Chương 17(H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỹ nữ? Cái này là từ ngữ vũ nhục nghiêm trọng làm cho thân thể Seulgi nặng nề run lên, nước mắt trong hai tròng mắt cũng rỉ ra càng nhiều. Cô trong lòng lớn tiếng điên cuồng gào thét, cô không phải, cô không phải là' kĩ nữ '. Cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, vẫn chỉ là một học sinh trung học mà thôi.


"Nói cho cô biết, đừng có khóc nữa, có nghe hay không! Chết tiệt, mới nhớ tới, cô là một người bị câm, làm sao có thể nghe được!" Jimin mang theo tức giận hô to.


Nếu như cô không thể nghe được như vậy, thì hắn cũng chỉ có thể dùng động tác ngăn cản cô! Ha ha, một người mù cùng một người câm điếc, chỉ có thể dùng động tác để hiểu nhau thôi!


Đột nhiên, Jimin chân sau quỵ xuống, thân thể nghiêng về phía trước, dùng sức nâng cằm của Seulgi lên, chuẩn xác hôn lên môi cô.


Áp lực truyền đến môi làm cho Seulgi minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông này, tên hỗn đản mất nết này .... Cô ra sức giãy dụa, loạng choạng ngả về phía sau."Không được... Không được "


Tiếng nói thanh tịnh như dòng suối trên núi làm cho Jimin ly khai môi cô."Hóa ra cô có thể nói, ha ha, như vậy tốt nhất, giảm bớt rất nhiều phiền toái!"


Seulgi hai tay chăm chú dán tại trên lồng ngực của hắn, dùng sức lắc đầu khẩn cầu nghẹn ngào."Không nên, được không, van cầu anh, đừng làm thế.... "


"Ha ha " Jimin chậm rãi khẽ vuốt gương mặt của Seulgi, cảm thụ làn da mịn màng như ngọc. Sau đó, vỗ nhẹ vài cái lên gương mặt cô, khinh bỉ nói: "Giọng nói của cô rất êm tai, không cần phải giả vờ giả vịt từ chối làm gì. Ta chỉ thích những tiếng đôi môi cô phát ra đều là ' ừ a a '!"


"Không phải "


Sẵng giọng một tiếng, Jimin dùng động tác thay thế cho câu trả lời của hắn.


Trước ngực Seulgi cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, sau đó đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy.

"Không được " Seulgi mười bảy tuổi lại hoảng sợ nhìn bàn tay đang để trước ngực mình, nước mắt trong hai mắt không ngừng rơi xuống.


Hai tay dùng sức muốn hất bàn tay hắn ra, chính là cô liều mạng dùng toàn sức lực nhưng cũng chẳng thể chống lại được hắn! Đau đớn...


Jimin chạm lên khuôn ngực mềm mại của Seulgi thì cũng đã cảm giác được xúc cảm không tồi, rất mềm mại, rất ấm áp.


Khuôn mặt lạnh lùng của hắn bất chợt mỉm cười, thế nhưng nụ cười ấy chứa đầy tà khí, như muốn khinh nhờn vẻ đẹp của cô.


"Phụ nữ nói là không muốn, nhưng lại chính là muốn!" Hắn cũng không phải chưa từng có bạn gái, cũng không phải chưa từng có đàn bà!


Từ năm mười năm tuổi được nếm thử trái cấm, loại phụ nữ nào mà hắn chưa từng chứng kiến?! Các cô đều dối trá nói không phải,không nên, đừng mà nhưng sẽ lại dùng ánh mắt nhìn hắn, làm cho hắn không ngừng muốn!


Tuy hắn bây giờ không nhìn được biểu lộ của cô, nhưng không phải là hắn không tưởng tượng nổi, không cảm giác được!


"Tôi không phải loại người như anh nói đâu, cầu anh, cầu anh buông tha cho tôi được không? Tôi không phải loại người đó, không phải là kỹ nữ!" Thân thể Seulgi lại bắt đầu run lên, bắt lấy cánh tay của Jimin, quỳ gối xuống cầu khẩn hắn.


"A " Jimin cười nhạo một tiếng, trong bóng tối trên gương mặt tràn đầy châm chọc."Chớ quên, cô xuất thân từ đâu!"


Hắn cực kỳ hạ lưu tóm lấy phần dưới của cô, sau đó đặt ngón tay giữa lên vuốt vuốt, thanh âm cực thấp nói ra: "Đương nhiên, nếu như cô thích chơi trò giả vờ này, ta cũng vậy có thể phối hợp cùng cô một chút!"


Bị dọa đến toàn thân run rẩy, Seulgi thật sự đã không biết như thế nào đối mặt với hết thảy những chuyện này. Cô hận chính mình lúc trước không bị té xỉu, như thế thì không phải đối mặt với cái tình cảnh khủng bố như thế này rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro