Chương46: Lại từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Duy Biệt nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại làm cho Thiên Tỉ cảm thấy rất nặng nề. Nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của hắn, trong nháy mắt Thiên Tỉ nghe thấy được nhịp đập của trái tim mình "thình thịch thình thịch".

Sự im lặng làm cho bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh!

Thật lâu, Thiên Tỉ mới thu hồi lại dáng vẻ khiếp sợ của mình, nuốt nước miếng một cái, cười một cách gượng gạo, nói:

- Em cũng thích anh mà.

Lãnh Duy Biệt vẫn cứ nhìn trộm cậu từ gương chiếu hậu, lòng của hắn vì câu nói đó mà vui sướng, nhưng lại cảm thấy có một cái gì đó không tốt sắp xảy ra, nhưng vẫn kiên trì nói cho hết lòng mình:

- Anh thích em là thứ tình cảm bên nhau cả đời.

Hắn giải thích thêm vào lập tức làm cho Thiên Tỉ ngân ngẩy cả người, chợt ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt mong đợi của hắn.

- Anh ... anh nói là anh đối với em ...

Cậu không dám tin vào sự thật, mắt rưng rưng nước bởi vì khiếp sợ mà không nói nên lời.

- Ừ!

Lãnh Duy Biệt lên tiếng trả lời, khẳng định một cách rất chắc chắn. Trước đây vẫn mực nói thích cậu là lời nói đùa do không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, bây giờ thì cậu đã thi xong, còn quay về nhà nữa thì hắn cũng không cần phải giấu giếm tình cảm thật sự của bản thân. Nghĩ tới đây, hắn cười dịu dàng:

- Thiên Tỉ, em đồng ý bên anh anh không?

Vô tình, vấn đề này lại là một đòn cảnh tỉnh Thiên Tỉ.

Ngước nhìn ánh mắt đối diện đầy cưng chiều của hắn, trong đầu hiện lên những hình ảnh hắn đã xuất hiện giảy vây cho cậu, trong tích tắc, Thiên Tỉ ngây ngô không nói nên lời.

Cho tới lúc này, đều là hắn lấy thân phận "người yêu" ra để giúp cậu, ngay cả lần trước hắn cũng vì giải vây cho cậu mà bày tỏ trước mặt mọi người, nhưng thực sự thì Thiên Tỉ chưa từng nghĩ qua là hắn thật lòng với cậu, cậu thực sự rất khó chấp nhận được chuyện này.

Thấy dáng vẻ cậu nhăn mặt nhíu mày, Lãnh Duy Biệt có chút lo lắng. Nhưng không vì sự lo lắng của cậu mà hắn thay đổi, sau đó giọng nói có phần thoải mái hơn:

- Em có thể suy nghĩ thật kỹ rồi nói rõ quyết định của em, anh nguyện ý chờ đợi em.

Lời tỏ tình của hắn cứ như kim châm đâm vào lòng Thiên Tỉ, không phải là rất đau nhưng lại không thể xem nhẹ được.

Cậu không muốn tổn thương hắn, nhưng càng không muốn lừa dối hắn, cho nên ...

Với tính cách kiên định của mình, Thiên Tỉ hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói nghiêm túc, dịu dàng nói:

- Thật xin lỗi, em không muốn.

Tuy là Lãnh Duy Biệt đã sớm chuẩn bị tâm lý trước lúc quyết định tỏ tình nhưng sau khi hắn nhận được câu trả lời của Thiên Tỉ thì vẫn là không nhịn được mà đau lòng, thật sự là rất đau, đó là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có.

Trong lòng dậy sóng nhưng vẫn không muốn làm cậu hoảng sợ, hắn cố gắng kiềm chế sự đau đớn của mình, nhẹ giọng hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì ... bởi vì ...

Thiên Tỉ căng thẳng cắn chặc môi dưới, trước mặt hiện lên gương mặt tuẫn lãng của Tuấn Khải, sau đó trong mắt lóe lên sự kiên định:

- Bởi vì em đã có người thích rồi.

Vốn tưởng rằng sau khi nghe được câu trả lời của mình thì Lãnh Duy Biệt sẽ im lặng, nhưng không ngờ hắn lúc này hắn lại hỏi.

- Là Vương Tuấn Khải?

Tuy là đã sớm biết được điều này nhưng mà sau khi chứng kiến việc cậu bị Tuấn Khải vô tình chèn ép rất nhiều lần thì lại không ngờ rằng cô vẫn không thay lòng.

- ... Dạ!

Im lặng 5 giây, giọng nói Lãnh Duy Biệt lại cất lên trong xe:

- Em có biết em và cậu ấy là không thể nào không?

Lại là câu nói này.

Sắc mặt Thiên Tỉ nhất thời trầm xuống, ngước mắt nhìn Lãnh Duy Biệt, dùng giọng nói bị kích động chất vấn:

- Tại sao lại không thể? Em và anh ấy cũng không phải là anh em thì tại sao lại không thể chứ?

Cậu đã chịu đựng đủ những lời này rồi.

Ta chỉ là người đăng truyện hộ =)))
Yu nó ốm sml rồi! Chắc nghỉ lâu đó 😃😃😃
Kí tên: Rope

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro