Phần 72: Mộ viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi nhớ tới câu nói cuối cùng của Park Jimin, hồi lâu sau lắc đầu, "Thật sự không có gì."


Sooyoung thất vọng, "Nói thật nha, trứng bồ câu tuy rất khốn nạn, nhưng mình thấy cậu đứng chung với anh ta đẹp lắm. Nói sao ta, à đúng rồi. Trời đất tạo thành, chính là hình dung hai người các cậu, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi." Cô vội tiếp tục: "Xin lỗi bạn yêu, mình không phải muốn nói tốt dùm kẻ khốn nạn đó đâu. Chỉ tại mình thấy hai người các cậu quá có duyên với nhau thôi. Thành phố này nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, làm sao lại trùng hợp gặp nhau như vậy?"


Seulgi khẽ thở dài một hơi, im lặng đi sang quan sát một căn phòng khác.


"Seulgi, vậy còn lần gặp nhau ở Paris thì sao?" Park Sooyoung là một cô gái tò mò, bám sát theo Seulgi hỏi. 


Seulgi cầm thước, đo vách tường, trả lời, "Cũng không có gì. Anh ta chỉ giúp nhà họ Hòa đứng ra đầu tư vào nước hoa mà mình điều chế."


"Wow...dựa theo" Sooyoung há to miệng bật ra một tiếng, "Phim thần tượng đó, giống hình tượng của trứng bồ câu lắm nha. Có phải anh ta nhớ cậu không, nếu không thì làm sao lại chủ động tiếp cận cậu?"


"Sooyoung, cậu đừng quên, bốn năm trước là anh ta không cần mình, ly hôn rồi mới nhớ mãi khôn nguôi sao? Kết luận của cậu mắc cười quá." Seulgi lưu số mình đo được vào laptop, bình thản nói. Căn phòng này tương đối tốt. Trên lầu còn có thể dành làm phòng điều chế hương.


Sooyoung nhún vai, "Có một số người rất kỳ lạ. Khi kết hôn thì không quý trọng, ly hôn rồi thì lại yêu. Nói không chừng, trứng bồ câu chính là người như vậy."


"Thật không? Vậy sao anh ta còn lấy Byun Nayeon?" Seulgi cất laptop vào giỏ xách, nhìn Sooyoung nói. 


"Chuyện này..." Sooyoung cũng nghe nói qua, gãi đầu, nín thở trả lời, "Diện mạo của cậu và Nayeon hao hao nhau, thì cũng như nhìn vật nhớ người."


"Mình phát hiện cậu thật sự rất thích nói giúp anh ta. Anh ta cho cậu bao nhiêu tiền? Nhìn vật nhớ người? Vậy mình có lý giải thành, bốn năm trước anh ta cũng nhìn gương mặt của mình rồi nhớ đến Nayeon không?" Seulgi nhếch miệng châm chọc, thở dài, "Thôi, chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa được không? Cậu theo mình đến xem phòng mà. Căn phòng này cũng được lắm, mình định thuê nó."


Sooyoung nhìn xung quanh, gật đầu, nói: "Mới đây mà cậu quyết định rồi? Mình vẫn chưa ở đủ với cậu." 


Seulgi cười, "Mướn phòng này xong mình cần lắp đặt trang thiết bị, hoàn thành mọi thứ cũng phải tốn thời gian mà. Cậu yên tâm, mình không dọn khỏi nhà cậu nhanh như vậy đâu. Mình vẫn ở nhờ cậu một khoảng thời gian nữa cơ."


"Mình thích cậu ở với mình. Haha..." Sooyoung ôm Seulgi, cười tươi.


Seulgi cũng cười, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc.

————————————Hoa lệ phân cách tuyến————————————

Mặt trời lặn hướng tây, ánh chiều tà trải dài nơi chân trời.


Mộ viên, gió nhẹ thoảng qua, hai bó cúc trắng đặt trước mộ bia toả hương thơm dìu dịu trong không khí. 


Nắng chiều chiếu sáng khuôn mặt Park Jimin. Bộ đồ vest đen anh mặc hay nét mặt đều cực kỳ trang nghiêm. Kể cả Kim Taehyung đứng phía sau anh, vẻ mặt và phong cách ăn mặc cũng đồng dạng nghiêm túc. 


Park Jimin đứng trước mộ bia, mãi lâu sau, tay anh khẽ vuốt ve ảnh chụp khắc trên mộ bia. Đó là một cô gái với nụ cười ngây thơ trong sáng, đường nét xinh xắn vô cùng, còn ánh mắt lại như pha lê ngâm mình trong nguồn suối lạnh, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy tâm tình bản thân bình thản lắng dịu. 


Mảnh vườn trong mộ viên hết sức yên lặng, thỉnh thoảng chỉ có một hai con quạ bay qua. Mùa này cũng vừa lúc là thời điểm quạ di cư, nhất là ở nơi âm thịnh dương suy như nơi đây.

Rất lâu sau, Park Jimin mới lên tiếng, "Taehyung, Seo Joohyun đã tái hôn hay chưa?"


Taehyung đi lên trước một bước, "Nghe nói vẫn chưa." 


Park Jimin nhìn chằm chằm vào mộ bia, gương mặt thoáng ẩn nhẫn, "Cũng đến lúc cô ta nên về nước rồi."


"Dạ, em hiểu phải làm như thế nào." Taehyung gật đầu.


Gió mát thổi tới, lay nhẹ những cánh hoa cúc trắng...

————————————

Trên bãi cỏ bệnh viện.


Kang Bora ngồi trên ghế, còn Seulgi thì nhắm mắt nằm gối đầu lên đùi bà, im lặng cảm nhận nắng chiều lướt qua đôi má, hít thở hương thơm thuộc về mẹ. Khoảnh khắc này, tâm tư cô bình lặng đến khác thường.


Tay Kang Bora xoa nhẹ đầu Seulgi, nhẹ giọng hỏi, "Có thời gian con phải về thăm nhà họ Byun. Ba con vừa mất, trụ cột nhà họ Byun không còn, mẹ rất lo cho chị con."


"Mẹ, Nayeon không phải chỉ có một mình." Seulgi lười biếng nói.


"Mẹ biết con muốn nói ai. Người đàn ông đó căn bản là không yêu chị gái con, mẹ làm sao yên tâm?" Kang Bora thở dài, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Bà làm sao có thể cắt bỏ?


Thần sắc Seulgi nghi hoặc, ngẩng đầu, "Mẹ, nếu anh ta không yêu chị, làm sao lại muốn kết hôn với chị?"


"Con bé ngốc, con cho rằng đàn ông giống phụ nữ ư? Kết hôn là vì tình yêu?" Kang Bora lắc đầu, "Con sai rồi. Trong mắt một số người, hôn nhân vốn chỉ là công cụ. Lấy một người mà chưa hẳn yêu người đó, thì hai người chỉ là vật hy sinh thất bại trong hôn nhân và tình yêu mà thôi." 


Seulgi nghĩ đến bản thân, thần sắc buồn thảm. Bốn năm trước, cô chẳng phải cũng là công cụ của Park Jimin? 


"Đừng nên chuyện gì cũng để bản thân mình gánh chịu. Seulgi, con nghìn vạn lần đừng quên, tình yêu nam nữ có thể phân chia ra rất nhiều loại." Kang Bora biết tỏng tâm tư của cô, nhẹ giọng nhắc nhở, "Ngoại trừ vừa gặp đã yêu, thì còn một loại tình yêu là tình cảm tích tụ từ lâu ngày. So với người trước, người sau càng đáng tin hơn." 


Lời nói của mẹ khiến Seulgi hoang mang, đợi lắng dịu hơn, cô khẽ nói, "Mẹ, bất luận ra sao, hạnh phúc sẽ không còn đến với con. Những người hay làm trái lời khuyên, chỉ trải qua dạy dỗ thật sự mới có thể nhớ lâu, trải qua đau thương mới học được cách bảo vệ bản thân." 


"Haizz..." Kang Bora thở dài, "Cũng đúng. Tâm tư của Jimin rất thâm sâu khó đoán. Nhưng mà theo mẹ thấy, cậu ta quan tâm con hơn Nayeon. Cho nên con gái à, mọi chuyện hãy thuận theo tự nhiên, phải nắm bắt và làm theo cảm giác, mọi chuyện đã qua trong quá khứ đừng giữ mãi trong lòng. Đôi khi, hai người yêu nhau phải trải qua khó khăn nghìn trùng mới thành được với nhau." 


Seulgi ngẩn ngơ, hít sâu một hơi, gật đầu. Vừa định đứng dậy, điện thoại trong giỏ cô lại đổ chuông, cầm lên nhìn sơ qua, cô bỗng đờ người. 


"Làm sao vậy?" Kang Bora thấy sắc mặt cô khác thường.


Seulgi cầm điện thoại một lát, khó tin nói, "Là dì Kim?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro