Chương 81+82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 081 – Chật vật không chịu nổi 

Do KyungSoo nghe thấy anh nói như vậy liền nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, nói: “Byun Baek, có khi nào là nơi mà một tháng trước chúng ta vừa mới thu mua không?”

“Đáng chết… KyungSoo, chúng ta đi thử xem.” Byun Baekhyun chửi bới, vừa lái xe chạy đi, vừa dặn dò cô: “Taeyeon, em chờ anh, anh lập tức đến ngay.”

“Anh nhanh lên đi, em sợ lắm.” Taeyeon cuộn người lại, cố chống chọi lại với gió lạnh.

“Đừng sợ, nói cho anh biết làm sao mà em trốn được, bọn chúng đâu, chúng có làm gì em không?” Byun Baekhyun không ngừng nói chuyện cùng cô qua điện thoại,Do KyungSoo lái xe như bay tới vùng ngoại ô mà anh nói.

Hóa ra bọn chúng đã sớm đi mất, không gọi điện cho mình không biết là quên hay cố ý, có điều, hiện giờ đã không còn quan trọng, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ hơn: “Em còn có thể đi lại không? Nếu em còn sức thì chầm chậm đi tới nơi có nhà chờ bọn anh, em cũng sẽ không phải sợ nữa.” Như vậy là an toàn nhất, anh cũng sợ nếu cô cứ ở đó, chẳng may lại gặp nguy hiểm.

“Em còn đi được…” Nghe được anh cổ vũ, Taeyeon miễn cưỡng đứng lên đi vài bước về phía trước…

“Nói cho anh biết, em bị bắt đi như thế nào?” Byun Baekhyun không muốn cô cảm thấy sợ hãi, cho nên không ngừng nói chuyện với cô.

Cô vừa đi vừa trả lời: “Lúc tan học, bọn chúng đến nói với em, mẹ có chuyện. Lòng em rối lên, liền theo lên xe của bọn chúng, chờ tới khi em phát hiện đã chậm, em giãy dụa muốn xuống xe, la lên kêu cứu, nhưng bị bọn chúng chụp thuốc mê…”

“Vậy em có biết vì sao bọn chúng bắt em không?” Byun Baekhyun hỏi, cô sẽ không biết cô bị bắt vì anh chứ?

“Bọn chúng nói…” Nghĩ tới đây cô cảm thấy thật sự tủi thân.

“Nói cái gì?”

“Nói muốn mang em đi bán ra nước ngoài, kiếm tiền cho bọn chúng.” Cho đến bây giờ cô vẫn không rõ vì sao bọn chúng lại nhìn trúng mình, cô cũng không phải quá đẹp, người xinh đẹp hơn cô còn nhiều mà.

“Cái gì?” Byun Baekhyun ngây ra, bật cười, bọn chúng cũng biết bịa chuyện để dọa người nha.

“Anh cười cái gì? Cười đã chưa?” Taeyeon có chút tức giận, mình bị hù sợ chết khiếp mà anh còn dám cười…

“Anh cười là cười em quá đơn thuần nha, cô gái ngốc nghếch, em cho là đưa người nhập cư trái phép ra nước ngoài đơn giản vậy sao?” Byun Baekhyun thật sự cảm thấy cô ngốc nghếch, nhưng như vậy lại có điểm đáng yêu.

Hả? Cô ngẩn người, anh có ý gì? Chẳng lẽ bọn chúng chỉ dọa mình, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, mới thấy sơ hở chồng chất… bọn chúng luôn nói bán mình, lại chỉ có một mình cô, không có thấy 1 người con gái nào khác, nếu bọn chúng thực sự là một tập đoàn, không lẽ nào chỉ kiếm 1 người… kết quả chỉ có một, đó là bọn chúng dọa mình, có điều kết quả này lại làm cô thật vui mừng, ít nhất cô cũng tránh được một kiếp nạn.

“Làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện nữa?”Không nghe được tiếng của cô, tim anh không khỏi lại khẩn trương lên.

“Nói cái gì?” Cô hiện giờ thực sự buồn bực.

‘Tít… tít… tít…’ di động báo hiệu sắp hết pin, cô bất tri bất giác cũng đã tới cửa nhà ai đó, vội vàng nói: “Di động hết pin, em đã tìm được nhà có người rồi…”

Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã tắt, cô cho điện thoại vào túi, đưa tay gõ cửa.

“Muộn rồi, ai còn tới vậy?”Một giọng nói trung niên nhưng khỏe mạnh từ bên trong truyền ra, cửa lập tức được mở, nhìn thấy cô gái trước mặt bộ dáng chật vật, liền cất tiếng hỏi: “Cô tìm ai?”

“Bác ạ, cháu cùng bạn học đi chơi, chẳng may cháu bị lạc đường, lại không thông thạo nơi này nên có chút sợ hãi, có thể cho cháu vào nhà nghỉ chân một chút được không ạ? Bạn cháu sẽ nhanh chóng tới đón cháu thôi ạ.” Taeyeon lễ phép nói.

“Hóa ra là vậy, mau vào đi cháu.” Bác trai rất nhiệt tình mời cô, cũng không cẩn thận xem xét lời nói của cô có trăm ngàn chỗ hở, nhìn dáng vẻ của ông thật chất phác, thật thiện lương.

“Cám ơn bác.” Cô cảm kích nói tiếng cảm ơn, đi theo ông vào trong.

Ông rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Cháu gái, có phải đã bị dọa cho kinh sợ hay không? Thực không hiểu nổi các cháu, ở nông thôn, mọi người trăm phương ngàn kế muốn vào thành phố, các cháu lại chạy đến nông thôn này, có cái gì đẹp đâu.”

Cô bưng ly nước lên uống, chỉ biết cười mà không biết nên giải thích thế nào, mà có giải thích, chỉ sợ ông nghe không hiểu, huống chi cô cũng không phải thật sự đến đây chơi.

“Cháu à, có đói bụng không, để bác lấy cho cháu chút gì đó nhé.” Bác trai nói xong liền đi vào bếp, rất nhanh đã mang ra một đĩa bánh rán, “Không còn thứ gì khác, cháu lót dạ tạm thứ này vậy nha.”

“Cám ơn bác ạ.” Taeyeon thật sự không nghĩ tới có thể gặp người tốt như ông vậy, xem ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đã hơn một ngày không có ăn gì, cô không khách sáo nữa, cầm lên ăn như hổ đói, nói cũng thành cà lăm, thật sự đói rồi thì còn lo lắng đến hình tượng gì nữa.

Do KyungSoo lái xe chầm chậm, nhìn kho hàng trước mắt có vài người, nói: “Kho hàng ở phía trước kìa, có lẽ cô ấy ở trong đó.”

Byun Baekhyun nhìn xung quanh, thấy duy nhất một nhà còn sáng đèn, nói: “Hẳn là nhà đó, chúng ta qua đó xem đi.”

Taeyeon cầm miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, uống một ngụm trà nóng, chân thành cảm ơn ông: “Cám ơn bác.”

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng anh gọi: “Có ai không? Taeyeon, em có ở bên trong không?” 

Anh đến rồi, cô lập tức đứng dậy, không biết vì sao tâm tình lại cực kỳ kích động.

Ông vội vàng ra mở cửa, hẳn là bạn học mà cô nói.

Cửa vừa mở, Byun Baekhyun liền đi vào, thấy cô đứng ở cửa, một thân chật vật, đầu tóc rối bời, mặt sưng đỏ, cổ tay đều bị lằn lên vì bị trói bằng dây thừng, quần áo trên người toàn là bùn đất, không hiểu sao lại thấy đau xót.

Taeyeon nhìn thấy anh, không hiểu vì sao cảm thấy thật sự ủy khuất, lập tức nhào vào ngực anh, cảm nhận vòng ôm quen thuộc ấm áp của anh, toàn bộ sợ hãi đều trong khoảnh khắc nhìn thấy anh biến mất không dấu vết.

“Không sao, không sao… chúng ta về nhà thôi…” Byun Baekhyun an ủi cô, ôm cô đi về xe.

Cô chỉ nhấc đầu, tựa sát vào ngực anh, tay nắm chặt lấy áo anh.

Do KyungSoo thấy bộ dáng chật vật của cô, nhưng ít nhất còn may là vẫn sống, từ trong ví lấy ra một nghìn tệ đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Bác à, cảm ơn lòng tốt của bác, tạm biệt.”

Bác trai nhìn thấy tiền mới vội vàng đuổi theo, xe đã đi mất rồi, nắm chặt tiền trong tay, có chút kích động nghĩ, chẳng lẽ đây chính là người tốt sẽ được báo đáp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

Chương 082 -- Ấm áp của anh

Ngồi trong xe, cơ thể Taeyeon gắt gao dựa vào Byun Baekhyun, anh cũng luôn ôm chặt cô trong lòng, thương tiếc nhìn cô, hai ngày nay cô nhất định chịu không ít khổ cực, nhẹ nhàng giúp cô vuốt tóc lên, không cẩn thận đụng vào vết sưng đỏ trên mặt.

“Không cần…” Cô sợ hãi muốn che đi.

“Không sao đâu… không phải sợ…” Byun Baekhyun biết cô vẫn còn rất sợ hãi.

Taeyeon mở lớn hai mắt, nhìn anh gạt đầu, nước mắt thấm dần vào lồng ngực của anh. 

“Rất đau sao? Bọn chúng có…” Byun Baekhyun hỏi, loại cảm giác đau lòng sâu sắc này anh chưa từng cảm nhận qua, càng hận là bọn chúng lại ra tay nặng như vậy, anh nhất định sẽ làm cho bọn chúng nhận lại gấp trăm lần…

Cô lại chỉ bắt lấy tay anh, gắt gao ôm chặt lấy anh.

“Ngủ một chút đi, sẽ về đến nhà nhanh thôi.” Byun Baekhyun nhẹ vuốt tóc cô, để cô nằm trong lòng mình. Nhìn thấy cô ỷ lại mình như thế anh cảm thấy thật thỏa mãn.

Qua kính xe, Do KyungSoo chứng kiến bọn họ ngọt ngào như vậy thì nhăn mặt lại, quan hệ của bọn họ từ khi nào lại tốt đến thế, có điều cũng không có gì lạ, người phụ nữ kia sau khi ở chung với Baekhyun sao có thể không yêu cậu ấy chứ.

Byun Baekhyun ôm cô từ trong xe đi vào biệt thự, thẳng một đường vào phòng tắm, chuẩn bị nước nóng, giúp cô cởi bỏ quần áo.

Taeyeon đỏ mặt, ngăn anh lại nói: “Em tự làm được.”

“Ừ, có việc gì thì gọi anh.” Byun Baekhyun thấy tinh thần của cô cũng không tệ, gật đầu, anh vừa lúc cũng còn chuyện phải nói với KyungSoo

Do KyungSoo thấy anh đi từ trên lầu xuống, liền chào:“Còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không tôi về trước.”

“Chờ một chút, cậu giúp tôi lo liệu mấy chuyện đã.” Byun Baekhyun dặn dò.

“Được, cậu cứ nói đi.” Anh gật đầu.

“Thứ nhất, cậu thông báo với cảnh sát, nói người đã tìm lại được rồi, nhưng cô ấy rất sợ hãi, cần nghỉ ngơi, đợi cô ấy tốt hơn tôi sẽ dẫn cô ấy đến khai báo. Còn nữa, hai tên cường đạo kia, cậu dò hỏi phía hắc đạo xem thế nào. Cuối cùng, chính là HyunA, người đàn bà đó tôi nghĩ cảnh sát bên sân bay Pháp sẽ chặn đường cô ta, nếu cô ta bị đưa về nước, thông báo cho tôi trước tiên.” Byun Baekhyun nói, tất cả những người đó anh đều sẽ không bỏ qua.

“Được, tôi sẽ đi làm, cậu cũng nghỉ ngơi đi.” Do KyungSoo nói xong liền rời đi.

Byun Baekhyun quay trở lên lầu đã thấy cô từ phòng tắm bước ra, mặt tuy còn sưng đỏ nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều, có điều trên tay vẫn còn dấu vết tổn thương nổi bật trên da thịt trắng như tuyết, cũng nói cho anh biết cô đã xảy ra những chuyện gì.

“Có chỗ nào không thoải mái hay không? Cần đi bệnh viện không?” Byun Baekhyun quan tâm hỏi, giọng nói có chút giận dữ nhưng vẫn dịu dàng.

“Không có, em không sao.” Cô lắc đầu, vết thương của cô cũng không cần phải đến bệnh viện.

“Vậy đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe.” Byun Baekhyun đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn lên, vừa định đi tắm rửa, tay đã bị cô bắt lấy.

“Nằm cùng em được không? Em sợ!” Ánh mắt cô vẫn còn sợ hãi như cũ, giọng nói mang theo cầu xin.

Byun Baekhyun biết cô thật sự bị dọa kinh hãi, lên giường ôm cô vào ngực.

Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, cảm nhận được ấm áp trong ngực anh, cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Byun Baekhyun nhìn người bên cạnh giống con mèo nhỏ cuộn tròn trong ngực, đột nhiên có một cảm giác thật may mắn vì cô còn sống, đầy thương tiếc mà hôn nhẹ lên môi của cô.

Đợi đến khi cô mở mắt, mặt trời đã lên rất cao rồi. Dụi dụi mắt, nhìn thấy người bên cạnh đang ngủ, ánh mắt có chút phức tạp, cô mơ hồ nhớ lại tối hôm qua cô ngủ cũng không yên, luôn gặp ác mộng, nửa tỉnh nửa mê… trong lúc đó luôn nghe được tiếng anh bên tai…

“Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không sao đâu.”

“Ngoan, mau ngủ đi, tất cả đều đã qua, không ai còn dám thương tổn em nữa.”

Lời nói dịu dàng như vậy là anh dành cho mình sao???

Cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, Byun Baekhyun lập tức mở mắt, thấy cô đang nhìn mình, môi khẽ mỉm cười: “Tỉnh rồi sao, còn muốn ngủ thêm nữa không?”

“A… không cần, em muộn mất rồi…” Cô đột nhiên kêu to, lại bị anh một phen ôm vào ngực, bắt nằm xuống.

“Yên tâm, hôm nay là chủ nhật, có thể ngủ tiếp mà.”Byun Baekhyun ôm chặt cô, có điều cô không muốn ngủ, anh còn muốn ngủ nữa nha.

Chủ nhật? Giờ cô mới biết mình đã quá khẩn trương rồi. Im lặng nằm bên cạnh anh, đột nhiên nghĩ tới, hỏi: “Anh nói hai người kia không phải muốn bán em, vậy vì sao lại bắt em?” Cô thật muốn biết rõ chuyện này, chẳng lẽ sau này còn không biết vì sao mình bị bắt cóc ư???

“Ngu ngốc nha, đương nhiên là vì tiền rồi, bằng không em cho rằng đó là cướp sắc sao? Còn nữa, em như vậy còn chưa đến mức khiến người ta vừa nhìn đã muốn phạm tội đâu.” Byun Baekhyun nhìn cô, hóm hỉnh nói. 

“Anh nghiêm túc chút đi.”Taeyeon tức giận nhìn anh, chẳng lẽ mình lớn lên kém cỏi vậy sao? Nghi ngờ nói: “Anh nói bọn chúng là vì tiền, có điều, vì sao bọn chúng phải lừa gạt em chứ? Vả lại, hình như bọn chúng căn bản không có ý đòi em nộp tiền mà, hay là như em đã nói, có điểm không hợp lý.”

Byun Baekhyun thấy cô đưa ra một chuỗi nghi vấn, hóa ra cô cũng rất thông minh, vô tội nói: “Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai? Chờ đến khi bắt được bọn chúng, chúng ta mới có thể biết được.” Anh không muốn nói cho cô biết chuyện của HyunA, càng không muốn cho cô biết cô bị bắt cóc vì anh.

Nghe thấy anh nói như vậy, Taeyeon cũng không còn lý do phản bác anh, thở dài hi vọng nhanh chóng bắt được bọn chúng, để mọi chuyện có thể rõ ràng chân tướng.

Bắt gặp cô không nói gì, Byun Baekhyun lại nhìn cô, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, cũng là chờ mong trong lòng mình: “Vì sao lúc nguy hiểm lại gọi điện thoại cầu cứu anh???”

Cô ngẩn người một chút, khi đó hình như hoàn toàn không nghĩ tới ai khác, nhưng cô không muốn thừa nhận, liếc anh nói: “Đó là bởi vì anh có nhiều tiền nhất, em không tìm anh thì tìm ai đây?” Lý do này đủ rồi chứ???

“Phải không?” Byun Baekhyun nhìn cô chằm chằm, “Vậy sau khi em chạy thoát tại sao còn gọi cho anh mà không phải là người khác???”

“Đó là bởi vì…” Taeyeon đột nhiên nghẹn họng, ánh mắt tránh sang chỗ khác, vì sao cô lại gọi cho anh, căn bản cô cũng không nghĩ tới vấn đề này, lúc đó trong đầu chỉ nghĩ tới anh mà thôi.

“Nhìn anh trả lời đi.” Baekhyun vươn tay xoay đầu cô lại, không để cô trốn tránh, anh thực muốn biết đáp án mà anh cực kỳ để ý này.

“Em… em không nghĩ nhiều như vậy…” Nhìn vào mắt anh, cô không biết vì sao lại thấy tâm hoảng ý loạn, không tìm ra lý do gì khác đành phải thật thà trả lời.

Byun Baekhyun lại nở nụ cười, vì đáp án này anh rất vừa lòng, người  mà trong nguy cấp cô nghĩ tới chính là người cô quan tâm nhất, cần nhất… hôn lên trán cô, nói:“Ngủ thêm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro