
🌸 Lịch ra truyện 🌸
Thống nhất là 2 ngày 1 chương. Nếu bận sẽ báo trước. Lượt đọc and vote một chương không đủ 40vote ta sẽ không đăng truyện. =)))))))
Đừng hỏi lại lý do nếu ta không đăng sau 2 ngày nếu không đủ. Vậy nhé!  =)))
^~~~^

Thiên Tỉ bất ngờ rời đi làm cho bầu không khí ở đây lập tức thay đổi, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có giật mình mà cũng có hả hê. Nhưng bầu không khí bất ngờ im lặng như tờ cũng làm cho mọi người có chút lúng túng.
- Xin lỗi, con đi trước.
Ánh mắt Lãnh Duy Biệt thờ ơ liếc nhìn Tuấn Khải, đáy mắt hiện lên sự u ám rồi cũng chạy ra ngoài.
Mất đi hai người chướng mắt làm cho Quan Duyệt cảm thấy rất cao hứng. Nhưng mà sự vui sướng của cô cũng không kéo dài được bao lâu thì liền bị câu nói tiếp theo tàn phá tâm trạng hoàn toàn.

- Chúng ta nói tiếp đi.

Quan mẫu căn bản cũng không để ý đến Thiên Tỉ, vẻ mặt vui mừng nhìn Tuấn Khải, nói:

- Tuấn Khải, mẹ tin rằng đem Quan Duyệt giao cho con thì sẽ là một sự lựa chọn tốt.

Ngụ ý trong lời nói đó đã khẳng đỉnh thân phận của cô ta dành cho hắn.

Nghe vậy, Tuấn Khải cũng không nói gì, trong lòng đầy rẫy suy nghĩ phức tạp. Trước mắt hắn lại hiện ra dáng vẻ Thiên Tỉ với đôi mắt ửng đỏ bỏ chạy ra ngoài thì lòng hắn liền cảm thấy đau đớn.

Hắn nên cảm thấy may mắn mới đúng, vì lúc Thiên Tỉ rời đi đã có thể làm cho hắn tỉnh ngộ, trong lòng hắn chẳng những không cảm thấy thoải mái mà lại cảm thấy mất mát, cũng giống như đang ở trên không vậy.

Mi mắt nhíu lại, đôi mắt sâu xa có vẻ rất khó hiểu nhìn Quan Duyệt đang e thẹn lộ ra núm đồng tiền, chợt hít một hơi thật sâu.

- Con nghĩ mọi người đều đã hiểu lầm rồi. Con và Quan tiểu thư chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi, cũng không có hẹn hò qua lại.

Một câu nói bình thường nhưng lại có uy lực vô cùng, không đợi mọi người kịp hoảng hốt thì đã đứng dậy, nói tiếp:

- Con còn có việc, con đi trước.

Nói xong liền xô ghế chạy đi.

Để lại hai bậc trưởng bối ngơ ngác nhìn nhau cùng với vẻ mặt trắng bệch của Quan Duyệt.

Hắn không lừa được mình, càng không che giấu được tình cảm thật sự của bản thân. Cùng nhau ăn tối, bất luận là thế nào hắn cũng không muốn quan tâm cậu nhưng mà ánh mắt thỉnh thoảng lại cứ quan sát cậu, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cậu.

Lúc Thiên Tỉ vừa rời đi thì hắn biết hắn đã không thể nào chống cự lại với cậu được nữa, bởi vì chẳng biết từ lúc nào hắn đã đặt cậu vào trong lòng, mà sự thật chính là hắn đã yêu cậu rất nhiều, mọi thứ luân thường đạo lý đều cần phải vứt đi.

Trái tim của hắn vì cậu mà đập loạn, khi cậu vui thì hắn sẽ vui theo, khi cậu khóc thì hắn sẽ vì cậu mà đau lòng. Thậm chí lúc cậu không cần nói một câu nào thì tâm tình của hắn cũng sẽ theo đổi theo từng nhất cử nhất động của cậu.

Tim của hắn, từ lâu đã không còn là của hắn.

Chạy ra khỏi nhà hàng, Tuấn Khải cũng không lấy xe mà chạy dọc theo theo đường phố đi tìm Thiên Tỉ. Quả nhiên hắn đoán không sai, không bao lâu thì hắn đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cậu ngồi rúc dưới bóng cây.

Ánh đèn đường heo hắt rọi xuống thân thể gầy của Thiên Tỉ, bởi vì khóc nức nở nên hai bờ vai không ngừng run run làm cho Tuấn Khải càng nhìn càng đau lòng không dứt. Tim hắn đau thắt, hắn từ từ bước về phía cậu, im lặng đứng trước mặt cậu.

Cả thể xác và tinh thần của Thiên Tỉ đều đắm chìm trong tâm trạng bi thương do hai chữ "cầu hôn" kia nên hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ yếu đuối của mình đang nằm trong mắt Tuấn Khải.

Gió đêm lẳng lặng thổi, lá cây xào xạt rung rinh, tiếng khóc vẫn cứ không ngừng.

Cậu khóc, hắn nhìn. (Bi ai 😞)_Yu

Không nói lời nào, tất cả đều đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Không biết qua bao lâu, lúc tiếng khóc Thiên Tỉ từ lớn chuyển thành nhỏ, nước mắt càng lúc càng ít rơi ra, khi cậu cảm giác lòng mình đau đến tê liệt thì một giọng nói nhẹ nhàng cùng với tiếng thở dài dịu dàng vang trên đầu cậu.

- Cậu bé ngốc, khóc đủ chưa hả?
Đoán đúng chương sau ta tặng?  =))Đừng tưởng ngon ăn mà đoán sai nhé 😙😌

Have a nice weekend
#VV_Yu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro