Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 011 – Bất đắc dĩ

Phía trước một biệt thự xa hoa, cô đứng trước cửa không ngừng lưỡng lự, vài năm nay tuy rằng cô đã không gặp ông, nhưng ông cũng từng ghé qua trường học để thăm cô, thỉnh thoảng còn tặng cho cô vài thứ, và để lại địa chỉ nhờ bảo vệ canh cổng của trường giao cho cô, nói nếu cô có việc gì cần thì cứ đến tìm ông, cho dù vất vả nhưng cô cũng chưa từng đến tìm, bởi vì cô không muốn nhìn thấy ông, bất đắc dĩ lắm hôm nay mới phải đến tìm ông, nhìn thấy ánh đèn sáng chói bên trong, lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn cô, cô cố lấy dũng khí, không tiếp tục do dự mà nhấn chuông cửa………

“Xin hỏi cô tìm ai?” Một cô bảo mẫu trẻ tuổi mở cửa ra.

“Tôi………..”

“Ai vậy ?” Vẫn còn chưa nói xong đã thấy từ trong phòng bước ra một người phụ nữ đang mang thai ăn mặc rất mốt, nhìn thấy cô cũng hơi hơi sửng sốt, Cô ta là ai? Cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa, lập tức liền nhận ra, trong lòng có một loại cảm giác không tốt, sáu năm qua không hề liên lạc, tại sao con bé lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Nhất định là không phải chuyện tốt, nghĩ vậy nên giọng điệu trở nên lạnh nhạt, vẻ mặt tỏ ra phiền chán “Cô tới đây làm gì?”

Taeyeon nhìn thấy vẻ mặt lạnh như tiền của bà, còn có cái bụng đang nhô cao, trong lòng lại càng phát sinh thù hận, nguyên nhân gây ra căn bệnh của mẹ cô, chính là bà ta – Han Soojin, sáu năm trước đã đoạt đi ba, làm cho đầu óc mẹ trở nên thất thường, làm cho cuộc sống hạnh phúc của mình tan tành chỉ trong một đêm, lòng thù hận của mình đối với bà ta không có từ ngữ nào có thể diễn đạt được, giọng nói so với bà ta còn lạnh hơn “Tôi đến tìm ông ấy, ông ấy có ở nhà không?”

“Ông ấy?” Giọng nói của Han Soojin vút cao, không cười đánh giá cô, hừ lạnh vài tiếng “Cô đúng thật là có giáo dục, đây là đứa con gái mà Lee YoonHee đã dạy dỗ ra ư…?..”

“Câm miệng, bà không xứng để gọi tên mẹ tôi.”Taeyeon la to, gắt gao siết chặt tay, hận bà ta tới cực điểm.

Han Soojin bị cô làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới tuổi cô còn nhỏ nhưng tính tình lại như người lớn vậy, cố ý châm chọc: “Lúc trước, khi ba cô và mẹ cô ly hôn, là ai đã nói, cho dù chết đói chết rét cũng sẽ không đến tìm ông ấy, lại càng không muốn nhìn thấy ông ấy………..”

Taeyeon gắt gao cắn chặt môi, đè nén cơn phẫn nộ đang dâng lên trong lòng ngực, phải, lúc trước cô đã từng thề, chỉ cần ba rời khỏi mẹ và cô, thì cả đời này cô cũng không gặp ông, nhưng mà chính cô cũng không ngờ, cô cũng có ngày trở nên bất lực như vậy………

“Soojin, ai tới vậy? Sao không mời vào?” Ông Kim đi tới, tuy rằng đã năm mươi tuổi nhưng nét mặt của ông vẫn tỏa sáng như trước, trông trẻ hơn so với độ tuổi của mình rất nhiều, nhìn thấy người đứng trước cửa là cô, ông cũng ngây ngẩn cả người, sau khi kinh ngạc qua đi, ông lại vô cùng vui mừng, có chút không biết phải làm sao, nói:“Taeyeon, con đã đến rồi, cuối cùng con cũng chịu gặp ba, mau, mau vào nhà đi.”

Ánh mắt Taeyeon lạnh lùng phức tạp nhìn ông một cái, đi vào căn phòng cực kỳ lộng lẫy, mỗi một món đồ trong căn phòng này đều làm cho lòng của cô đau đớn, nếu không phải vì bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tới nơi này cầu xin ông.

“Tiểu thư, mời dùng trà.”Chị bảo mẫu đặt chén trà trước mặt cô.

“Taeyeon, ngồi xuống đây, cùng ba……….”

“Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.” Cô cắt ngang lời nói của ông, cô không muốn nói nhiều lời dư thừa với ông, mặc dù trước kia ông là người cha rất yêu thương mình, nhưng cũng chính ông là người cha đã làm tổn thương mình, từ giây phút cô rời khỏi gia đình họ Kim, ông đã không còn là ba của cô nữa.

“Có chuyện?” Ông Kim ngẩn người ra một lúc, “Con nói đi, có chuyện gì? Ba nhất định sẽ giúp con thực hiện.”Sáu năm, hiếm khi con gái tới gặp mình, mặc kệ thến ào ông cũng nhất định sẽ đáp ứng.

Han Soojin ngồi ở một bên nhíu mày một chút, đã biết con bé đến đây không phải có chuyện tốt lành gì rồi?

“Tôi cần một trăm vạn, ông cho tôi mượn, sau này tôi nhất định trả lại cho ông.”Taeyeon trực tiếp nói, cô sẽ không nhận không tiền của ông.

“Một trăm vạn.” Ông Kim lại ngây người, “Taeyeon trước tiên con hãy nói cho ba biết, tại sao lại cần một trăm vạn?”Ông có thể cho, nhưng ông muốn hiểu được, cô cần một trăm vạn để làm gì?

“Ông không cần biết, ông có cho mượn hay không, nếu không cho thì tôi về trước.”Taeyeon biết thái độ của mình không tốt, nhưng cô không có cách nào để không hận ông.

~~~~~~~~~~~~'

Chương 012 – Nảy sinh một kế

Ông Kim nhìn con gái mình, quần áo trên người đã cũ mèm, trên gương mặt tươi trẻ lại vô cùng tiều tụy………..Tim lập tức đau nhói, sáu năm, ông thiếu nợ con gái nhiều lắm, mặc kệ con bé muốn làm cái gì? Ông đều đồng ý, gật đầu nói: “Được, con chờ một chút, ba lên lầu lấy chi phiếu cho con.”

Han Soojin ngồi ở một bên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, một trăm vạn, nghe con bé nói liền cho ngay, không thèm thương lượng với mình một tiếng, anh xem mình là cái gì? Nói thế nào đi nữa thì tiền này một nửa cũng là của mình, cô cũng muốn để lại cho đứa con của mình. Không được, không thể để cho con bé không công lấy đi một trăm vạn, nghĩ vậy cho nên lập tức lên tiếng: “Không thể cho, tiền này là chúng ta cùng nhau kiếm được, phải để lại cho con mình, đừng quên, lúc trước, khi anh ly hôn đã đem tất cả tiền để lại cho bọn họ, hiện tại tiền này là của em.”

“Soojin, không cần làm ầm lên, bây giờ Taeyeon cần tiền, cho dù em có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ cho.”Vẻ mặt ông Kim trở nên nghiêm túc, nói xong lập tức chạy lên lầu.

Taeyeon nhìn ông, thật sự không ngờ ông lại vui vẻ đáp ứng, ông vẫn là người cha của trước kia, thương cô, yêu cô sao? Nước mắt nhanh chóng tràn ra hốc mắt, cô nên hận ông hay là nên thương ông?

 Nhìn thấy chồng hoàn toàn coi rẻ mình,Han Soojin tức điên lên, đem tất cả tức giận bùng phát lên người cô……..

“Có phải Lee YoonHee bảo cô đến xin tiền hay không? Số tiền để lại cho các người, nhanh như vậy đã tiêu hết rồi sao? Những lời nói trước kia đã quên sạch sẽ rồi à?”

“Tôi không quan tâm đến bà, bà tốt nhất nên thức thời một chút, đừng chọc giận tôi, tôi không còn là một cô bé như trước kia đâu, còn nữa, tôi đã cảnh cáo bà, đừng nhắc đến tên của mẹ tôi, bà không xứng, số tiền này, tôi cũng không lấy không, tôi sẽ hoàn trả.”  Taeyeon hung hăng nhìn chằm chằm bà.

“Mẹ của cô là ai chứ? Không cho nhắc đến tên, nếu có bản lĩnh như vậy, tại sao lại bảo cô đến đây xin tiền, theo lý mà nói, lúc trước ba cô để lại cho các người không ít tiền, tại sao lại tiêu hết nhanh như vậy? Không phải là nuôi trai đó chứ.” Han Soojin cố sức khiêu khích cô, chủ yếu muốn làm cho cô thẹn quá hóa giận mà rời đi………..

Taeyeon vừa định tức giận, đột nhiên hiểu ra được, mục đích những lời nói của bà ta, nhìn chằm chằm bà, sau đó nở nụ cười: “Không sai, chính là dùng tiền nuôi trai, bây giờ còn dùng đến tiền của bà và ông ta cùng nhau kiếm để nuôi trai, thế nào? Không phục sao?” Cô hận chết người đàn bà trước mắt này, nếu như giết người mà không phải đền mạng thì cô nhất định giết chết bà ta.

“Cô………..”  Han Soojin bị cô chọc giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, vung tay đánh về phía trước………

“Dừng tay, bà còn muốn đánh tôi sao?” Cô lập tức dùng tay ngăn cản……..

Thân mình của Han Soojin lại lảo đảo, ngã vào trên ghế sô pha, đột nhiên bụng cảm thấy hơi hơi đau, trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ sắp sinh……….

Nhìn thấy ông Kim vừa xuống lầu, khóe mắt chợt lóe sáng, nảy ra một kế, ôm bụng kêu to: “A, đau bụng quá, Taeyeon, tại sao con lại đẩy dì? Cho dù con hận dì, nhưng đứa nhỏ này nói như thế nào cũng là em trai của con, nếu nó xảy ra chuyện, trong lòng con sẽ cảm thấy vui sao? A……..”

“Phu nhân, bà có đau lắm không?” Chị bảo mẫu lập tức chạy tới đỡ bà ta.

“Soojin, em làm sao vậy?” ông Kim nhìn bà hô to, lập tức từ trên lầu chạy vội xuống dưới………..

“Taeyeon, con hận dì như vậy sao? Ông xã à, em đau bụng quá, nhất định phải cứu lấy đứa nhỏ, đây là đứa con mà chúng ta phải trăm cay nghìn đắng mới có được, nếu nó xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa……”  Han Soojin  ủy khuất nắm lấy tay ông, nước mắt rơi lã chã, bà không phải diễn trò, mà thật sự là bởi vì đau bụng, cảm giác hạ thể trào ra một luồng nhiệt………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro