Chương75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì vậy? Bảo ... Bảo bối?

Thiên Tỉ hít một hơi, suýt chút nữa thì bị lời nói ái muội này của anh làm cho sặc. Mặc dù đôi mắt trong veo như nước của anh đang cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, nhất thời Thiên Tỉ cảm giác thẩy cổ họng mình trở nên khô khốc.

Đôi mắt hoảng hốt vội vàng né tránh ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh, cậu vô cùng không có khí phách buông tha suy nghĩ của mình.

"Chàng trai, rốt cuộc là cậu có muốn đi hay không đây?" Bà bác có lòng tốt nhiệt tình hỏi, ánh mắt của tất cả mọi người trên thuyền đều tập trung nhìn vào hai người.

Nghe vậy,Thiên Tỉ sửng sốt, ngẩng đầu lên theo trực giác muốn trả lời là "Muốn!", nhưng mà không đợi cậu nói ra khỏi miệng, cái người vô sỉ bên cạnh đã trả lời giúp cậu.

"Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng mà cậu ấy không đi nữa." Tuấn Khải vừa cười cười vừa nói, rồi đem Thiên Tỉ từ trên thuyền kéo xuống.

Hai chân của cậu lại một lần nữa đạp lên trên bờ cát, điều này làm cho trái tim của Thiên Tỉ cảm thấy mất mát rất nhiều. Cậu ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén của mình trừng trừng nhìn Tuấn Khải, cậu biết lần này nếu không đi được, trở về đó nhất định anh sẽ không bỏ qua cho mình. Vì thế vội vàng né tránh khỏi sự kiềm chế của anh, rồi muốn lên thuyền một lần nữa.

"Muốn, đương nhiên là cháu muốn! Cháu chỉ mong sao bây giờ được về tới nhà."

Chỉ tiếc lần này cũng giống như lần trước, à không, có lẽ còn thê thảm hơn. Bởi vì cậu còn chưa kịp bước lên một bước, đã bị Tuấn Khải kéo vào trong lòng, sau đó bàn tay to của anh khoá chặt eo của cậu lại.

"Buông." Thiên Tỉ tức giận quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn anh, hạ giọng nói: "Nếu anh không buông ra, em kêu lên đó." Ở đây nhiều người như vậy, cậu không tin bọn họ không đồng ý ra tay giúp cậu.

Hạ giọng xuống, không chỉ không làm cho tay của Tuấn Khải buông lỏng ra, mà ngược lại một tay của anh còn nâng cằm cậu lên, để cho cậu nhìn thẳng vào mắt mình. "Kêu đi! Em dám kêu lên có tin anh sẽ hôn em ở trước mặt nhiều người như vậy không?!"

Anh cười khẽ như vậy, người đứng bên ngoài xem, thì nhìn thấy anh tao nhã như quý công tử, nhưng mà Thiên Tỉ nhìn thấy, anh độc ác như quỷ satan.

Không dám tin anh lại có thể uy hiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Thiên Tỉ ngây ngẩn cả người. Đợi tới khi cậu phản ứng kịp, phản ứng đầu tiên chính là liều mạng giãy giụa, sau đó cầu cứu với đám người ở trên thuyền.

"Cứu mạng, cứu mạng đi, người đàn ông này bắt cóc tôi! Các người cứu tôi đi!" Vì sợ bọn họ không tin, cậu còn cố ý nặn ra vài giọt nước mắt.

Những người trên thuyền nhìn trò này thì ngẩn người ra, lập tức bắt đầu rục rịch dao động. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có mấy người đàn ông khoẻ mạnh bắt đầu xì xào bàn tán, bắt đầu đánh giá Tuấn Khải.

Cũng có mấy người phụ nữ đánh giá Tuấn Khải, đưa ra ý kiến: "Người đàn ông này là cướp? Nhìn có vẻ không giống."

Nghe vậy, Tuấn Khải ảo đôi mắt trắng dã, phun máu nói: "Dì à, dì có nhìn thấy tên bắt cóc nào lớn lên giống cướp không?"

"Cũng đúng." Người phụ nữ kia gật gật đầu, nhìn Tuấn Khải vẫn cười khẽ như vậy, thật thà hỏi: "Thanh niên, cậu thật sự bắt cóc cậu bé này sao?"

Vừa nghe thấy, quả thực Thiên Tỉ muốn cười ngất đi.

Nhưng mà vẻ mặt của Tuấn Khải cực kỳ vui vẻ. Chỉ thấy anh hơi nhíu mày lại, sau đó dùng ánh mắt thâm tình nhìn vẻ mặt xanh mét của Thiên Tỉ ở trong lòng, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói: "Đương nhiên là không phải, em ấy là vợ chưa cưới của cháu, em ấy giận dỗi với cháu cho nên mới ăn nói lung tung như vậy." Nói xong cánh tay lại xoa xoa lên mái tóc mềm mại của Thiên Tỉ rồi làm bộ nói: "Thiên Tỉ, đừng tức giận với anh nữa, anh biết anh sai rồi, được không?"

"Vương Tuấn Khải, anh!" Nhìn vẻ mặt của anh giống như thật sự cảm thấy áy náy, Thiên Tỉ quả thực không còn gì để nói. Đôi mắt trừng lên nhìn anh, tay của cậu không khỏi nắm chặt thành quyền. Hít một hơi thật sau, lúc cậu đang định phủ nhận lời nói của anh, bà bác tốt bụng lúc nãy lại cắt ngang lời nói sắp nói ra khỏi miệng của cậu.

"Thanh niên, các người ở chỗ này sao?" Bà bác hỏi.

Tuấn Khải trả lời: "Dạ, chúng cháu là khách du lịch."

"Hòn đảo này là của cháu? Và cả mấy căn phòng rộng lớn kia?" Có người vui mừng mở to hai mắt ra.

Tuấn Khải vẫn gật đầu như trước.

Sau đó mọi người cùng im lặng, trong lòng cũng có đáp án.

"Tôi thấy người thanh niên này nói thật, cậu ta có nhiều tiền như vậy bắt cóc cậu bé này làm cái gì? Mà cậu ta còn nhìn cậu bé này với ánh mắt thâm tình như vậy, tám phần là hai người giận dỗi nhau rồi." Bà bác vô cùng có kinh nghiệm mở miệng, mọi người đều gật đầu tán thành.

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Cậu bé, cháu cũng đừng giận dỗi với chồng chưa cưới nữa, cháu hãy tha thứ cho cậu ta đi."

Nghe vậy,Thiên Tỉ từ từ quay đầu về phía mọi người đang chờ mong nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót. Vợ chưa cưới của anh là Quan Duyệt, cho dù không phải là Quan Duyệt, thì vĩnh viễn cũng không có khả năng là chính mình ...

Nghĩ tới đây, giọng nói khe khẽ của Tuấn Khải từ trên đỉnh đầu truyền tới.

"Xem đi, mọi người đều tin tưởng lời nói của anh, mà không phải là lời nói của em."

Nghe vậy, Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy trong mắt anh loé lên sự tính toán.

"Không muốn, tôi không muốn!" Đột nhiên Thiên Tỉ giống như bị nổi điên lên, đấm vào trong ngực của Tuấn Khải, quát to lên với anh: "Anh buông ra, buông ra! Em và anh không có bất kỳ quan hệ gì, anh không thể giam giữ em lại chỗ này được! Anh không có tư cách!" Những uỷ khuất trong mấy ngày liên tiếp bộc phát ra, rốt cục Thiên Tỉ không nhịn được nữa mà khóc rống lên.

Rất đau khổ, thật sự cậu rất đau khổ. Rốt cuộc tại sao anh lại đối xử với mình như vậy, cậu đã làm cái gì sai sao?

Sai lầm duy nhất của cậu là năm đó tác thành cho anh và Quan Duyệt, cậu chỉ hổ thẹn với chính mình, mà không phải với anh.

Bạ dạng khóc lóc của cậu khiến cho Tuấn Khải nhất thời cảm thấy bối rối, anh có chút hối hận tại sao mình lại nói như vậy. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, anh cũng không có cách nào cứu vãn được nữa, hơn nữa anh cũng không có ý định như vậy. Vì thế ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang nhìn hai người bọn họ.

"Mọi người có thể đi trước đi được không?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Vừa nghe thấy ông chủ dặn dò, mọi người vội vàng gật đầu. Chỉ một lát sau chiếc thuyền đã chuyển động, đi ra xa bờ.

"Đừng đi, hãy cho tôi đi cùng nữa!" Thiên Tỉ la hét lên đến khàn cả giọng, nhưng mà mọi người chỉ đáp lại cậu bằng ánh mắt có lỗi, thậm chí sau khi đi được một đoạn rất xa, cậu còn nghe thấy giọng nói của bà bác rất có lực la lớn lên:

"Cậu bé, tôi hy vọng cậu sẽ tha thứ cho chồng chưa cưới của cậu."





Tụi bây có hiểu cái cảm giác khi đi bơi mà không thể xuống bể không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro