Chap 10 : Cùng Ăn Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 10: Cùng ăn tối

Từ sau bữa tiệc đó, Vũ Văn bắt đầu tránh né việc gặp gỡ Dịch Dương Thiên Bảo, cậu muốn làm cho hắn ta từ từ chán cậu mà nghĩ đến việc chia tay nhưng Dịch dương Thiên Bảo vì bận lo công việc ở công ty HP nên cũng hay lơ là với Vũ Văn, hắn thì lại rất sợ vì hắn không quan tâm cậu mà sẽ chán hắn.

Vì suy nghĩ như thế nên khiến hai người ít gặp mặt nhau hơn nhưng vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại.

Việc học của Vũ Văn cũng tương đối tốt, hiện tại cậu đã là sinh viên năm ba, chỉ còn một năm nữa là có thể ra trường và tìm việc làm nhưng dạo gần đây thành tích hơi sa xúc, có thể vì chuyện gặp lại Dịch Dương Thiên Bảo cũng nên.

Vào buổi trưa, Vũ Văn cùng La Đình Tín ngồi ăn trong căn tin nhưng Vũ Văn lại không có tâm trạng, bởi cứ nghĩ đến việc làm sao trả thù Dịch Dương Thiên Tỉ.

" Vũ Văn, cậu lại ngẩn người ra rồi, dạo này tình trạng này nhiều lắm nha."

La Đình Tín khó hiểu hỏi Vũ Văn , từ sau khi đi tiệc tùng gì đó với Dịch Dương Thiên Bảo thì cậu bạn cứ để hồn vía trên mây, có lần nhém ngã xuống cống nữa chứ ?

" Làm sao để trả thù một người."

Vũ Văn vẫn còn trong suy nghĩ nên khi nói ra chỉ là bất giác mà thôi.

La Đình Tín nghe xong cũng không ngạc nhiên, vì có thể lại có kẻ hiếp đáp Vũ Văn nên cậu nói muốn trả thù mà thôi.

" Phải xem người đó ra sao ? mà rốt cuộc ai chọc cậu vậy ?"

Nghe La Đình Tín nói thế, cậu nghĩ cậu ấy đã hiểu lầm nhưng có thể cần thêm lời khuyên cũng hay.

" Là một người có thế lực lớn, mình chỉ muốn làm cho hắn sống không yên thôi."

Giết hắn là chuyện trong mơ cũng không thấy nhưng khiến hắn thân bại danh liệt cũng đủ làm ba mẹ và em trai yên lòng rồi.

" Vậy cậu bảo Thiên Bảo dù gì thế lực của hắn cũng không phải nhỏ mà."

Vũ Văn thở dài trong vô vọng nếu có thể thì cậu cần gì đau đầu như thế ?

" Trong đời em đến tận bây giờ, người em yêu đến phát điên chỉ có mình anh

Em đau khổ và tình yêu của em đã chết trong mảnh vỡ ly biệt

Đêm nay lại một mình em cô đơn mà anh không hề hay biết vì sao

Như những cánh hoa rơi, hình bóng anh cũng dần rời xa

Nhìn vào gương em chỉ thấy phản chiếu hình ảnh của một chàng trai mất đi lí trí

Toàn thân run lên vì lo sợ

Nỗi đau hằn sâu trong trái tim, nước mắt lại rơi."

" Vũ Văn, bắt máy kìa." - La Đình Tín thấy cậu lại ngẩn người nên khẽ gọi.

Vũ Văn thấy bài nhạc đượm buồn nên quên cả việc bắt máy, bài hát này mấy ngày trước cậu vô tình nghe được, thấy có chút giống tâm trạng mình nên down về rồi chọn làm nhạc chuông.

" Alo, Vũ Văn xin nghe ."

" Em đang bận sao giờ này mới bắt máy vậy ? " - Đầu dây bên kia, Dịch Dương Thiên Bảo tỏ ra khó chịu nói.

Vũ Văn cố tỏ vẻ bình thản trả lời.

" Không có, tại đang ăn nên em không tiện nghe máy, anh gọi em có chuyện gì không ?"

" Chiều nay anh đến đón em cùng ăn tối, ăn ở nhà anh."

Cậu nhíu mày. - " Sao không ăn ở nhà hàng ?"

" Anh muốn em nấu cho anh ăn."

Hắn nói rõ ý tứ nhưng một phần cũng muốn hai người thân thiết trở lại như trước, cũng bởi ông anh trai đáng ghét đem một công ty đẩy cho hắn làm hắn không có thời gian ở bên Vũ Văn .

Vũ Văn suy nghĩ một lát rồi đồng ý, thôi tối nay nói rõ cho xong, trước sau gì cũng đối mặt, không thể cứ né tránh mãi.

Cậu cúp điện thoại, lại nhìn La Đình Tín.

" Tiểu Tín , cậu nghĩ nếu mình chia tay Thiên Bảo , liệu anh ấy có chấp nhận không ?"

" Phụt." - Vừa nghe xong, La Đình Tín phun ngụm nước đang uống, ho khan.

" Cậu, cậu ... rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì ?"

" Không hợp, muốn chia tay." - Cậu thản nhiên nói.

La Đình Tín trầm ngâm.

" Chuyện tình cảm của cậu, mình không xen vào nhưng từ đầu mình đã nhắc cậu không nên quen hắn rồi mà ... mà tên này mình cũng chắc chắn hắn không chịu buông tay đâu ?"

La Đình Tín lại bổ sung. - " Mà cậu nghĩ xem, gia thế hắn lớn mạnh như thế ? nếu được làm Dịch phu nhân không phải tốt lắm sao ? "

" Mình quen Thiên Bảo không phải vì tiền." - Cậu khó chịu nói.

" OK, coi như mình chưa nói gì ? "

La Đình Tín biết Vũ Văn không phải kẻ tham tiền, chỉ là nói cho vui thôi nhưng không nghĩ cậu bạn lại kích động như thế.

" Kia là ai vậy ?"

Vũ Văn bất ngờ chỉ về phía sau La Đình Tín , một cô gái ăn mặt lòa loẹt, mái tóc nhuộm nâu vàng, váy ngắn màu đỏ chói, đang ngồi trên đùi một cậu thanh niên trông có vẻ giống playboy.

Vũ Văn nhăn nhó. - ' Rốt cuộc nơi đây là trường học hay là quán Bar vậy trời ?"

" Thiệu Ái Nhi , cậu không biết cô ta sao ?"

Vũ Văn ngây ngốc lắc đầu, La Đình Tiń thở dài.

" Đó là hoa khôi của trường, cô ta học năm tư, cũng sắp ra trường rồi, gia thế cũng lớn lắm, cha là tổng giám đốc Thiệu thị, mẹ là diễn viên nổi tiếng."

La Đình Tín uống ngụm nước nói tiếp.

" Cô ta cũng ghê lắm, lần trước thì quen Trần Thái Phàm nhưng nghe đâu chỉ là lợi dụng Thái Phàm để quen Vũ Kì này thôi."

" Tên Vũ Kì này mình biết, cha là Đại Uý, còn mẹ thì đang sở hữu một công ty bất động sản không nhỏ." - Vũ Văn bổ sung.

" Mình thấy tội cho Trần Thái Phàm, bị lợi dụng như thế mà không dám làm gì cô ta cả." - La Đình Tín uể oải nói.

Ánh mắt Vũ Văn phủ một màng sương dày, mang theo chút hắc ám khiến La Đình Tín nhìn vào cảm thấy sợ.

" Vũ Văn ... cậu không sao chứ ? "

" Mình không sao ?" - Giọng cậu đáp lại cũng lạnh nhạt.

Vũ Văn lại tiếp tục trầm ngâm, trong lòng bắt đầu tính toán.

____________________________

Đến chiều, Vũ Văn tạm biệt La Đình Tín và bắt đầu đứng đợi Dịch Dương Thiên Bảo nhưng một tiếng trôi qua, một con muỗi cũng không thấy.

Đợi không được nữa, cậu quyết định điện thoại cho hắn nhưng rất lâu đầu dây bên kia mới bắt máy, cậu tỏ vẻ ôn như nũng nịu lên tiếng.

" Anh muốn em đợi anh bao lâu nữa đây ? chân em sắp rụng rồi nè."

Lời vừa nói ra, cậu không biết hắn có muốn ói hay không nhưng cậu đã nổi hết gai óc rồi.

" ..... "

Bên kia không lên tiếng, cậu bắt đầu nhăn nhó, lại nhìn vào điện thoại sợ mình gọi nhằm nhưng hai chữ Thiên Bảo trước mắt thì sao nhằm cho được.

Lại cố tỏ vẻ dễ thương nhưng trọng họng giống bị ai đó đang bóp cổ.

" Em nói trước nha, em đã đợi anh hơn một tiếng rồi đó, nếu anh không đến thì ..."

" Là tôi."

Lời còn chưa nói xong đã bị thanh âm lạnh băng kia đáp lại, Vũ Văn cứng họng nhìn về điện thoại lần nữa nhưng là số của Thiên Bảo mà.

Cố nói không run rẩy - " Vâng, Dịch tiên sinh, xin lỗi ngài, tôi cứ nghĩ là Thiên Bảo , không biết anh ấy có ở đó không ?"

" Thiên Bảo nghe điện thoại quốc tế, có chuyện gì sao ?" - Hắn lạnh nhạt nói.

" Ơ, không , không có gì hết, nếu Thiên Bảo nghe điện thoại xong, Dịch tiên sinh cứ bảo anh ấy gọi lại cho tôi là được, cám ơn ngài trước."

Nói xong cậu cúp máy ngay, đối với Dịch Dương Thiên Tỉ dù hận cách mấy nhưng cậu vẫn sợ hắn, khí thế bức người của hắn dù chỉ là giọng điệu cũng khiến cậu lạnh cả xương sống.

Vậy là tiếp tục chờ đợi, một tiếng sau vẫn không thấy
Dịch Dương Thiên Bảo nãn lòng muốn quay về thì một chiếc xe Lamborghini Reventon màu đen bóng huyền bí chắn ngay trước mắt.

Một người đàn ông bước xuống xe đi đến trước mặt cậu, cúi đầu chào.

" Vũ Văn Công Tử, Dịch tiên sinh đang ở trên xe."

Vũ Văn ngây ngốc nhìn, tên này cũng đẹp trai nha nhưng mà Dịch Dương Thiên Bảo từ khi nào có trợ lý thế nhỉ ... Hazi, tổng giám đốc có khác.

Vũ Văn khẽ cười, cúi chào rồi bước lên xe, cửa xe mới mở, cậu cũng chỉ bước có một chân thì tiếng đã vang lên trước.

" Dịch Dương Thiên Bảo , anh hay thật, bắt em đợi hai tiếng, anh muốn chết ..."

Mới nói được một nữa ngay lặp tức cậu muốn cắn lưỡi nuốt luôn, người ngồi trên xe không phải Dịch Dương Thiên Bảo mà là ... Dịch Dương Thiên Tỉ .

' Tại sao hắn lại ở đây, Thiên bảo đâu sao không đến đón mình ?'

" Còn không lên xe." - Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu lạnh giọng.

" Tôi, tôi đợi Thiên Bảo đến, chắc có nhầm lẫn rồi."

Cậu lắp bắp nói, chân cũng muốn rụt lại nhưng chưa kịp thì tay hắn đã nắm tay cậu kéo mạnh, làm cả người ngã vào lòng hắn, cậu hoảng hốt đẩy ra, muốn chui ra khỏi xe nhưng cửa xe đã đóng chặt.

" Đến nhà hàng." - Hắn lạnh nhạt phun vài câu, xe cũng bắt đầu chạy.

" Dịch tiên sinh, tôi ..."

" Thiên Bảo đang họp, nó nhờ tôi đến đón cậu, lát nữa nó sẽ đến."

Hắn nói nhưng không nhìn cậu mà mắt lại dán vào chiếc laptop.

Đơn thuần chỉ muốn đến công ty của Thiên Bảo để bàn giao vài vụ làm ăn, không ngờ em trai hắn lại muốn hắn đi dùng cơm cùng Vũ Văn , hắn thật không muốn đi nhưng lúc nãy vì
Thiên Bảo bận nghe điện thoại quốc tế nên hắn mới tiếp điện thoại thay em trai.

Vừa nghe máy đã nghe giọng điệu làm nũng của cậu trong điện thoại, hắn thấy có chút hứng thú muốn biết chàng trai này có bao nhiêu thủ đoạn để dụ dỗ Thiên Bảo thế là đồng ý đi ngay.

Vũ Văn tựa như ngồi trên đống lửa, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người run rẩy không thôi, cho dù chỉ ngồi kế bên hắn nhưng cậu vẫn bị khí thế của hắn dọa chết khiếp.

______________________________

Trong không gian lãng mạn của nhà hàng nổi tiếng Mộng Nguyệt, những nhân vật nổi tiếng đang ngồi xung quanh Vũ Văn cùng Dịch Dương Thiên Tỉ mà Dịch Dương Thiên Bảo thì như người tàng hình, không thấy đâu.

Từ lúc ngồi xuống đến lúc chọn thức ăn, đến lúc thức ăn ra thì hai bên cũng không nói một câu, mà Vũ Văn cũng không có tâm trạng để ăn bởi tên Dịch Dương Thiên Tỉ này đi ăn thôi mà cũng đem theo 5, 6 tên vệ sĩ mặc vest đen đứng xung quanh ... cậu nuốt nổi sao ?

Cho đến lúc món tráng miệng mang ra thì hắn mới bố thí cho cậu vài chữ.

" Nghe nói Vũ Văn Công Tử còn là sinh viên ?"

" Vâng."

" Thế khi ra trường sẽ làm gì ? " - Hắn lạnh nhạt hỏi.

" Tôi sẽ tìm việc làm theo chuyên ngành của tôi."

Hắn nhìn cậu từ trên xuống, nở nụ cười lạnh. - " Chuyên ngành của cậu là gì?"

" Hả ?"

Vũ Văn sửng sốt, hắn bị thần kinh sao ? không lẽ không biết cậu đang học ngành gì ?

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi mắt như diều hâu của hắn lóe vẻ đùa cợt. Cậu chợt hiểu rõ ý tứ của hắn, đối với hắn cậu rốt cuộc vẫn là loại người hạ tiện mà thôi.

" Dịch tiên sinh, tôi nghĩ Thiên Bảo chắc không đến được nên tôi xin phép về trước, không làm phiền ngài đưa tôi về ... xin phép."

Nói xong, Vũ Văn cầm lấy túi sách bỏ đi, cậu không muốn ở đây thêm một giây nào hết, người đàn ông này quá mức nguy hiểm, dù cậu muốn trả thù đến mức nào thì cũng phải tính toán cho kỹ lưỡng nếu không chưa trả được thù thì đã bị khí thế của hắn bức chết rồi.

" Lặp tức rời khỏi Thiên Bảo ."

Giọng nói lạnh băng của hắn vang lên khiến kẻ khác rét lạnh nhưng Vũ Văn đã quen vì thế xoay người lại đáp.

" Sẽ không, Dịch tiên sinh, tôi biết trong mắt ngài tôi là loại người gì nhưng tình yêu của tôi dành cho Thiên bảo ..."

" Muốn bao nhiêu cứ nói, đừng dài dòng nữa ."

Nói đi nói lại cũng là vì tiền, cái đó hắn có thừa.

Vũ Văn tức giận, cố không cho mình hét lớn, tay nắm chặt, giọng nhẹ nhàng.

" Có thể vì bên cạnh Dịch tiên sinh có rất nhiều người luôn muốn ở ngài những gì nên ngài cho rằng tất cả mọi người ai cũng thế ? nhưng ..."

Ngừng một chút, cậu đứng trước mặt hắn. - " Tôi không phải loại người đó."

Hắn bổng cười to, khiến tâm trạng cậu rối loạn.

" Vũ Văn công tử, người các cậu chỉ như một bình hoa, để cho đàn ông chiêm ngưỡng, nếu chúng tôi không chăm sóc tốt, nuông chìu theo thì các cậu còn cái gì ?"

Hắn uống ngụm rượu. - " Đối với các cậu, vàng bạc, nhà lầu, xe hơi, cái gì tôi đều có thể đáp ứng chỉ có một yêu cầu, phải biết nghe lời."

Hắn bổng phất tay, Bạch Lâm đi đến đem theo một cái hộp đưa cho Vũ Văn, sau đó lui về vị trí cũ.

" Mở ra xem đi." - Hắn nhàn nhạt nói.

Vũ Văn mở ra, bên trong là sợi dây chuyền kim cương mà cậu mới nhìn thấy mấy ngày trước trên TV, nó trị giá 30 triệu đô.

" Cái đó coi như phí chia tay của hai người, cộng thêm cho cậu một căn biệt thự tại bờ biển ở San Francisco, một chiếc Ferrari 599 GTO , cùng với ..."

" Không cần." - Vũ Văn mặt tối sầm gắt giọng, đi đến chỗ bàn đặc cái hộp xuống.

Cậu không nghĩ vì muốn cậu chia tay Thiên Bảo , hắn có thể cho cậu rất nhiều thứ nhưng đó không phải thứ cậu cần, cái cậu cần là hắn thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát và nhất là mạng của hắn.

" Vũ Văn Công Tử chê ít ?" - Hắn cong môi cười khinh miệt, không nghĩ chàng trai này lại là kẻ lòng tham không thấy đáy như thế ?

" Tôi đã nói, tôi yêu anh ấy, tôi sẽ không chia tay."

Hắn không nói chỉ đứng dậy trước mặt cậu, thân hình to lớn lại cao hơn cậu một cái đầu nếu lúc này hắn giáng một đòn xuống đảm bảo cậu chết không kịp hét to.

" Vũ Văn công tử , cậu đừng hở ra nói chữa ' Yêu ' rẻ tiền đó với tôi, tôi là người không có kiên nhẫn, nếu cậu không đáp ứng thì ..."

Chưa nói hết câu, Vũ Văn bị một cánh tay kéo vào lòng, ôm chặt.

" Anh trai, anh nói đủ chưa, em chỉ muốn ba người cùng ăn cơm, em không nghĩ chỉ đến trễ một chút, anh đã bắt đầu uy hiếp Vũ Văn, anh có phải anh trai em không vậy ? sao cứ hay xen vào chuyện tình cảm của em."

Dịch Dương Thiên Bảo nói ra một tràn làm Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận không thôi.

Vũ Văn cười thầm trong bụng, đây quả thực là điều cậu muốn nhưng về sau sẽ hấp dẫn hơn nhiều.

" Thiên Bảo, dù em muốn hay không anh vẫn chỉ nói một lời, anh không cho phép."

" Anh cho hay không, em không quan tâm, em yêu Vũ Văn và chỉ có cậu ấy mới xứng đáng làm vợ em thôi."

Không đợi anh trai nói thêm, hắn ôm Vũ Văn ra khỏi nhà hàng, để lại Dịch Dương Thiên Tỉ mặt đã đen hơn bao công.

Nhưng sau đó Di Dương Thiên Tỉ lại thản nhiên ngồi xuống, môi cong lên theo đường tuyệt đẹp.

" Nếu em đã không nghe lời, vậy anh trai này sẽ cho em nếm chút mùi vị bị phản bội là như thế nào ? cứ vui vẻ đi."

Hắn biết Thiên Bảo đã rơi vào vực sâu mê muội vì thế hắn tình nguyện cho em hắn nhảy vào, bất quá coi như là bài học đáng giá cho em trai hắn vậy.

End ~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro