Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nức nở một hồi lâu, Kwon Yul rốt cục cũng nghẹn ngào nói ra lời:


" Không phải đâu ạ!"


" Không phải cái gì nào?" Jimin nhẹ nhàng hỏi: "Kwon Yul láu lỉnh, mau nói tiếp."


Kwon Yul không khóc nữa, lại nức nở hai nhịp, từ cánh môi hồng hồng nói ra:


" Không phải Seulmin làm đầu con bị thương mà là con muốn Seulmin đi xuống xem, sau đó... Sau đó không cẩn thận ném tới, rõ ràng là chỉ lướt tới cái bàn..."


Kwon Yul tuy rằng đang nức nở nhưng lời nói vẫn khá rõ ràng. Sau đó Kwon Yul to mắt nhìn lại Seulmin, rồi lại nhìn thầy giáo:


" Seulmin chỉ vô ý ném giày về phía con."


Seulmin rất nhanh cũng mau chóng không khóc nữa, cùng đưa ánh mắt về phía cô giáo:, Dùng ánh mắt xinh đẹp nói ra: " Cô xem, con bị oan uổng mà!"


Cô giáo trẻ bị hai người con trai cùng nhìn đến, mặt khẽ đỏ bừng. Thật xấu hổ với phụ huynh hai bên, gò má xấu hổ đến run rẩy không thôi nói:


"Cô... Cô.... Thật có lỗi..."


"Cô giáo, hi vọng sau này tin tưởng Seulmin nhà chúng tôi hơn, từ trước đến giờ và cả trong tương lai hắn cũng sẽ không bao giờ nói dối!". Tuy là muốn giữ thể diện cho cô giáo nhưng cũng không thể để con mình phải chịu sự ủy khuất oan được.


"Cô nên là phải xin lỗi, chuyện này nếu nghiêm túc mà suy xét lại thì lúc đó tại sao cô không có chiếu cố đến Seulmin? Vì cái gì mà lúc Seulmin chạy tới trước mặt bàn cô không phải là người đầu tiên phản ứng? Xin hỏi lúc đó cô đang làm cái gì vậy?" Jimin lạnh mặt nói, lời nói không có nửa điểm tình cảm nào.


"Thực xin lỗi......" Cô giáo thu hồi ánh mắt háo sắc, vành mắt đã bắt đầu hồng hồng.


"Nếu như bọn trẻ thật sự xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì cô nói một lời" Thực in lỗi "của cô là giải quyết được tất cả sao?". Hiển nhiên là Jimin không thể tiếp nhận được cái loại " xin lỗi " này.


" Xin lỗi, cô cho rằng đổ thừa trách nhiệm lên một đứa bé khác như Seulmin, cô sẽ thoát khỏi trách nhiệm sao? "


Hắn phê bình, ngữ khí thật dọa người, ở đây mỗi người đều ngây ngốc nhìn hắn. Kể cả một bên Kwon Yul đang lau nước mắt cũng ngừng cả tiếng nức nở, mở to mắt nhìn về anh trai.


Anh trai chưa từng trước mặt bé nghiêm túc như bây giờ, chưa bao giờ chứng kiến.


Hiệu trưởng năm mươi mấy tuổi rồi, quên mất minh là người phụ trách vườn trẻ này, ngơ ngác đứng nhìn phụ huynh đang phê bình.


Seulmin mắt mở to,biểu lộ tỏ ra rất sùng bái người đàn ông trước mặt này. Nguyên lai cũng có người có thể phê bình cô giáo, tuyệt thật! Bởi vì mẹ cứ một mực muốn hắn trở thành một đứa trẻ hiểu biết lễ phép, cho nên lúc cô giáo làm sai, hắn cũng không nói ra!


Ha ha, chú lạ mặt này quả thực rất đẹp trai, hắn rất thích, từ bây giờ sẽ là thần tượng của hắn.


Seulgi lúc này thật trầm ổn, một câu của nam nhân này đã đánh đúng đích, rất rung động và hấp dẫn. Hắn so với trước kia càng thêm uy nghiêm, khí thế đơn giản nhưng lại bức con người ta phải cúi đầu khuất phục.


"Hiệu trưởng,, từ nay mong ông quản lí tốt giáo viên của mình,sau này đừng có phát sinh trường hợp tương tự " Jimin chuyển tầm mắt hướng tới hiệu trưởng.


Được nhắc tên, hiệu trưởng lập tức khôi phúc lại tinh thần. "Vâng, ... Đúng vậy. Park tiên sinh, ngài yên tâm, chúng tôi cam đoan những chuyện như thế này sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa". Hiệu trưởng tranh thủ thời gian cam đoan nói.


Jimin lại đi về hướng tiểu nam hài đang mở to mắt nhìn mình suốt nãy giờ, ngồi xổm trong tư thế xin lỗi: "Seulmin, xin lỗi cháu, vừa nãy chú hiểu lầm cháu rồi!"


"Không sao đâu ạ!". Seulmin vội vàng khoát tay nói ra, làm bộ như đại nhân không chấp tiểu nhân.


Jimin khóe miệng hạ nhẹ, tâm tình không ngừng vui sướng: "Không cần phải không có sao như vậy, ngươi có thể không bướng bỉnh chạy trên mặt bàn như vậy nữa, biết không!"


"Ha ha, được rồi, cháu nhớ được rồi!" Seulgi ngoan ngoãn gật đầu, lại thè lưỡi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro