Chương 111+112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111 -- Taeyeon mất tích

Nhìn thấy sắc mặt anh xanh mét, trong lòng Heechul có vài phần đắc ý, lại nói:“Taeyeon đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, mấy ngày nữa chuẩn bị đi đăng ký, cho nên tốt nhất anh hãy cách xa cô ấy một chút. Cô ấy sẽ nhanh chóng trở thành vợ của tôi thôi.”

“Vợ của anh? Vậy chờ đến lúc cô ấy trở thành vợ của anh thì hãy khoe ra. Hiện tại cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, người đàn ông nằm ở bên cạnh cô ấy là tôi.” Byun Baekhyun cười lạnh, tưởng công kích được mình sao? Anh ta vẫn còn non lắm.

Những lời này không thể nghi ngờ đã kích thích thần kinh của anh, anh không hề nghĩ ngợi liền thốt ra: “Ai nói người đàn ông nằm ở bên cạnh cô ấy là anh? Ngày hôm qua người đàn ông nằm ở bên cạnh cô ấy hình như là tôi.”

“Cái gì? Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa xem.” Byun Baekhyun nắm lấy cổ áo của anh, nắm tay siết chặt rung động.

“Tôi nói, đêm qua tôi là người đàn ông của cô ấy.”Heechul tuyệt không sợ hãi sự tức giận của anh, thẳng thắn cùng anh đối nghịch.

“Nói lại lần nữa.” Byun Baekhyun nghiến răng từng chữ, từng chữ. Nghĩ đến cô ở cùng người đàn ông khác anh liền tức giận.

“Dù có nói mười lần cũng vậy thôi. Tối hôm qua tôi là người đàn ông của cô ấy.”Ánh mắt Heechul biểu lộ sự đắc ý.

“Đáng chết!” Byun Baekhyun vừa muốn đấm ra một đấm, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai ở bên cạnh.

“A! Đó không phải là Byun Baekhyun sao? Có phải không?” Một nữ sinh lấy tay chỉ vào anh lộ vẻ không thể tin được.

Byun Baekhyun không nghĩ đến mình ở cổng trường học lại bị người nhận ra, nhanh chóng buông tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười nghề nghiệp.

“Là anh ấy, thật sự là anh ấy. Trời ạ! Đẹp trai quá!” Có nữ sinh lập tức nói.

Tiếng nói vừa dứt, tất cả các nữ sinh đều chạy về phía anh.

“Byun tiên sinh, xin hỏi sao anh lại tới đây?”

“Anh tới đây tìm ai vậy?”Đây mới là chủ đề mà các cô càng thêm quan tâm.

“Mọi người, xin nhường đường. Hôm nay tôi đến thay bạn mình đón một người bạn, cô ấy tên là Kim Taeyeon. Xin hỏi, các cô ai là Taeyeon?” Trên mặt Byun Baekhyun luôn mang theo một nụ cười không đổi, giả vờ hỏi. Anh không phải ngốc, nếu nói cho các cô biết là mình đến tìm cô ấy sẽ mang đến cho cô vô số rắc rối, cũng sẽ khiến cô ấy chán ghét mình hơn.

“Taeyeon? Là cô ấy? Hôm nay cô ấy không đi học.” Có nữ sinh chợt hô, nhưng mà tại sao lại là cô ấy.

“Không đi học?” Byun Baekhyun ngây ra một lúc, sao cô lại không đi học, vậy cô đi đâu được???

Heechul đứng ở một bên cũng ngây ngẩn cả người, cô ấy không đi học, vậy cô ấy đi đâu? Anh ta cũng ở đây, chắc chắn là không phải ở cùng một chỗ với anh ta.

Tiffany vừa đi ra liền nhìn thấy cổng trường học tập trung rất nhiều người, kinh ngạc nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người thế?”

“Fany, cậu còn không biết sao? Byun Baekhyun tới đây, thật là khiến cho người ta kích động mà. Mình phải nhanh chân đến xem, biết đâu anh ấy sẽ để ý đến mình. Cậu cũng nhanh đến đây đi.”Một nữ sinh chạy qua bên cạnh cô nói.

“Là anh ta sao?” Tiffany lập tức hiểu được, anh ta chắc là đến tìm Taeyeon. Trong lòng âm thầm may mắn, may là Taeyeon trốn đi, nếu không ngày mai cô ấy sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng ở trong trường. Nhìn đến mọi người điên cuồng như vậy, cô nhún vai cười cười. Nếu là trước đây, chính mình chắc là cũng sẽ chạy đến nhưng mà sau khi chịu thương tổn, cô đã trưởng thành rất nhiều.

Xoay người muốn từ bên cạnh đi qua, cánh tay bỗng nhiên lại bị người kéo lại, quay đầu nhìn lại, kinh ngạc hỏi:“Heechul, sao lại là anh?” Nhưng mà nhìn thấy bó hoa hồng trong tay anh cô cũng hiểu được anh đến làm gì, cũng là đến đón Taeyeon. Vô cùng may mắn là cô ấy không có ở đây, nếu không, trong trường hợp này không biết nên ứng phó như thế nào.

“Fany, Taeyeon đâu? Vì sao cô ấy lại không đi học?”Anh vội vã hỏi, các cô là bạn bè tốt, chắc chắn cô sẽ biết.

“Em không biết, em cũng đang định hỏi anh đây. Buổi sáng, em gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đã tắt điện thoại, em đang muốn đi xem cô ấy, chúng ta cùng đi đi.” Tiffany giả ngu nói.

“Em cũng không biết?”Heechul có chút lo lắng, vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh lên. Sẽ không phải là cô ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Vâng.” Tiffany thấy mình không thể thoát thân, đành phải cùng anh đi một chuyến.

Tuy rằng Byun Baekhyun bị mọi người vây chật như nêm cối, nhưng mà vẫn nhìn thấy hai người vội vàng rời đi, lập tức giơ tay chào tạm biệt nói: “Mọi người, xin nhường đường, nếu cô ấy không có ở đây vậy tôi sẽ nói lại với bạn tôi. Tôi còn có việc phải đi trước.” Xông ra khỏi đám người, lên xe, thở ra một ngụm khí liền khởi động xe quay đầu lại đi ra ngoài.

Xe của anh và xe taxi cùng nhau dừng ở cổng khu nhà.

“Anh đến đây làm gì?”Heechul nhìn thấy anh, giọng điệu không vui hỏi.

“Anh không có tư cách chất vấn tôi.” Ánh mắt Byun Baekhyun lạnh như băng nhìn anh chằm chằm.

Tiffany thấy bộ dạng bọn họ như thế này, thật có chút hâm mộ Taeyeon. Xem ra bọn họ đều yêu cô ấy thật, nhưng mà lúc này cô cũng chỉ có thể giả vờ sốt ruột nói:“Được rồi, hai người không cần phải như thế này. Taeyeon quan trọng nhất, biết đâu cô ấy bị bệnh.” Nói xong đi đến trước cửa.

Bị bệnh? Trong lòng Byun Baekhyun quýnh lên, lập tức đẩy cô ra, thấy cánh cửa này làm bằng gỗ liền dùng thân thể đánh lên.

“Anh làm gì vậy?” Tiffany hỏi.

“Cô không thấy mình nói thừa sao, tất nhiên là phá cửa rồi.” Byun Baekhyun nói xong nhìn Heechul đứng ở một bên, phân phó nói: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không lại đây giúp tôi.”

Mặc dù Heechul có một trăm lần không muốn, nhưng mà lo lắng cho Taeyeon, đành phải dùng thân thể đánh lên.

Nhìn bộ dạng bọn họ như thế này, Tiffany nhịn không được xì một tiếng, nở nụ cười.

“Cô cười cái gì?” Byun Baekhyun nhìn cô, lúc này cô còn có tâm trạng mà cười.

“Tôi làm sao có thể không cười. Hai kẻ ngốc, tôi có chìa khóa.” Tiffany lắc lắc chìa khóa trong tay.

“Cô có chìa khóa?” Byun Baekhyun ngây ra một lúc lập tức nổi giận nói: “Cô có chìa khóa tại sao không mở cửa?”Hại anh toàn thân đều bị đụng đau.

“Tôi muốn mở cửa, nhưng không biết ai tự cho là mình thông minh đẩy tôi sang một bên.” Tiffany vừa nói vừa mở cửa ra, thật ra thì anh cũng rất dễ thương.

Cửa vừa mở ra, hai người bọn họ giống như tên bắn vọt vào trong phòng, lại nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, chăn gối đều xếp ngay ngắn.

Hai người đều ngây ngẩn cả người, không ở nhà cũng không đi học vậy cô ấy ở đâu.

“SaoTaeyeon lại không có ở nhà?” Tiffany cũng giả vờ nghi hoặc hỏi.

“Heechul, không phải anh nói đêm qua anh cùng cô ấy ở chung một chỗ sao? Vậy cô ấy đâu?” Byun Baekhyun nghiến răng nhìn chằm chằm anh.

“Tôi ...” Heechul cũng có chút lúng túng, nhưng mà không muốn để cho anh biết tối hôm qua bọn họ không ở cùng một chỗ, đành phải nói: “Sáng sớm tôi đã đi làm.”

Nhưng mà ánh mắt né tránh của anh không thể lừa gạt được Byun Baekhyun. Có điều phát hiện này khiến cho tâm tình của anh rất tốt, chí ít bọn họ không có ở cùng với nhau.

“Có khi nào cô ấy đi thăm dì không?” Heechul đột nhiên nghĩ đến nói.

“Không đâu.” Tiffany lắc đầu: “Ngày hôm qua cô ấy vừa mới đi.” Đột nhiên phát giác chính mình lỡ mồm liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Hôm qua cô ấy đã đi, làm sao cô biết được?” Ánh mắt Byun Baekhyun nhìn cô chằm chằm.

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 112 -- Lộ tẩy

“Tôi ...” Tiffany không dám nhìn vào mắt của anh, bộ dạng anh nổi giận thật đáng sợ. Thật là hận cái miệng rộng của mình, không có việc gì lại lắm miệng làm gì. Bây giờ phải làm thế nào đây, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ, dưới tình thế cấp bách liền giải thích: “Ngày hôm qua Taeyeon không đi học, tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói là đi thăm mẹ. Còn nữa, bởi vì dì bị bệnh nên cho dù Taeyeon có ở đó, hai người cũng không nên đến làm phiền.” Lý do này chắc là được rồi đi.

“Tôi sẽ không đi làm phiền bà ấy, chỉ là muốn hỏi bệnh viện một câu xem cô ấy có ở đó không.” Byun Baekhyun nói. Biết đâu hôm nay cô ấy ở đó.

“Taeyeon nhất định không có ở đó.” Heechul đột nhiên nói: “Lúc này bệnh viện phải đóng cửa chắc là sẽ không để cho người nhà vào thăm, cho dù bây giờ vào cũng sẽ bị mời ra ngoài.”

“Vậy cô ấy sẽ đi đâu?” Tiffany muốn che đậy sai lầm vừa rồi của mình lập tức hỏi. Lại phát hiện Byun Baekhyun đang nhìn mình chằm chằm, dọa tim của cô nhảy bùm bùm lên.

“Tôi đi tìm cô ấy.” Heechul nói xong liền chạy ra ngoài cửa. Anh cũng không biết Taeyeon sẽ đi đâu, bình thường cuộc sống của cô rất đơn giản. Ngoài nhà của cô, trường học và nơi làm thêm, cô cũng không còn chỗ nào khác có thể đi. Có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?!

“Tôi cũng đi tìm.” Tiffany định chạy ra cửa.

Byun Baekhyun thoáng cái bắt lấy cánh tay của cô: “Hwang  tiểu thư, tôi và cô cùng đi.”

“Không cần, chúng ta chia nhau ra tìm như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ lớn hơn.” Tiffany nở một nụ cười, có phải anh quá thông minh rồi không.

Byun Baekhyun lại mặc kệ cô, lôi kéo cô lên xe, lập tức nhìn chằm chằm cô hỏi: “Nói đi. Cô ấy ở đâu?”

“Cái gì? Cô ấy ở đâu làm sao tôi biết được.” Tiffany bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Làm sao anh lại khẳng định mình biết cô ấy ở đâu.

“Cô không biết?!” Anh nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

“Đúng vậy, tôi không biết.” Tiffany thẳng lưng, cô chính là không nói. Cũng không tin anh có thể làm gì mình.

“Thế nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô. Cô không nói cho tôi biết cũng không sao. Chỉ cần cô nói cho tôi biết cô ấy có tốt không? Như vậy ít nhất tôi sẽ yên tâm.” Byun Baekhyun hỏi.

“Anh cứ yên tâm, cô ấy rất tốt.” Lời vừa ra khỏi miệng Tiffany liền mở lớn mắt nhìn anh. Bị lừa, anh ta thật gian xảo.

Khóe môi Byun Baekhyun lộ ra một nụ cười tươi khi thực hiện được âm mưu: “Bây giờ cô còn nói cô không biết sao?”

“Byun Baekhyun, vì sao anh lại thông minh như vậy. Tuy nhiên cho dù tôi biết cô ấy ở đâu, tôi cũng sẽ không nói cho anh. Anh không cần phải hao tâm tổn trí.” Nếu bị anh nhìn ra cô cũng sẽ không giấu giếm nữa, nhưng mà cô quyết định sẽ không bán đứng Taeyeon.

“Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao cô ấy lại trốn đi?” Anh chỉ muốn biết nguyên nhân này.

“Còn không phải bị các anh ép. Các anh chỉ quan tâm cảm nhận của chính mình, đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của Taeyeon chưa?” Tiffany tức giận nhìn anh.

“Ai nói tôi không quan tâm đếm cảm nhận của cô ấy?” Byun Baekhyun hỏi lại cô.

“Tôi không biết. Anh tự hỏi chính cô ấy đi.” Cô tức giận trả lời.

“Được, tôi đi hỏi cô ấy. Cô dẫn tôi đi, cô ấy ở đâu?” Byun Baekhyun thầm muốn gặp mặt cô hỏi một chuyện, Heechul nói cô đồng ý gả cho anh ta có phải là thật không.

“Tôi đã nói tôi sẽ không nói cho anh biết, trừ khi Taeyeon tự trở về.” Vốn dĩ chính là cô bảo cô ấy đi, làm sao có thể dẫn anh đi.

“Vậy cô hãy suy nghĩ kỹ. Nếu cô không cho tôi biết, tôi sẽ không thả cô đi.” Byun Baekhyun uy hiếp nói.

“Tùy anh, đúng lúc lần trước bị anh uy hiếp, anh đưa cho tôi vật gì đó tôi không nhận, lúc đó còn hối hận. Lần này thừa dịp bù lại.” Tiffany nhìn anh, cô mới không sợ đâu. Anh thích Taeyeon nên sẽ không dám làm gì mình.

“Tiểu thư, có phải cô muốn thứ gì? Cô hiểu cái gì gọi là 'qua thôn này sẽ không quên quán cũ' chứ? Nếu cô nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.” Byun Baekhyun nói.

“Đừng dùng tiền bạc dụ dỗ tôi. Tình cảm của tôi và cô ấy tiền bạc không thể so sánh được. Cho dù anh cho tôi một trăm ngàn, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết.” Tiffany lườm anh một cái, đây không phải là bệnh chung của người có tiền chứ.

“Được, vậy tôi cho cô một trăm ngàn, nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Byun Baekhyun lấy chi phiếu ra, nhanh chóng viết một dãy số lên phía trên, đưa tới trước mặt cô.

Tiffany mở to hai mắt nhìn vào con số ở phía trên. Trời ạ! Thật sự là một trăm ngàn. Cô lớn thế này còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Rất cám dỗ, không, là vô cùng cám dỗ, một trăm ngàn, một trăm ngàn, có nó thì cái gì cũng có thể có.

“Thế nào? Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Byun Baekhyun nhìn thấy bộ dáng kia của cô là biết cô đã động tâm.

Tay Tiffany có chút run rẩy cầm lấy chi phiếu nhìn khoảng nửa ngày mới buông ra, vạn phần không muốn nhưng vẫn kìm nén, thầm nói:“Tôi không thể nói cho anh được. Anh cầm tiền về đi.”Nhưng mà trong lòng vì một trăm ngàn kia mà thương tâm muốn chết. Taetae, mình vì cậu mà từ chối một trăm ngàn đó.

Byun Baekhyun thật không ngờ cô đối với Taeyeon hết lòng như thế. Thế nhưng cũng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không muốn buông tha của cô, cố ý nói: “Không đủ sao? Vậy hai trăm ngàn.”

“Dừng.” Tiffany lập tức đứng lên: “Anh đừng dùng tiền dụ dỗ tôi, tuy rằng tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ. Nhưng mà tình cảm của tôi và Taeyeon cũng không phải là giả.”

“Được rồi, nếu như vậy thì thôi đi.” Byun Baekhyun đem chi phiếu thu lại, ít nhất mình cũng biết cô ấy bình an.

“Nhưng mà tôi đói bụng.” Tiffany muốn tìm cơ hội trốn.

Byun Baekhyun liếc mắt nhìn cô một cái, khởi động xe, dừng ở cửa một khách sạn. Trước khi đi vào cố ý cùng bảo vệ nói mấy câu.

Tiffany tính thực hiện kế hoạch của mình, cười với anh, nói: “Thật xin lỗi, trước đó tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút.”

“Tôi ở phòng ăn chờ cô.” Byun Baekhyun nói xong liền đi về phía phòng ăn. 

Tiffany cười le lưỡi, xoay người liền chạy xuống dưới lầu. Nhưng mà vừa chạy đến cửa đã bị bảo vệ ngăn cản:“Tiểu thư, thật xin lỗi. Byun tổng đã dặn dò cô không thể rời đi.”

“Vì sao? Tránh ra.” Tiffany hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

“Thật xin lỗi, trừ khi Byun tổng ra lệnh, nếu không tôi sẽ không để cho cô đi. Mời cô quay lại.” Bảo vệ rất lễ phép nhưng cũng rất ngoan cố.

“Anh ...” Tiffany thở phì phì trừng mắt nhìn bảo vệ.

“Tiểu thư, cô có thể tự mình nói với Byun tổng.” Bảo vệ vẫn ngăn cô lại.

“Không cần anh dạy, tôi tự biết mình nên làm gì.” Cô quay người lại thở phì phì đi lên lầu.

Đi lên trên lầu thì nhìn thấy anh đã gọi thức ăn ra, tức giận cầm lấy đũa ăn ngay.

“Cứ từ từ, đừng gấp như thế, cô còn rất nhiều thời gian.” Byun Baekhyun nói.

“Keng.” Cô tức giận ném đôi đũa lên trên bàn “Byun tiên sinh, nói cho anh biết, bất luận anh ép hỏi tôi như thế nào tôi cũng sẽ không bán đứng Taeyeon.”

Reng reng reng… Tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô sửng sốt, theo bản năng nghĩ đến, có thể nào là Taeyeon không.

p/s rds ko nên xem chùa dưới mọi hình thức :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro