Chương 3: Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con người luôn thích mơ mộng, nhất là lúc còn trẻ, lúc nhận thức đối thế giới này chỉ giới hạn trong sách và internet, luôn có không gian lớn hơn để người tưởng tượng. Taehyung cũng có mộng, lúc bước vào Cyperlise, Iven muốn trở thành một quan chỉ huy xuất sắc; khi y cùng Jungkook kết hôn, y mong muốn y có thể có một gia đình ấm áp, một người chồng thương y, một đứa con khả ái.

Đến sau này, Taehyung mới biết được có một từ gọi là không như mong muốn, mộng tưởng thuở thiếu niên quá mức ngây thơ, cuối cũng cũng sẽ bị hiện thực hung hăng đùa cợt một phen.

Chuyện trên đời này, vĩnh viễn là biến hóa như mưa gió, chính như tối hôm qua y và Jungkook ở trên giường vẫn là thân mật gắn bó, mà giữa trưa ngày thứ hai, Jungkook đem một bản hiệp ước ly hôn đưa trước mặt y.

Taehyung cầm lấy một bản hiệp ước, tựa như đọc hiệp ước đem kết hôn, nghiêm túc đọc hai lần, mà bất đồng duy nhất chính là, lúc này đây, y đang phát run. Run nhè nhẹ, chỉ có mình y mới phát hiện.

Jungkook mặc một bộ tây trang vừa vặn, chính là do Taehyung sáng sớm chọn cho hắn, thoải mái không có một chút nếp nhăn. Lọn tóc vàng tựa như sáng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, hai mắt hơi nheo lại, chờ Taehyung ký tên.

Trong mắt ngoại nhân tướng quân Jungkook nho nhã lễ độ, tao nhã, là một nam nhân tuyệt thế. Mà Taehyung lại nghĩ, nam nhân trước mắt, tuyệt tình mà đáng sợ.

Nửa giờ trôi qua, cho dù là một phần một vạn chữ cũng có thể xem xong rồi. Jungkook rốt cục mở mắt, hơi chút không nhịn được nói: "Nếu không có vấn đề, liền ký tên đi, mười triệu Oss tệ trong hiệp ước lúc trước ngày mai sẽ gặp gửi tới tài khoản của cậu."

Taehyung bỏ hiệp ước trước mặt trên bàn, ánh mắt vẫn để trên hiệp ước kia, không có nhìn Jungkook. Tay y run càng ngày càng lợi hại, vì vậy y đưa tay giấu vào trong túi. Iven hít một hơi thật sâu nói: "Jungkook, để tôi nghĩ một chút."

Ánh mắt hồ nghi của Jungkook rơi trên mặt Taehyung, nói bổ sung: "Taehyung, lúc kết hôn chúng ta đã ký hiệp ước."

Taehyung kéo ra một nụ cười xấu xí, thanh âm có chút run: "Jungkook, anh yên tâm, tôi sẽ ký, thế nhưng cho tôi hai ngày, được không?"

Jungkook nhìn chằm chằm Taehyung hồi lâu, rốt cục nhếch miệng, gật đầu nói: "Hai ngày sau, sẽ có luật sư tới lấy phần hiệp ước này."

Sau hai ngày, Taehyung vẫn có chút đần độn, y không có đi đi làm, mà là xin nghỉ hai ngày, đem mình nhốt ở trong phòng, thậm chí ngay cả cơm cũng không có ăn.

Hai ngày này, Taehyung vẫn luôn suy nghĩ. Y suy nghĩ rất nhiều chuyện, suy nghĩ năm năm này, y cùng với Jungkook chung đụng một chút tích tích. Căn phòng này là phòng cưới của bọn họ, mà vô số đêm, bọn họ ở chỗ này triền miên, nhưng là lại tựa hồ không có để lại bất kỳ ôn tình nào.

Ở trong mắt Jungkook, có thể y chỉ là một đối tượng để phát tiết. Cho nên chỉ có Taehyung ở tại chỗ này, mà phòng này, đối Jungkook mà nói, cái gì cũng không tính.

Hai ngày sau, Taehyung ra khỏi phòng, một người luôn chăm chỉ nghiêm cẩn lúc này lại lôi thôi đáng sợ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Taehyung sờ sờ mái tóc rối bời, liền vào toilet, lúc đi ra, Taehyung đổi lại một bộ quần áo, cả người đều lên tinh thần rất nhiều.

Taehyung nhìn mình trong gương lộ ra một cười, hai ngày này, hắn đã thu thập xong tâm tình của mình. Có ít thứ, cũng không phải là vẫn nắm thật chặt không buông tay liền là của mình.

Taehyung nghĩ, y mất năm năm, thứ kia thủy chung không phải của y, vì vậy y nên buông tay.

Taehyung từ trong ngăn kéo lấy ra phần hiệp uớc kia, ở dưới góc phải hiệp ước trịnh trọng ký tên của mình vào. Tựa tướng mạo của y, chữ Taehyung cũng thập phần thanh tú.

"Jungkook, gặp lại." Taehyung hướng phần hiệp ước kia, nhẹ giọng nói, tựa như tạm biệt người yêu của mình.

Ở trong nháy mắt đó, Taehyung đột nhiên cảm thấy tim của mình trống rỗng. Người nam nhân kia, vĩnh viễn không sẽ thuộc về y.

Lúc xế chiều, quả nhiên có luật sư tới cửa, lấy phần hiệp ước kia đi.

Taehyung quay đầu lại nhìn phía sau, kết thúc, y và Jungkook trong lúc đó cái gì cũng không còn. Biệt thự này là của Jungkook, tin chắc Jungkook lúc trở lại cũng không muốn nhìn thấy y cùng mấy thứ có liên quan. Taehyung nghĩ, y nên dọn ra ngoài, nhưng là lại không tìm được nơi thích hợp.

Jungkook lên mạng, trong tài khoản quả nhiên có thêm mười triệu Oss tệ, nà cũng đủ để y sống dư dả qua tuổi già. Thế nhưng y cũng không muốn mua phòng, bởi vì y không biết sau này có muốn hay không tiếp tục ở lại thành Oss, có thể y hiện tại cần chỉ là một nơi ở tạm thời, nói như vậy, vẫn là thuê phòng thích hợp hơn.

Taehyung ở trên mạng tìm được mấy chỗ cho thuê, cuối cùng chọn ra một chỗ hài lòng nhất, hai phòng ngủ một phòng khách, có cửa sổ, đồng thời ở cạnh biển. Taehyung gửi yêu cầu thuê cho phòng chủ, sau đó là đợi đối phương trả lời.

Hai người cùng một chỗ sinh sống năm năm, cho dù ký hiệp ước ly hôn, cũng là có rất nhiều thứ liên quan đến nhau, muốn đem đồ đạc của mình hoàn toàn thu thập ra, cũng không phải chuyện đơn giản.

Ánh mắt Taehyung đầu tiên rơi vào tủ quần áo, mà lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng.Taehyung mở cửa, liền thấy một phụ nhân trung niên ưu nhã cao quý đứng ở ngoài cửa.

"Taehyung ." Trong mắt phụ nhân luôn rộng rãi nay lại có chút thương cảm.

Taehyung nở nụ cười, kéo tay phu nhân Suho , ở trên mu bàn tay của bà hôn xuống một cái.

Suho ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn trên mặt đất bày rương hành lý, đột nhiên nói: "Taehyung , con muốn dọn đi?"

"Đúng vậy, phu nhân, nếu ly hôn, con cũng không thể ở nhờ chỗ tướng quân." Taehyung cười nói.

Suho sắc mặt phức tạp: "Taehyung , kỳ thực con không cần vội vả như vậy, thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể tìm được nơi tốt? Hay là dọn đến ở cùng ta, ta dù sao cũng có một mình, nếu có người ở cùng..."

"Phu nhân!" Taehyung đột nhiên cắt đứt lời phu nhân Suho, "Kỳ thực con rất thích Jungkook, thế nhưng chính vì vậy, sau khi ly hôn, con không muốn lại nhìn thấy hắn, cho nên phu nhân, xin lỗi."

Suho không nói về chỗ ở nữa.Taehyung rót một ly cà phê, đem cho Suho.
"Ta thích nhất uống cà phê con pha, vị đạo vừa phải, Taehyung , con sau này còn có thể pha cho ta sao?" Mắt Suho hàm chứa mong đợi nói.

"Nếu như con còn ở thành Oss, nhất định sẽ ." Taehyung cười nói.

"Vậy con sau này có tính toán gì không? Taehyung , ta vẫn đem con trở thành con của mình." Suho lo lắng nói.

"Sự tình quá đột ngột, con cũng không có kế hoạch tốt, trước tìm một chỗ ở, con định từ chức, có lẽ sẽ ra ngoài giải sầu một chút, trị liệu thương tổn một chút." Taehyung chớp chớp mắt nói.

Hai người hàn huyên hồi lâu, lúc sau Suho liền tạm biệt rời đi. Taehyung đưa bà tới cửa, nhìn xe của bà rời đi, mới xoay người lại. Suho quả thực đối tốt với y, thế nhưng Jungkook là con trai ruột của bà, cho nên bà vẫn là thiên vị Jungkook. Suho có thể đã đã nhận ra, biết Jungkook sẽ không cùng người không thích sinh hạ hài tử, mà người cải tạo gen là Jungkook một tay tạo ra, Jungkook thích nó, tự nhiên cũng sẽ cùng nó sinh hạ hài tử.

Người cầm quyền gia tộc Jeon này, thập phần hiểu được lợi hại, tự nhiên cũng liền dung túng cho bọn họ ly hôn.

Taehyung thở dài một hơi, tiếp tục trở vào trong nhà thu dọn đồ đạc. Lúc đem đồ đạc của mình toàn bộ thu vào rương hành lý, Taehyung mới đột nhiên phát hiện nguyên lai y cùng với Jungkook ràng buộc không có sâu như y tưởng tượng. Cho dù là những thứ này không có cảm, chỉ muốn hảo hảo thu thập một phen, cũng dọn dẹp sạch sẽ.

Trà cụ và đồ tắm đều chỉ còn lại có một bộ, trong tủ cũng chỉ còn quần áo của mỗi Jungkook, mà giày trên kệ giày cũng thiếu rất nhiều.

Không còn vật của y.

Lúc Taehyung thu thập xong hết thảy, cũng nhận được xác nhận của phòng chủ, nói y đêm nay liền có thể vào ở. Chỗ đó cách nơi này hai giờ đường xe, y có thể trước khi trời tối đến chỗ thuê.

Taehyung đem hành lý đặt ở huyền quan, mang theo rác mình chỉnh lý ra ngoài ném xuống.

Vì vậy lúc Jungkook đẩy cửa phòng ra, liền cảm giác toàn bộ phòng khách đều trở nên trống rỗng, mà bên chân của mình, đang bày một cái rương hành lý. Trong phòng, Taehyung gì đó triệt để biến mất, chỉ có vết tích của một mình hắn, tựa như trong phòng chưa từng có người thứ hai.

Jungkook sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, trái tim của hắn co rút, tựa hồ như có vật gì vậy, đang dần dần rời khỏi hắn.

"Taehyung !" Jungkook đột nhiên gọi một tiếng.

Không có người trả lời. Jungkook đột nhiên nhớ tới, khi hắn mỗi một lần đẩy cửa vào, Taehyung đều sẽ ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn hắn. Iven thay hắn cởi tây trang, nhắc nhở hắn rửa tay, sau đó hai người bắt đầu ăn.

Nhưng mà Jungkook luôn xem Taehyung không vừa mắt, có thể bởi vì hắn thích những cô nàng xinh đẹp, mà Taehyung quá mức cứng nhắc, có thể bởi vì y chăm chỉ, y cẩn thận, nói chung, Taehyung bất kể điểm nào, hắn đều nhìn y không thuận mắt.

Thế nhưng hiện tại, hắn và Taehyung cũng không còn quan hệ, không cần nhìn lại bản mặt mình không muốn nhìn thấy. Có thể, hắn hẳn là hài lòng đi?

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Jungkook nhận điện.

"Xin hỏi là Jungkook sao? Người cải tạo gen của ngài Baekhyun đã thức tỉnh, mời ngài tới xem một chút." Jungkook cúp điện thoại, liền xoay người ra khỏi cửa.

Cho nên khi Taehyung về đến, như cũ không ai. Jungkook chưa có trở về, có thể như vậy không thấy mặt cũng rất tốt, miễn cho xấu hổ.

Taehyung cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng sống năm năm này, sau đó nhấc lên hành lý, đi ra ngoài.

#Vin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro