Chương 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô phải nhanh chóng đưa Hye Ju đến chỗ của Jong-in. Chỉ cần đưa Hye Ju đến chỗ Jong-in là cô sẽ không còn bị Jimin uy hiếp nữa. Sáng sớm hôm nay, cô đã gọi điện cho Jong-in, anh ấy nói sẽ nhanh chóng trở về đón Nhị Nhị đi.

Seulgi trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cô chẳng còn cách nào khác mới phải gọi điện cho Jong-in.


Chỉ cần Hye Ju an toàn đến chỗ Jong-in thì cô sẽ nghĩ cách thoát khỏi nơi này ngay lập tức. Lần này rời đi, cô tuyệt đối không thể để cho Jimin có cơ hội bắt được.

"Này! Chị không nghe tôi nói sao?" Taeyong ngừng nói, có chút mất hứng.


Seulgi vẫn nhàn nhạt không quan tâm nhưng lại có vẻ xấu hổ.

"Xem ra, chị đối với chuyện của thiếu gia không quan tâm thì phải? Hai người không phải yêu nhau sao?" Cậu ta khó hiểu hỏi. Bọn họ chắc hẳn là người yêu của nhau, nhưng tại sao lại làm cho người ta thấy họ chẳng có vẻ gì là yêu thương nhau cả nhỉ? Thật kì quái.


"Yêu? Không! Giữa hai người chúng tôi không có tình yêu."Tình yêu phải được xây dựng dựa trên sự tôn trong lẫn nhau, nhưng đằng này hắn lại liên tiếp tổn thương cô. Cô không nhịn được nói: "Hắn không hề có chút tôn trong tôi, và tôi chẳng qua cũng là bị hắn cầm tù đáng thương tại nơi này!"

Taeyong nhìn thấy sự đau khổ trong đáy mắt của Seulgi. Ánh mắt của cô bất lực phản kháng, u sầu. Taeyong biết cô sống tại đây chắc không sung sướng gì, không khỏi đồng cảm, "Nếu chị có khó khăn gì, hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ chị!"


"Cảm ơn cậu!"

Tiếng bước chân trầm ổn từ xa đang tiến lại gần khiến Taeyong quay đầu lại. Quả nhiên là thiếu gia, "Thiếu gia!"


"Ừ!" Jimin mím môi mỏng, hừ nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt tập trung lên người Seulgi.

Taeyong tự động rời đi, nhường không gian lại cho hai người.


Seulgi xoay người, tiếp tục làm việc, đem số hoa Taeyong đã mua về trồng tiếp, giống như chẳng có gì có thể quấy rầy đến công việc của cô.

"Đây là hoa gì vậy?" Hắn đột nhiên đi đến bên người cô, mở miệng hỏi.


Seulgi ngẩn người, vừa nãy cô còn nghĩ rằng hắn đến đây chắc lại để châm chọc mình. Nhưng thật không ngờ, hắn lại hỏi cô một câu mà rõ ràng hắn đã biết câu trả lời. Bất quá, cô làm ngơ, chẳng muốn để ý đến hắn.

"Seulgi! Em định không nói gì với tôi hay sao?" Jimin đột nhiên hỏi một câu bằng giọng điệu thoải mái vô cùng, giống như từ trước đến giờ hai người vốn không có hiểu lầm hay xích mích. Hắn vươn tay, ôm lấy cô, để cô phải nhìn thằng vào mắt hắn.


Ánh mắt Seulgi rơi xuống người hắn. Cô thở dài: "Tôi trả lời anh hay không có quan trọng sao? Anh vẫn luôn muốn thế nào mà làm thế đó, không hề bận tậm đến cảm nhận của tôi, không phải hay sao?"

"Muốn thế nào thì làm thế đó ư? Tôi...."


"Thiếu gia, tôi còn nhiều việc phải làm nên không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với anh!" Nói xong, cô cầm mấy thứ dụng cụ làm vườn linh tinh lên, rời khỏi.

Toàn bộ sự dịu dàng chỉ là khúc mở đầu cho việc tổn thương đêm khuya hắn định gây ra. Cô tự nhắc nhở, không để bản thân mình dao động.


Nhìn bóng lưng dần xa của Seulgi, Jimin tức giận không biết phải làm như thế nào. Đáng chết, trừ việc làm tổn thương cô, hắn thực không biết làm như thế nào khi hai người ở cùng nhau.

Hắn nhớ....


Hắn muốn qua hỏi cô, cô có thích hắn hay không? Hắn thật muốn biết, muốn biết quá. Nếu cô thật sự thích hắn thì tại sao lại cứ muốn rời bỏ hắn mà đi?

Hắn luôn luôn là người đàn ông ngang ngược, nhìn người phụ nữ bị chính bản thân mình làm tổn thương từ từ đi xa mà không có cách nào níu giữ lại.


*********************************************

Mấy ngày nay, trong đại sảnh của biệt thự không hề có hình ảnh thân mật nhưng Jimin lại cứ ngồi trên ghế sô pha phòng khách. Không ai biết hắn đang nghĩ gì hoặc đang nhìn gì.

Seulgi cầm cây lau nhà lau đi lau lại trên sàn đại sảnh. Quản gia đã nói, mỗi ngày dù sớm hay muộn ít nhất cũng phải lau dọn một lần.


Cô đẩy cây lau nhà di một đường tới tận chân hắn, hắn cũng rất biết điều nhấc chân lên, đợi đến khi xác định cô đã lau sạch sẽ xong mới hạ chân xuống. Seulgi cũng không ngờ hắn lại ngoan ngoãn hợp tác như vậy, nhưng bất quá có lẽ cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

"Nền nhà lau xong rồi, tôi đưa em ra ngoài nhé, có được không?!" Cô bị hắn giữ ở đây cũng đã nhiều ngày, không có đi ra ngoài. Phụ nữ mà! Không phải ai cũng thích ra ngoài đi dạo mua sắm hay sao?


Seulgi do dự một chút. Cô muốn đi ra ngoài, có nằm mơ cô cũng mong được đi ra khỏi chỗ này. Nhưng, đây là đi cùng với hắn.

Jimin từ ghế sô pha đứng dậy, kéo cánh tay của cô: "Nhanh! Lên lầu thay quần áo đi! Sau đó chúng ra đi ra ngoài!" Hắn nửa ra lệnh, nửa dỗ dành, lôi kéo cô đi lên cầu thang.


Đối mặt với sự biến chuyển thái độ đột nhiên của hắn, cô như lạc vào sương mù, mơ hồ không rõ phương hướng.

Trong tâm luôn khát vọng thoát khỏi nhà giam này, cô trả lời ậm ừ, bị hắn kéo vào phòng thay quần áo. Xong xuôi, hắn lại đẩy cô vào trong xe.


"Muốn đi đâu nào?" Hắn hỏi người ngồi bên cạnh.

Tinh thần cô hoàn toàn không tập trung, cô vô thức trả lời hắn: "Chợ đêm!" Cô muốn đi đến nơi đó. Ở nơi đó, mọi thứ rất nào nhiệt.


Cô thích nơi có nhiều người, chỉ là.... cô sợ mình cô độc.

"Được!" Jimin chớp mắt một cái. Cô không để cho hắn đưa đến trung tâm thương mại, mà lại muốn đến chợ đêm. Nhưng không sao, chỉ cần cô thích là được.


Khi hai người cùng sánh vai nhau đi trong khu chợ đêm, Seulgi mới thật sự tin cô đã đi ra khỏi căn biệt thư kia.


Mọi thứ ở đây thật nhiều! Hắn sinh ra và lớn lên ở thành phố này nhưng lại chưa bao giờ đi đến một chỗ nào như thế này. Hai bên là những dãy hàng bày đủ thứ đồ, người bán người mua đều rất nhiều. Mọi thứ đều mới mẻ với hắn.


Một thân âu phục đi dạo trong chợ đêm rõ ràng là không phù hợp, nhiều người cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý.

Nơi này có rất nhiều người. Đường Hạo bất giác nắm chặt lấy tay Seulgi. Cô cảm thấy không thoải mái muốn rút tay ra thì lại bị hắn gắt gao giữ chặt hơn: "Thế nào? Em muốn nhân cơ hội này mà trốn khỏi tôi hay sao?" Hắn trêu ghẹo hỏi cô, tủm tỉm cười.


Seulgi cho rằng có lẽ mình bị hoa mắt, nháy mắt đi nháy mắt lại mấy lần vẫn nhìn thấy nụ cười nở trên gương mặt hắn thì cô mới xác định mắt mình không có vấn đề, "Tôi không có bỏ trốn! Trốn rồi cũng bị anh bắt lại!" Cô bình tĩnh, từ từ nói rõ sự thật phũ phàng.

"Ha ha ha! Biết là tốt rồi! Lần này em thật thông minh đấy!" Hắn nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, tựa hồ giống như sáu năm trước. Sáu năm trước hắn bị mù nhưng vẫn có thể chuẩn xác mà nhéo đúng mũi cô.


Seulgi bị động tác này của hắn làm cho thất thần. Hắn, như thế này....nghĩa là sao?

"Nè! Nơi này có gì ăn ngon không? Giới thiệu chút đi!" Bọn họ từ lúc nào đã đi tới trước một quán ăn bình dân. Trong không khí có mùi vị thức ăn thơm ngào ngạt kích thích sự thèm ăn của hắn.


"Mùi này....." Cô còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị hắn kéo đến trước một quán cá viên nhỏ. Đó cũng là quán bán cá viên mà trước đây cô thích ăn nhất.

Lúc trước, cô cũng hay dẫn Seulmin đến đây ăn cá viên.


"Nhà này tựa hồ buôn bán vẫn tốt như trước!" Seulgi nhìn về phía ông chủ hô, theo thói quen cũ hô: "Cho hai phần cá viên!"

"Có ngay!" Ông chủ hơi hơi mập hô đáp lại.


Nhưng khi Seulgi sờ túi áo mình, mới xấu hổ đỏ mặt nói: "Thật xin lỗi, hủy cho tôi!"

Lúc này cô mới phát hiện ra trong túi mình hoàn toàn không có lấy một đồng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro