Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Park Jimin, anh đừng có như vậy!" Seulgi không ngờ hắn đột nhiên khinh bạc cô, toàn thân giãy dụa, cô đẩy bàn tay hắn đang đặt trên ngực mình ra.


Jimin mới tiếp xúc với thân thể mềm mại của cô, hắn đã không bỡ rời đi. Nhưng cô đã kháng cự, được, hắn cố gắng làm người một chính nhân quân tử vậy. Hắn buông cô ra, nhún nhún vai nói chẳng sao cả: "Tốt, đã như vậy rồi thì không có gì để nói. Đợi khi có báo cáo xét nghiệm xong, tôi nhất định sẽ mang Seulmin đi!"


Nói xong, hắn lấy áo, muốn rời khỏi căn phòng này.


"Không cần!" Seulgi lại thất kinh đuổi theo, nắm lấy vạt áo sơ mi của hắn, hoảng hốt nói: "Anh không cấn phải đi!"


Hắn đưa lưng về phía cô, môi đắc ý mỉm cười. Vẫn không quay lưng lại, tiếp tục hỏi cô: "Tôi nghĩ cô đã có quyết định rồi hả?!"


Seulgi nhắm chặt hai mắt, cắn chặt môi dưới, trên mặt đầy nước mắt khuất nhục, từ phía sau ôm lấy hắn, dùng hành động để trực tiếp nói cho hắn biết đáp án.


Khi sống lưng hắn chạm đến da thịt mềm mại của cô, sự chịu đựng của hắn cũng đạt đến cực hạn. Xoay người lại, ôm lấy thân thể cô, định đi vào một gian phòng khác.


Seulgi nhìn ra ý đồ của hắn, loạng choạng lắc đầu: "Không được! Không thể vào căn phòng đó!"


"Vì sao? Chúng ta bây giờ cần một cái giường lớn!" Lúc này, hắn không muốn nghe thông báo 'vì không có địa điểm tổ chức mà sự kiện bị hoãn lại.


"Đó là phòng của mẹ tôi! Chúng ta không thể!" Seulgi kiên trì nói.


"Đáng chết, cô sẽ không để cho tôi tại ngay ghế sô pha mà muốn cô chứ?!" Bởi vì dục hỏa thiêu đốt mà khuôn mặt của hắn đỏ hồng lên, trên trán hiện rõ một tầng mồi hôi mỏng.


"Không, Seulmin có thể đi ra bất cứ lúc nào!" Seulgi nghẹn lời, ánh mắt chuyển về phía phòng tắm.


Jimin không nghĩ gì nhiều, ôm cô thẳng vào trong phòng tắm.


Park Jimin không mang theo chút tình cảm nào, cùng không để ý đến không gian. Hắn không lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, đặt ngay cô xuống, sau đó kéo khóa quần, lộ ra niềm kiêu ngạo của hắn.


Mặt không biến sắc, Seulgi dựa vào vách tường, chờ đợi cực hình đến. Cô cho rằng hắn giờ muốn tiến vào cô ngay.


Hắn từ trong túi quần móc ra một vật bọc giấy thiếc bạc.


Cái này.............. Seulgi kinh ngạc nhìn hắn.


Jimin rất nhanh mở ra: "Thế nào? Đừng có nói với tôi, cô không biết đây là cái gì, tôi sẽ không tin đâu!"


Seulgi lại nhẹ nhàng nháy mắt ươn ướt lại, bình tĩnh nói: "Tôi biết, chỉ không biết là anh mua khi nào? Anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Seulmin sao?" Cô không tin là hắn có thể dẫn theo con mà đi mua thứ này.


"Tôi có trong xe!" Hắn trả lời câu hỏi của cô, giương mắt lên nói: "Cô tự cởi áo mình ra đi, tôi mệt mỏi rồi!"


Seulgi trong nội tâm lại mỏi nhừ, đau đớn. Hắn có sẵn trong xe, khi nào cần thì sử dụng, như vậy có nghĩa là lúc nào cũng có phụ nữ đến giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lí sao?


Ha ha, hắn đã từng nói cô là điếm, đàn ông như thế nào cũng là trở thành đàn ông của cô được!


Tuy cô không có tư cách gì, hắn nói cô cái gì cũng không phải, nhưng cô lại giận hắn, hắn sao có thể giống như loại trai bao kia, không kể thời điểm, không kể đối tượng.


"Nhanh lên! Đem quần áo cởi ra!" Thấy cô một mực không động đậy, Jimin nhíu mày thúc giục.


Seulgi không còn khóc nữa, có lẽ khóc cũng quá đủ rồi. Giao dịch này cùng hắn, cô cam tâm tình nguyện, có lẽ cũng bởi một phần còn yêu hắn.


Chậm rãi cởi toàn bộ quần áo xuống, thân thể cô hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn.


Nhìn xem, thân thể cô thật hoàn mỹ, Jimin trong nháy mắt quên cả hô hấp.


Tuy bọn họ đã có con, cũng hoan ái cùng nhau vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn được cô hoàn toàn, nhìn cô không che đậy gì trước mặt hắn.


Cô đẹp hơn cả những gì hắn đã tưởng tượng. Vùng ngực cao cao nhô lên, càng tô điểm thêm một vùng bằng phẳng. Chỉ là dưới bụng cô có một vết sẹo dài, làm mất đi một phần eo hoàn mỹ.


Tay hắn rất tự nhiên vỗ vỗ, mâm mê lên miệng vết sẹo kia, thấp giọng hỏi: "Seulmin là sinh mổ sao?"


"Đúng vậy! Sinh mổ!" Cô đáp lại.


"Cô đúng là một người mẹ ích kỉ, tại sao không thuận sản, như vậy mới là tốt nhất cho con!". Hắn tuyệt đối muốn gây khó dễ cho cô, kiếm cớ mắng cô.


"Tôi không thể sinh nó một cách tự nhiên được. Nếu không mổ thì cả tôi lẫn con đều sẽ gặp nguy hiểm!" Nhớ lại cảnh tượng lúc sinh con, Seulgi cho tới giờ vẫn còn thấy nỗi sợ hãi lúc đó, nói: "Tôi không ích kỉ, anh căn bản không biết sinh con vất vả như thế nào, một người mẹ tuyệt đối sẽ không vì bản thân, mà ích kỉ không để ý đến con mình!"


Cô nhìn thẳng hai măt hắn, kiên định nói rõ cô yêu thương con biết nhường nào.


Jimin tránh né ánh mắt đầy sự yêu thương của người mẹ. Hắn nắm cằm cô, làm cho cô ngửa mặt lên đón nhận bước cướp đoạt tiếp theo của hắn. "Ha ha, tôi bây giờ không muốn nghĩ cô sinh con như thế nào! Tôi chỉ nghĩ......không biết nên từ phía trước hay đi phía sau mà muốn cô!" Jimin chống đỡ bên tai cô, tà ác lẩm bẩm.


"Xin mời cứ tự nhiên!" Cô thản nhiên nói, cố gắng ra vẻ không quan tâm.


"Vậy tất cả đều sẽ tới một lần!" Hắn mỉm cười nói, đem sống lưng Seulgi nâng cao dán chặt lên vách tường gạch men sứ, mở hai chân cô ra, nhanh chóng tiến vào.


"Ừ!" Bởi vì hắn dùng sức thái quá, khiến Seulgi không thể không bấu chặt lấy áo hắn, nhắm mắt chịu đựng tất cả khuất nhục.


Khi hắn gào rú một tiếng như loài giã thú, thân thể hắn không ngừng run lên, rút ra từ trong người cô.


Đòn lấy thân thể suy yếu của cô, đè thấp lưng cô xuống, làm cho hai tay cô vịn vào bồn rửa tay.


Một khuôn mặt từ đỏ chuyển sang hồng, cô giãy dụa đứng thẳng người: "Anh không phải chỉ nói cần một lần thôi sao?"


Quần áo còn mặc trên người, áo sơ mi trằng không có lấy một vết nhăn, trên quần hắn cũng không có lưu một chút dấu vết. Hắn cười hừ một tiếng nói: " Tôi cũng đâu có nói chỉ cần có một lần. Tôi nói chỉ cần cô thỏa mãn tôi thì tôi sẽ suy nghĩ lại vấn đề của cô!" Hắn hảo tâm nói giúp cô nhớ đúng lại những gì hắn và cô nói lúc nãy.


"Vậy, anh muốn mấy lần, mấy lần thì anh mới thỏa mãn?" Seulgi có cảm giác mình đã sai lầm một điều gì đó. Nhưng trong lòng thì muốn giữ lại con của cô, không có cơ hội, cũng không có thời gian lo lắng những bất an này.


"Loại chuyện này tôi cũng không có dám chắc, bất quá chỉ cần cô phối hợp tốt theo là được!" Hắn cuồng vọng cười, đem cô lại nâng lên, trực tiếp tiến thẳng vào.


Tiếng của hắn quá lớn, Seulgi sợ hãi quay đầu nói hắn: "Xin anh, đừng có tiếng như vậy! Con có thể nghe thấy!"


Lúc này, người đàn ông phách đạo kia cuối cùng cũng nghe lời cô một lần.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro