Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không biết khiêu vũ." Ngô Diệc Phàm đứng dưới ánh đèn, trên kính mắt phản chiếu một bầu trời tràn ngập ánh sáng lung linh, không nhìn thấy được thần sắc của đôi đồng tử đen nháy.

"Không sao, tôi dạy cho anh." Hoàng Tử Thao vươn tay cho anh.

Cậu không biết bây giờ mình xinh đẹp biết bao, đứng ngược sáng, khoác trên mình một tia nắng hoàng hôn, nụ cười rực rỡ rung động lòng người như vậy, giống như cả người cậu đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cùng với ánh đèn màu xung quanh hòa thành làm một thể.

Ngô Diệc Phàm giơ nhẹ tay lên đón lấy đôi bàn tay giữa không trung của Hoàng Tử Thao, mười ngón tay quấn quít, theo cậu đi tới giữa sân thượng.

Hoàng Tử Thao để tay kia của Ngô Diệc Phàm đặt ở hông cậu, tay trái của mình khoác lên vai Ngô Diệc Phàm. "Được rồi, cứ như vậy, di chuyển bước chân theo tôi là được rồi. Anh xem, khiêu vũ rất đơn giản."

"Không có âm nhạc."

"Có, xuỵt... Anh nghe, gió thổi qua là khúc nhạc dạo, sự di chuyển của những áng mây là hợp âm, cuối cùng ánh hoàng hôn huy hoàng chính là điệp khúc cao trào. Đúng rồi, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót hợp lại thành nhịp điệu tiết tấu."

Ngô Diệc Phàm nở nụ cười. Tình cảnh này, ngay cả khi khóe miệng cậu cười làm xuất hiện một chút nếp nhăn nhỏ trên mặt cũng thật đáng yêu.

Anh mặc cậu điều khiển, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp cùng cậu tiến vào một thế giới nho nhỏ, em tiến thêm một bước, tôi tiến thêm một bước, em lùi một bước, tôi lùi một bước.

Khiêu vũ thật sự là một chuyện hết sức mập mờ. Cơ thể như gần như xa, thân mật như vậy, có điều cứ cách nửa bước, rồi lại tiến lùi theo nhau, không có cách nào tiếp cận gần hơn.

Anh khẽ chọc cậu: "Âm nhạc của em quá huyền diệu, tôi nghe không hiểu."

"Người kinh doanh như các anh đúng là một chút tế bào nghệ thuật cũng không có, trí tưởng tượng cũng không có... Chờ đã, để tôi nghĩ xem nào, à, vậy tôi ngâm cho anh một đoạn nhạc nhé."

Hiếm khi có lúc Hoàng Tử Thao cũng khinh thường Ngô Diệc Phàm, nhưng lúc này bầu không khí giữa hai người vẫn vui vẻ như vậy.

Cậu nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó ngâm nga lên. Không có ca từ, chỉ có một giai điệu ôn hòa phát ra.

Giai điệu này rất quen thuộc, ngay cả Ngô Diệc Phàm cũng rất nhanh đã hiểu.

"Rung động?"

Hoàng Tử Thao mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng ngâm nga, nắm tay anh, từ từ cùng anh nhảy theo giai điệu âm nhạc.

Bản này lúc cậu ở trên núi tuyết đã mở cho anh nghe qua.

...Bao lâu không gặp anh? Ngỡ rằng anh đang ở đâu?

Hóa ra là sống trong trái tim em, bầu bạn cùng với hơi thở của em.

Khoảng cách có xa lắm không? Ngỡ rằng em không nghe thấy hơi thở của anh...

Ai biết bóng lưng anh rộng dài như vậy, quay đầu lại liền thấy anh...

Sân thượng không lớn, nhẹ nhàng lay động cơ thể, mấy bước liền chuyển sang bước hướng khác. Nhưng mà sân thượng rồi cũng đủ lớn, bốn phương trời đất này, thế gian rộng lớn này, anh và cậu có can hệ gì đây? Có điều tất cả đều là phông nền, chỉ cần mấy thước đất này có thể đủ rộng để chứa đựng cái ôm của anh dành cho cậu thì đã thỏa mãn rồi.

...Quá khứ hãy để nó là quá khứ, không còn kịp nữa rồi, vì từ đầu đã thích anh.

Mây trắng, quấn quanh bầu trời xanh.

Nếu như không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chí ít cho hai chúng ta, có dũng khí để nhớ, có quyền lợi để ôm.

Để cho anh hiểu, những dấu vết trong tim em...

Hoàng Tử Thao nói trời quang mây tạnh, gió thổi, chim hót đều có âm thanh, đều là âm nhạc, nhưng lúc này, Ngô Diệc Phàm lại nghĩ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có giai điệu ngân nga của cậu, không cần cậu hát ra ca từ, nhưng tựa như những ca từ ngắn ngủi này đều có thể tự động xuất hiện trong tâm trí của anh... Không kịp bắt đầu lại để thích anh, quá muộn... mà quá khứ làm sao có thể để nó thành quá khứ?

Thực ra, lúc ở trên núi tuyết anh mới chỉ nghe qua một hai lần, nhưng kí ức mấy ngày hôm đó đã sớm ăn sâu. Hay là cuộc sống vui vẻ của anh quá ngắn. Vì vậy có một chút ngọt ngào thôi cũng không nhịn được mà nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần.

Ánh nắng chiều vô cùng đẹp, nhưng lại là ánh hoàng hôn.

Một khúc tươm tất, Hoàng Tử Thao ngâm nga ra một câu cuối cùng, cậu nhìn anh, không tự chủ đem câu hát hát ra.

...Anh ở trong mơ...

Cậu nghĩ, không liên quan, ít nhất mình đã từng có giây phút này, sau đó có thể ôm những kí ức vào giấc mộng, em sẽ cẩn thận giấu anh vào trong cơ thể em, bầu bạn cùng em, vượt qua những đêm bơ vơ dài dằng dặc.

Ngô Diệc Phàm không buông Hoàng Tử Thao ra, anh cũng nhìn cậu, trong ánh mắt của cả hai đều chỉ có đối phương, thời gian giống như ngừng lại.

Nhưng lần này, Hoàng Tử Thao chủ động buông tay Ngô Diệc Phàm, cậu đứng cách xa mấy bước.

Cậu bình tĩnh nói: "Ngô Diệc Phàm, anh thả tôi đi đi."

Ngay trong khoảnh khắc đó, mặt trời lặn xuống một mạch, chìm vào đường chân trời, bị một màu đen chiếm giữ.

Giống như vừa qua 12 giờ, phép màu của cô bé lọ lem biến mất, Ngô Diệc Phàm trở lại trạng thái đối lập với Hoàng Tử Thao.

Tia sáng cuối cùng đã tắt, nhưng mà Hoàng Tử Thao có thể cảm nhận được con ngươi của Ngô Diệc Phàm chợt co rụt lại, anh hơi nheo mắt lại, biên độ đó rất nhỏ, nhưng Hoàng Tử Thao rõ ràng có thể nhận thấy được những thay đổi rất nhỏ này, cậu biết anh đang tức giận.

Ngô Diệc Phàm tạm thời không nói gì, cậu phải rời xa anh? Không, mặc dù đã hình thành cục diện với Hoàng Thị, chỉ qua vài ngày nữa sẽ phát động toàn diện, chính anh cũng hiểu giữa hai người chẳng còn mấy thời gian. Nhưng từ lúc chính miệng Hoàng Tử Thao nói ra, lí trí của anh như ngừng lại. Anh không muốn cậu đi, anh nghĩ bất kể phải dùng cách gì, cũng muốn giữ cậu lại bên cạnh mình. Thậm chí khi anh phải phá hủy toàn bộ mọi thứ của cậu, cho dù cuối cùng cậu có hận anh thấu xương đi chăng nữa.

Anh chỉ không muốn thả cậu đi.

Hoàng Tử Thao cho là anh không nghe rõ, lại lập lại một lần nữa: "Ngô Diệc Phàm, anh thả tôi đi đi."

Anh lạnh lùng nói: "Lý do?"

"Dự án trong nước của tôi đã sắp hoàn thành rồi, giáo sư gọi tôi và anh Jack sau khi kết thúc thì quay về Ý giao lưu học tập, ở bên đó sẽ có công việc mới."

"Hoàng Tử Thao, em cảm thấy anh Zack kia của em rời khỏi Trung Quốc liền an toàn, cho nên em cũng sẽ không tạm thời dùng sự nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngây ngô ở bên cạnh tôi, phải không?"

Giọng nói của Ngô Diệc Phàm lạnh lẽo, giống như một người mười phần ác ôn.

Hoàng Tử Thao lắc đầu, "Ngô Diệc Phàm, anh tội gì phải như vậy. Từ lúc anh bằng lòng nói cho tôi biết anh không cấu kết với Hoàng Thiên Trang, từ lúc anh nói cho tôi biết, năm đó anh không có phát đoạn video của tôi, bây giờ cũng không muốn dâng tôi cho Kim Mân Thạc, tôi liền tin tưởng anh không phải loại người như vậy. Anh không phải là người xấu, anh sẽ không làm tổn thương người vô tội."

"Em hiểu tôi? Lẽ nào tôi không thể lừa gạt em hay sao?" Ngô Diệc Phàm đến gần Hoàng Tử Thao, giơ tay nâng cằm cậu lên, "Nói không chừng tôi muốn để em yêu tôi một lần nữa, sau đó sẽ hung hăng vứt bỏ em, cho em rơi vào đau khổ càng sâu hơn."

Hoàng Tử Thao lắc đầu, cười khổ mà nói: "Anh không cần gạt tôi. Ngô Diệc Phàm, tôi vẫn yêu anh, từ bảy năm trước đến bảy năm sau, tôi đã từng đấu tranh, tôi muốn thử quên mất anh, nhưng thời điểm anh làm tổn thương tôi cũng là lúc tôi cho rằng tôi là nỗi căm hận của anh, thế nhưng vô ích, kết quả là tôi phát hiện, tôi còn yêu anh. Thực sự bất cứ lúc nào anh đều có thể dễ dàng làm tổn thương tôi, chỉ cần anh mong muốn. Bởi vì tôi yêu anh, vẫn luôn yêu anh."

Tay của Ngô Diệc Phàm ngưng giữa không trung.

Bảy năm trước lúc mới quen Hoàng Tử Thao, không phải chưa từng nghe qua biểu lộ nhiệt tình như lửa của Hoàng Tử Thao dành cho anh. Từ lúc bắt đầu anh chỉ cho đó là một trò đùa vụng về. Về sau, giữa nơi mưa gió tầm tã, lần đầu tiên anh bộc lộ thật lòng. Nhưng những chuyện về sau, càng kéo hai người bọn họ cách xa nhau, anh không nghĩ tới hôm nay còn có thể được nghe những lời tỏ tình thẳng thắn của Hoàng Tử Thao như vậy, thậm chí, có chút như kiểu xem nhẹ cái chết.

Hoàng Tử Thao nói tiếp: "Rất xin lỗi, tôi lại lần nữa nói cho anh nghe những lời đáng ghét này rồi. Tôi biết anh không yêu tôi, tôi biết tình yêu của tôi đã gây ra cho anh rất nhiều phiền phức, nhất là năm đó, tôi đã gây ra sai lầm lớn, hại Trương Nghệ Hưng... Tất cả những chuyện này đều là trách nhiệm của tôi, tôi hẳn là nên thừa nhận gánh vác trách nhiệm. Nếu như không phải là tôi, nói không chừng hai người đã sớm vui vẻ ở cùng nhau."

Ngô Diệc Phàm tức giận. "Lúc nào đến phiên em quản tình cảm của tôi?"

Hoàng Tử Thao rũ mặt xuống. "Tôi không có ý đó, chỉ là hãy tin tưởng tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ nghiêm túc sám hối. Thành thật mà nói, anh trả thù tôi thế nào cũng đều không quá đáng. Thế nhưng anh vây ở giữa hận thù như vậy, cột tôi ở bên cạnh anh, dằn vặt không chỉ là tôi, cũng chính là anh, quan trọng hơn cả, lại làm tổn thương Trương Nghệ Hưng lần nữa. Tôi cũng là đàn ông, qua nhiều năm như vậy, tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được. Tôi chỉ ngẫm lại thôi đã cảm thấy không thể nào chấp nhận được. Trương Nghệ Hưng thấy tôi ở bên cạnh anh, sẽ rất đau lòng, khó chịu, cậu ấy yêu anh, không người nào nguyện ý để người mình yêu ở bên cạnh người khác, mặc kệ đó là vì xuất phát từ mục đích gì?"

"Em căn bản cái gì cũng không biết, đừng nên ở chỗ này ngông cuồng suy đoán."

Hoàng Tử Thao không tranh luận, cậu thở dài một hơi. "Mặc kệ thế nào, buông tha cho tôi đi."

"Không, em đừng hòng." Ngô Diệc Phàm không muốn thảo luận cùng Hoàng Tử Thao, những lời nói của cậu thật là ngây thơ, xoay người bỏ đi.

Hoàng Tử Thao kéo góc áo Ngô Diệc Phàm. "Anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi?"

"Tôi nói rồi, đến khi tôi chán."

"Tôi biết tôi thiếu nợ anh, thiếu nợ Trương Nghệ Hưng. Tôi biết trong lòng anh vẫn còn oán giận rất lớn. Thế nhưng Ngô Diệc Phàm, nếu như anh bằng lòng tha thứ một chút, nếu như... Nếu như anh bằng lòng liếc mắt nhìn kết cục của tôi một chút, anh có thể buông tha cho chính bản thân một chút hay không? Không phải tôi chưa trả giá thật đắt, mẹ chết rồi, ba cũng vứt bỏ tôi ở nước ngoài bảy năm chẳng quan tâm, chính là bảy năm sau tôi trở về, anh cũng biết, bất luận tôi có lừa gạt bản thân rằng ba vẫn thích tôi, anh cũng biết ông ấy, căn bản ông ấy không coi tôi là con trai, vì dự án "Thành Phố Hàng Không" mà đem tôi dâng cho anh."

Nói xong lời cuối cùng Hoàng Tử Thao đã nghẹn ngào, một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cậu quay đầu đi chỗ khác không muốn Ngô Diệc Phàm nhìn thấy. Rốt cuộc thì cậu vẫn phải bị ép đứng trước mặt Ngô Diệc Phàm thừa nhận sự thật ba không cần cậu nữa, từ bảy năm trước cậu làm cho nhà họ Hoàng mất mặt, phạm vào sai lầm lớn, hình khiêu dâm trên mạng hại mẹ tức chết, cậu liền mất đi ba mẹ, trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Hoàng Tử Thao lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, Ngô Diệc Phàm không nói gì, cậu không biết anh bây giờ là phản ứng gì.

Anh vẫn cảm thấy không đủ sao? Những báo ứng này của cậu? Anh không định buông tha cho cậu hay sao?

Hoàng Tử Thao nhắm mắt lại hít một hơi sâu, rốt cuộc vẫn phải nói ra bí mật từ tận đáy lòng đã qua, "Nếu như vậy còn chưa đủ, như vậy thêm một mạng nữa, con của tôi, mạng con của chúng ta, như vậy đủ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro