Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao giống như trở về cái đêm lạnh lẽo đó, cậu vô vọng vươn hai tay ra ngoài không trung, nhưng tất cả mọi thứ đều không thể cứu vãn được. Toàn bộ mọi thứ của cậu cùng với người cậu yêu thương nhất đều rời bỏ cậu, ngay cả cuối cùng khi ông trời thương xót cho cậu một đứa con cũng phải bỏ cậu mà đi.

Cậu được người chủ nhà tốt bụng đưa đến bệnh viện gấp, đứa bé không giữ được, cậu ở trong bệnh viện khóc đến mức rối loạn tâm thần.

Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói đó chỉ là một phôi thai chưa hình thành, phải chăng không được tính là một sinh mệnh. Nhưng đối với Hoàng Tử Thao, đó là một tia sáng duy nhất trong bóng tối của cậu, để cậu cảm thấy rằng mình vẫn còn chút gì đó, một đứa con thuộc về cậu, sẽ yêu thương cậu và được cậu yêu thương, một minh chứng rằng cậu và Ngô Diệc Phàm đã từng có những khoảnh khắc như vậy, là thân mật, là thuộc về sinh mệnh của nhau.

Đáng tiếc cậu lại hồ đồ và ngu dốt như vậy, ngây người ở nơi đó trong ba tháng, cậu lại không hề biết trong cơ thể mình có một sinh mệnh nhỏ đang hình thành, mà chờ cậu ý thức được thời điểm đứa bé tồn tại, cũng là lúc cậu mất đi đứa con của mình.

Hoàng Tử Thao không đợi đến khi cơ thể hoàn toàn bình phục thì đã nhanh chóng ra viện.

Sau khi ra viện, cậu hoàn toàn biến thành một người khác. Đứa bé mất đi làm cho tình yêu điên cuồng bảy năm trước của Hoàng Tử Thao tạm thời đã trở thành một câu kết.

Hoặc là con người đều có bản năng sinh tồn của động vật, lúc rơi xuống vực thẳm, lúc cùng đường, ngược lại sẽ kích thích ra ý chí chiến đấu.

Từ đó Hoàng Tử Thao không giống như mẹ sau khi qua đời, cứ né tránh người khác. cậu bắt đầu tìm lại sách vở, chủ động đi tìm bác sĩ tâm lí, cậu tự kiểm điểm lại mình, cậu muốn làm một người tốt hơn.

Cậu nói với bác sĩ tâm lý, thời điểm nằm trên giường bệnh phòng cấp cứu đợi bác sĩ, kỳ thực ý thức của cậu có chút không rõ ràng, cậu nhìn thấy mẹ ôm một đứa trẻ, hiền hòa nói với cậu: "Tiểu Thao, mẹ không trách con, con phải sống tiếp thật tốt. Cuộc đời của con còn dài, mẹ và đứa bé sẽ ở trên trời cùng dõi theo con."

Đứa nhỏ trong ngực bà Hoàng vẫn còn quơ đôi tay nhỏ bé mập mạp nói với cậu: "Ba, cố gắng lên!"

Bác sĩ nói, đây chẳng qua là ảo giác, là lúc mọi người ở trong tuyệt vọng tiềm thức tự cổ vũ mình.

Thật sao? Hoàng Tử Thao không định đi phân biệt cái đó là thật hay giả, cậu chỉ nghĩ, mẹ và đứa bé ở trên trời dõi theo cậu, bất luận thế nào cậu cũng phải cố gắng thoát ra khỏi giai đoạn lo lắng đó.

Bảy năm, cậu học tiến sĩ, có học vị, trở thành một chuyên gia có thể tự kiếm sống, cậu thu lại những biểu hiện ngu ngốc của mình, ở thị trấn St Andrews không có ai chán ghét cậu.

Nếu như chưa từng về nước thì tốt rồi, cậu nghĩ.

Đáng tiếc dạo một vòng cuối cùng vẫn rơi vào tay Ngô Diệc Phàm, có phải cậu vẫn để mẹ thất vọng rồi không?

Có điều lúc này đây, cậu đã không còn là một thiếu niên Hoàng Tử Thao quấn quít si mê như vậy nữa, cậu không có cách nào để khống chế con tim mình, nhưng ít nhất cậu phải nỗ lực để khống chế hành vi của mình, cậu phải cố gắng làm cho chuyện xưa trở thành một hồi kết chân chính.

Hoàng Tử Thao gục trên vai Ngô Diệc Phàm khóc thật lâu, giống như là muốn đem tất cả nước mắt bảy năm qua khóc ra hết.

Một lúc sau, cuối cùng cũng từ từ dịu lại, Hoàng Tử Thao ngẩng đầu lên, nói: "Đứa bé không còn là do thế đấy, đó là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cũng là một tất yếu, là sự trừng phạt của tôi, cũng là ông trời muốn ám chỉ: Giữa tôi và anh, cho tới bây giờ đều là vọng tưởng của tôi, một đoạn hão huyền, chúng ta... tôi không xứng có đứa con đó..."

Ngô Diệc Phàm không buông Hoàng Tử Thao ra, vẫn ôm cậu vào trong ngực anh, anh chỉ hỏi: "Là con trai hay con gái?"

Hoàng Tử Thao nghẹn ngào, không nghĩ rằng Ngô Diệc Phàm sẽ hỏi vấn đề như vậy, cậu nhẹ giọng nói: "Con trai, đã hơn ba tháng."

"Nó có tên không?"

"Không có, tôi không biết nên đặt nó họ Ngô hay họ Hoàng."

Hoàng Tử Thao hít một hơi thật sâu, cậu muốn rời khỏi cái ôm của Ngô Diệc Phàm, cậu không muốn thảo luận với Ngô Diệc Phàm về đứa con chưa kịp sinh ra đã mất đó, cậu nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Ngô Diệc Phàm. Nếu không, cậu không biết sau giây phút đó mình còn có đủ dũng khí hay không.

Cậu nói: "Ngô Diệc Phàm, vì vậy hãy buông tha cho tôi đi. Mặc kệ anh có tin hay không, quả thực năm đó tôi không phải cố ý đối với Trương Nghệ Hưng, đây không phải là trốn tránh trách nhiệm, tôi chỉ muốn để anh biết được tôi không hề hư hỏng hết thuốc chữa như vậy. Tôi thừa nhận năm đó mẹ là vì muốn bảo vệ tôi, dùng tiền để bức bách Trương Nghệ Hưng không báo cảnh sát, không tố cáo hành vi sai trái của tôi. Trong lòng các người có hận, muốn dằn vặt tôi, tôi cũng bằng lòng đón nhận. Thế nhưng Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao thực sự đã phải trả rất nhiều giá đắt, quãng đời còn lại của cậu ta cũng sẽ tiếp tục sám hối, nếu như anh nghĩ mạng của mẹ, mạng của con, cậu bị danh tiếng lưu vong bảy năm qua vẫn còn chưa đủ, vậy tôi cũng có thể đi đầu thú, đi ngồi tù.

Thế nhưng xin anh hãy thả tôi rời khỏi anh, bởi vì đó cũng là buông tha cho chính anh.

Hoàng Thiên Trang từng mở cho tôi nghe một đoạn ghi âm của Trương Nghệ Hưng, bên trong Trương Nghệ Hưng nói không hy vọng anh rơi vào thù hận không dứt ra được. Tôi không biết đoạn ghi âm đó là thật hay giả, nhưng tôi tin tưởng tâm ý trong đó là thật, bởi vì nếu tôi là Trương Nghệ Hưng tôi cũng sẽ nghĩ như vậy, tâm tình của tất cả những người yêu thương anh đều giống nhau.

Buông tha cho tôi chính là buông tha cho chính anh, để tôi ở lại bên cạnh anh dằn vặt, cũng chính là dằn vặt anh và Trương Nghệ Hưng.

Cho nên, Ngô Diệc Phàm, để tôi đi thôi."

Ngô Diệc Phàm không nói gì, cánh tay anh giống như gọng sắt kìm chặt Hoàng Tử Thao trước ngực của anh.

Hoàng Tử Thao không nhìn thấy vẻ mặt của anh, không biết thời khắc này Ngô Diệc Phàm đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cậu có thể cảm nhận được cậu đang dán chặt vào một cơ thể vô cùng căng thẳng, tạm thời cậu cũng không nói gì, lặng lẽ đợi lời tuyên án cuối cùng của anh.

Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, đèn đường đã bật sáng, ánh đèn neon của thành phố lóe lên, biết bao câu chuyện của những người nặng tình đang ẩn nấp tại những nơi xa hoa đó.

Trong phòng không có mở đèn, đen tối không rõ ràng, khiến cho sân thượng nho nhỏ này càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng tim đập của hai bên.

Đây là cái ôm cuối cùng của anh.

Ngô Diệc Phàm buông Hoàng Tử Thao ra, anh nói: "Cậu cút đi, Hoàng Tử Thao, cút đi thật xa, đừng bao giờ về nước nữa, tôi không muốn gặp lại cậu."

Giọng điệu của anh giống như ban đầu, tràn đầy chán ghét. Nhưng vẻ mặt của Hoàng Tử Thao lại bình tĩnh thản nhiên đón nhận, có lẽ là biết rõ, cho dù là như vậy, cũng có thể là lần cuối cùng nghe thấy.

Cậu nói: "Được, hãy cho tôi một chút thời gian thu dọn hành lý."

"Chừng nào thì cậu đi?"

"Zack đã mua vé máy bay tuần sau, có thể tôi sẽ đi cùng anh ấy."

"Không, ba ngày, tôi cho cậu ba ngày để rời khỏi. Nếu không tôi không đảm bảo rằng mình có hối hận hay không."

Hoàng Tử Thao muốn nói thế nhưng công việc trong tay tôi vẫn chưa hoàn thành, nhưng lời nói trong cổ họng vòng vo một hồi vẫn nuốt xuống. Ở trong nước nhiều hơn mấy ngày hay ít hơn mấy ngày thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ có thể làm phiền Zack giúp cậu làm nhiều việc hơn một chút, quay về Ý đền bù lại cho anh ta là được.

Kỳ thực chỉ cần muốn đi, thì làm gì có chuyện không đi được.

Ràng buộc giữa người và người, nói một cách thẳng thắn, cùng lắm chỉ là bốn chữ "Cam tâm tình nguyện" mà thôi.

Nếu muốn đoạn tuyệt, thì hãy đoạn tuyệt dứt khoát một chút đi.

Ba ngày cũng tốt, hơn một tuần cũng được, dây dưa giữa bọn họ, cuối cùng cũng phải kết thúc.

Hoàng Tử Thao gật đầu, cậu nói: "Được."

Ngô Diệc Phàm không để ý tới cậu nữa, giống như mỗi lần anh rời xa cậu, không mang theo cảm xúc gì mà cứ xoay người rời đi.

Hoàng Tử Thao nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, Ngô Diệc Phàm."

Cậu không biết anh có nghe thấy hay không, mà kỳ thực còn có nửa câu không có nói ra: "Tạm biệt, Ngô Diệc Phàm. Không, chúng ta vẫn đừng nên gặp lại thì hơn."

************

Hoàng Tử Thao nhờ anh Zack giúp cậu hoàn tất công việc, cậu mua vé máy bay đi Ý vào ba ngày sau.

Trước khi đi, cậu về từ biệt ba, nhưng cũng chỉ là ở Hoàng Thị vội vã gặp mặt một lần. Hình như ông Hoàng đang bận rộn nhiều việc, không rảnh đoái hoài đến cậu. Hai cha con cũng không kịp nói hơn mấy câu đã bận rộn bởi điện thoại, quản lí xin chỉ thị, và giám đốc điều hành cắt ngang. Có lẽ ông Hoàng căn bản không biết Hoàng Tử Thao muốn xuất ngoại, ông còn tưởng Hoàng Tử Thao chỉ đi Italy công tác vài ngày.

Hoàng Tử Thao cũng không giải thích gì thêm, mặc ông hiểu lầm. Cậu nghĩ, duyên phận giữa cha con có lẽ cũng là có định số.

Cậu cũng gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt chào tạm biệt, cảm ơn anh ta luôn chăm sóc cậu. Nhưng có vẻ anh tư cũng bận rộn nhiều việc, nói vài ba câu liền cúp máy, chỉ chúc cậu thuận buồm xuôi gió, hỏi có cần cử người đến tiễn hay không.

Hoàng Tử Thao cự tuyệt, nửa năm trước một mình trở về, nửa năm sau một mình đi, giải quyết xong ân oán ngày xưa, coi như là đến nơi đến chốn.

************

Bởi vì là đặt vé máy bay rất vội, trong vòng ba ngày trong thành phố vốn là không có chuyến bay phù hợp, cuối cùng chỉ đành bay đến Thượng Hải trước mới lại xuất phát.

Có điều, hành trình có vẻ không quá thuận lợi, Thượng Hải nổi mưa lớn, hầu hết tất cả mọi chuyến bay đều bị delay. Chờ đến quá nửa đêm, sân bay mới sắp xếp cho một bộ phận khách hàng đến khách sạn nghỉ ngơi. Bốn phía mọi người nổi giận, thiếu chút nữa tạo thành xung đột giữa hành khách và phục vụ.

Buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng mưa cũng ngừng, chuyến bay bị trì hoãn lúc trước cũng chuẩn đang chuẩn bị xếp hàng cất cánh. Thực tế Hoàng Tử Thao cũng không có việc gì gấp, cũng yên tâm ở trong đại sảnh sân bay chờ thông báo.

Gần 6h tối, màn hình hiển thị cuối cùng cũng thông báo chuyến bay sắp tới của cậu sắp cất cánh.

Nhiều nhất còn một tiếng đồng hồ nữa, cậu sẽ hoàn toàn rời khỏi Trung Quốc.

Trong đại sảnh chờ có một màn hình điện tử lớn, chiếu các loại quảng cáo cùng tin tức, âm nhạc... Đại đa số mọi người đều cúi đầu nghịch điện thoại di động, ipad, không có mấy người ngẩng đầu, nó giống như một cái phông nền tạp âm ở nơi đó theo vòng tuần hoàn mà phát ra.

6 giờ 15 phút, chuyến bay của Hoàng Tử Thao bắt đầu xếp hàng đăng ký, cậu chen chúc ở trong đám người, không biết lần này rời đi trong lòng là cảm giác gì.

Sau đó, cậu nhìn thấy trên màn hình điện tử lớn đột nhiên xuất hiện một tin tức.

Cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Thị hôm nay sụt giảm mạnh, bị nghi ngờ do can thiệp vào dự án sân bay mới, hối lộ chuyên gia. Có liên quan đến mạng người, cảnh sát đã can thiệp, đưa vài quản lí cùng với chủ tịch Hoàng Duy Thức đi điều tra.

Trước mắt, cổ phiếu của Hoàng Thị đã tuyên bố bị đóng băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro