Chương43 + 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quà Giao Thừa sớm 😚😚😚😚

Chương 43: Thỏa mãn được anh ấy sao?​

Nhìn An Xuyến bởi vì câu nói của mình mà khó coi tới cực điểm, Thiên Tỉ lại cong môi lên, cười giễu cợt cô ta.

- Cô chỉ là quá khứ còn tôi mới là hiện tại. Cô cho rằng chúng ta giống nhau ở chỗ nào vậy?

Thiên Tỉ nở nụ cười thật xinh đẹp, nhưng mà nụ cười ấy lại nhanh chóng ngưng lại:

- Khi anh ấy chán ghét thì tôi sẽ ngoan ngoãn chủ động rời khỏi chứ sẽ không giống như cô, cố chấp bám lấy, làm những việc vô vị.

Nghe vậy, Tuấn Khải ở cạnh liền cảm thấy thoải mái, thả lỏng người đang căng thẳng cực độ, vì câu trả lời của cậu mà hắn cảm thấy rất vừa ý.

- Cậu ... cậu chẳng qua chỉ là một thằng nhóc còn hôi sữa mà thôi, đừng cho rằng cậu đã thắng được tôi.

An Xuyến không chịu yếu thế trả lời, không thèm chú ý đến ánh mắt cảnh cáo của Tuấn Khải, dùng ánh mắt châm biếm liếc nhìn cơ thể chưa trưởng thành đầy đủ của Thiên Tỉ, nói:

- "Đòi hỏi" của Khải mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những người con trai khác, cậu khẳng định rằng mình có thể thỏa mãn được anh ấy hay sao?

Cô lớn mật nói một cách trắng trợn làm cho Thiên Tỉ nhất thời biến sắc, vẻ mặt Tuấn Khải bên cạnh cũng tái mét đến cực điểm, gân xanh nổi đầy trên trán.

- Thiên Thiên.

Tuấn Khải lo lắng nhìn Thiên Tỉ, đang muốn trấn an cậu thì lại thấy cậu bĩu môi vẽ ra một nụ cười lạnh nhạt.

- Không cần cô lo lắng cho tôi. Cô "mãnh liệt sục sôi" thế nào mà bây giờ cũng bị anh ấy đá văng ra vậy? Nói không chừng anh ấy chỉ thích người như tôi mà thôi.

Yu: Quỳ 🙇🙆🙇🙆🙏

Nói xong, cậu vùi vào lòng ngực Tuấn Khải, vẻ mặt thật là đắc ý.

- Cậu!

An Xuyến đứng hình.

- Đủ rồi.

Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng Khải cũng không nhịn được mà cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Ánh mắt nghiêm nghị không chút lưu tình hướng về phía An Xuyến, hắn cong đôi môi mỏng lên, lạnh lùng nói:

- Nếu như cô còn muốn tiếp tục ở Đài Loan thì bây giờ tốt nhất cô nên rời khỏi đây đi.

- Em!!!

An Xuyến không muốn cứ như vậy mà rời đi, nhưng mà không thể không làm như vậy. Ánh mắt ghen ghét phẫn hận từ Thiên Tỉ chuyển qua gương mặt tuấn hờ hững vô tình của Khải, cô cắn răng nói:

- Xem như anh lợi hại.

Sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng làm việc đóng lại, đang lúc Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại cảm thấy nơi lòng ngực trống rỗng, lại nhìn thấy cậu đã rời khỏi người hắn. Giật mình, hắn thầm nghĩ "không xong rồi".

- Thiên Tỉ.

Hắn nhẹ giọng gọi, đưa tay ra nắm lấy cậu kéo vào lòng nhưng mà lại bị cậu cự tuyệt.

- Đừng đụng vào em.

Với vẻ mặt đau lòng, Thiên Tỉ bĩu môi nhìn vẻ mặt không vui của hắn do bị cậu cự tuyệt mà có vẻ mất mác, nước mắt ghen ghét từ trong đôi mắt to tròn chảy ra:

- Nếu như anh dám vứt bỏ em giống như lời cô ta nói thì em nhất định sẽ hận anh đến chết.

Tuấn Khải đứng hình, bật cười lắc đầu, hóa ta là do chuyện này mà cậu như vậy.

- Anh sẽ không đối xử với em như vậy!

- Vậy được rồi.

Cậu gật đầu, thỏa mãn với câu trả lời của hắn. Dựa sát vào người hắn, hai cánh tay thon gầy quấn quanh cổ hắn, dựa đầu vào lòng ngực hắn, thủ thỉ:

- Anh với cô ấy đã qua lại bao lâu rồi?

Cơ thể mềm mại dựa vào lòng cộng thêm mùi thơm đặc hữu nhất thời làm cho thần kinh Tuấn Khải căng cứng, một luồng lửa nóng từ nơi bụng dưới dâng lên. Hắn khổ sở nhíu mày, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn trả lời:

- Anh chưa bao giờ qua lại với phụ nữ.

- Thật không?

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không tin:

- Vậy Quan Duyệt thì sao?

Bên ngoài đều đồn bọn họ đã qua lại với nhau, nếu không có lửa thì làm sao có khói chứ.

Đưa tay ôm chặt eo cậu, vẻ mặt Tuấn Khải nghiêm túc nhìn cậu, nói:

- Không có qua lại, chẳng qua chỉ là bạn bè trên phương diện làm ăn mà thôi.

Chương 44: Mạnh bao nhiêu?​

Nghe được câu trả lời nghiêm túc của hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn của Thiên Tỉ nở ra một nụ cười vui sướng. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, nhận thấy ánh mắt thâm tình của hắn đang nhìn mình, nhất thời trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trên gương mặt trắng nõn lại ửng đỏ.

- Vậy còn em? Đối với anh mà nói thì em là gì hả?

Tuấn Khải cười cười, trong con ngươi xanh đen là hình ảnh vẻ mặt đầy mong đợi của cậu.

- Em nghĩ gì thì chính là cái đó.

Giờ khắc này, thật tình hắn đã phát hiện ra quyết định của mình không hề sai, bởi vì hắn đã thực sự yêu cậu.

Thiên Tỉ cười một cái thật ngọt ngào, đôi môi đầy đặn lập tức dán chặt vào đôi môi của hắn, lần này Tuấn Khải không có sửng sốt vì bất ngờ mà đáp lại cậu bằng một nụ hôn thật nóng bỏng, bù đắp những ngày xa cách cậu.

Trong bầu không khí ngập tràn hạnh phúc, hai người quấn lấy nhau mà hôn lấy hôn để, giờ phút này, trong mắt bọn họ không còn thấy bất cứ thứ gì khác, trong mắt cả hai chỉ có nhau mà thôi.

Không biết qua bao lâu, lúc mà Thiên Tỉ cảm thấy thật khó thở thì lúc này Tuấn Khải mới buông cậu ra.

Cả người cậu như vô lực mà vùi vào lòng hắn, thở gấp liên tục, hồi tưởng lại nụ hôn nóng bỏng đầu đời thì gương mặt nhỏ nhắn ấy lại đỏ bừng vì vui sướng.

Tuấn Khải cúi đầu nhìn thấy dáng dấp thất thần của cậu, nhịn không được kéo cậu ra khỏi người mình, dịu dàng hỏi:

- Lại suy nghĩ gì vậy?

Nụ cười ngọt ngào của cậu làm cho hắn cảm thấy rất khó kiềm chế được bản thân, nếu không phải còn một chút lý trí thì rất có thể hắn đã muốn cậu ngay tại nơi này.

Thiên Tỉ ngẩng đầu mỉm cười chúm chím nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên:

- Em đang nghĩ tới những lời vừa nãy của An Xuyến, cô ta nói anh rất mạnh, em đang nghĩ xem có phải anh rất lợi hại hay không?

Không ngờ cậu lại to gan nói ra những lời này, hắn lập tức lúng túng không biết nên nói cái gì.

- Thiên Thiên, chuyện này anh nghĩ là em không biết thì tốt hơn.

- Tại sao?

Cậu hỏi.

Nhìn cậu dịu dàng cứ như con nai con, mà gương mặt có vẻ tò mò kia cùng với đôi mắt tinh xảo lẫn sự thơ ngây kia làm hắn tưởng tượng đến cảnh muốn đặt cậu ở dưới người mình, dáng vẻ thở gấp cuống quít, trong người Tuấn Khải nóng bừng bừng, mọi thứ đang ăn mòn lý trí của hắn.

Ý thức được suy nghĩ cầm thú của bản thân, Tuấn Khải chợt nuốt nước miếng một cái, né tránh ánh mắt tò mò của cậu:

- Em còn quá nhỏ, loại chuyện này chờ đến lúc em trưởng thành thì hãy nói.

Nghe vậy, Thiên Tỉ xụ mặt:

- Còn không tới 3 năm nữa thì em đã trưởng thành rồi vậy mà còn nhỏ lắm hay sao? Tại sao lại không cho em biết chứ? Hay thật sự như An Xuyến nói, em không thỏa mãn được anh?

Cậu lớn tiếng chất vấn.

- Thiên Thiên, không phải như vậy.

Hắn nhăn mặt khuyên nhủ cậu. Không ngờ gần đây cậu lại to gan dám nói những chuyện liên quan đến nam giới với hắn.

- Vậy thì tại sao anh lại không muốn em?

Thiên Tỉ cắn chặt môi hỏi.

Dứt lời, Tuấn Khải quýnh lên, buộc miệng:

- Không phải là anh không muốn em.

- Vậy là anh đã muốn em từ lâu rồi hả?

Lọt hố 😂😂😂
Nói xong, cậu leo lên ngồi trên đùi hắn, đôi tay mềm mại vuốt ve lồng ngực hắn.

- Anh ... !

Tuấn Khải á khẩu không biết nói gì, hết đường chối cãi. Thấy đôi mắt gian xảo xảo của Thiên Tỉ, hắn biết mình đã thua cậu.

Đôi tay nhỏ bé mềm nhũn chạm vào người làm cho hắn cảm thấy tê dại, con thú dưới người như sống lại, muốn chui ra ngoài.

- Đủ rồi.

Thừa dịp lúc còn chút lý trí, hắn đẩy cậu ra, đứng lên.

- Thiên Thiên, bây giờ em ngồi ở đây một chút đi, anh đi tắm chút đã.

Nói xong, hắn liền bước nhanh vào phòng tắm.
Thấy dáng vẻ hắn hốt hoảng rời đi, Thiên Tỉ cười thật gian

  VV_Yu:
HAPPY NEW YEAR
Cảm ơn vì các cậu đã đọc truyện của tớ! Yêu thương <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro