Chap 15 : Chia Tay (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 15: Chia tay (1)

Ngày Hôm Sau, khi Vũ Văn tỉnh dậy, mặt trời cũng đã lặn xuống núi nhưng sau đó cậu phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

Theo như lời y tá nói, người trong coi nghĩa trang lúc sáng sớm đi tuần xung quanh đã phát hiện cậu nằm bất tĩnh trước một ngôi mộ, cả người ướt sủng, lại nóng như lửa đốt, ông ta lặp tức đưa cậu đến bệnh viện, sau đó cậu đã hôn mê nên không hỏi rõ lí lịch của cậu, cũng may y tá tìm thấy điện thoại trong túi sách của cậu nhưng điện cho người nhà cậu thì không được, đúng lúc La Đình Tín gọi lại, thế là họ nói tình hình của cậu lúc bấy giờ luôn.

Vũ Văn ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, đôi mắt ngấn lệ, lòng vẫn đau xót không chấp nhận sự thật trước mắt, cậu không can tâm, không muốn ngừng lại nhưng ... danh tiết, cùng danh dự của cha mẹ Vũ Văn sẽ làm sao ? bây giờ Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa thẳng tay với cậu nếu hắn tuyệt tình thì cha mẹ Vũ Văn phải làm sao đây ?

" Vũ Văn , cậu tỉnh rồi ? " - Nghe tiếng gọi tên cậu, Vũ Văn xoay người nhìn ra cửa thấy La Đình Tín nước mắt giày giụa chạy đến ôm chầm lấy cậu.

" Vũ Văn , cậu không sao chứ ? tại sao chuyện lớn như vậy không nói cho mình biết, cậu có coi mình là bạn không hả ?"

Vũ Văn mặt tái nhợt. - ' Không lẽ Đình Tín đã biết.'

Thấy cậu cứ im re, La Đình Tín biết cậu không hiểu mình đang nói gì, cậu ôm chặt Vũ Văn , nói chậm rãi.

" Mình nghe y tá nói, lúc khám cho cậu, bác sĩ bảo cậu bị sốt rất cao nên mới mê man như vậy, còn nữa, ở trên người cậu có dấu vết bị cường bạo ... Vũ Văn , nói cho mình biết rốt cuộc là tên cầm thú nào đã làm ? "

Vũ Văn thở phào nhẹ nhõm, rất may La Đình Tín không biết nếu không chỉ e sẽ liên lụy đến cậu bạn nóng tính này ... nhưng vụ bị cường bạo ?

Lại nhìn xuống thân thể mình, cả người toàn vết hôn cùng vết bầm tím, cũ có mới có ... giống như bị cường bạo thật.

" Đình Tín , mình không sao ? " - Cậu nhỏ giọng.

La Đình Tín tức giận trừng mắt Vũ Văn, cậu gắt giọng.

" Không sao ? vậy theo cậu như thế nào mới có sao hả ? ... Vũ Văn , cậu cứ nói thật đi, có mình và Thiên Bảo ở đây, không ai dám làm gì cậu đâu ?"

" Thiên Bảo đã về rồi sao ? " - Cậu giật mình nắm vai Đình Tín .

" Vẫn chưa, lúc nghe được điện thoại nói cậu ở bệnh viện thì mình đã chạy thẳng đến đây, lại lo thủ tục nhập viện rồi gọi điện cho ông bà chủ xin nghĩ, cộng thêm chuyện ở trường làm mình rối rắm hết, mình có thời gian đâu gọi cho hắn, mà nói thật mình cũng không dám gọi cho hắn, chỉ sợ ... "

La Đình Tín vẫn muốn Vũ Văn gọi cho Dịch Dương Thiên Bảo hơn, cậu mà gọi thì hắn sẽ bốc hỏa mất.

"Đình Tín , hứa với mình, không được cho Thiên Bảo biết chuyện này."

" Tại sao chứ ? Cậu nghĩ xem, hắn có thế lực như thế, chỉ cần cậu nói ra, mình tin hắn sẽ thay cậu cho tên cầm thú đó, sống dở chết dở."

Vũ Văn cúi đầu, lại ôm La Đình Tín , nước mắt tuôn ra.

" Đình Tín , mình và Thiên Bảo đã chia tay rồi, mình không muốn liên quan đến hắn ta nữa vì thế cậu hãy hứa là giữ kín dùm mình, có được không ?"

" Cái gì ? chia ... chia tay ... nè, Vũ Văn, cậu có bị mất ..."

Lời chưa nói hết, cảm thấy vai ướt át, La Đình Tín biết đó là gì, cậu thở dài, vỗ lưng an ủi Vũ Văn , giọng rầu rỉ.

" Thật ra mình cũng muốn biết vì sao hai người lại chia tay nhưng cậu đã nói thế thì mình nghe cậu vậy nhưng Vũ Văn nà ... sau này nếu có chuyện gì cũng phải nói cho mình biết, chúng ta là bạn thân mà, có gì phải giấu nhau chứ ?"

" Cám ơn, Đình Tín , cám ơn cậu."

Cứ thế, Vũ Văn ôm La Đình Tín khóc đến khi mệt, sau đó ngủ lúc nào không hay, còn La Đình Tín cũng ở lại ngủ trên giường cùng Vũ Văn , cậu biết bây giờ đối với Vũ Văn là cú sốc rất nặng mà cậu lại không làm được gì, thôi thì ở bên cạnh cậu ấy ra sức ản ủi vậy.

_______________________________

Mê man bất tỉnh hết một ngày, nằm viện thêm một ngày nữa thì đúng hai ngày, ngày phải đối mặt với Dịch Dương Thiên Bảo cũng đã đến, nó nhanh đến mức Vũ Văn không biết sẽ lấy lý do gì mà chia tay Thiên Bảo ... Cõi lòng tan nát, tim cũng vỡ vụn, cậu vẫn mong tất cả chỉ là một giấc mơ, dù là ác mộng cũng không mong mình sẽ tỉnh lại.

Đến tối, cậu trốn viện rồi điện thoại bảo La Đình Tín không cần đến, một mình cậu đón Taxi ra quãng trường chờ đợi Dịch Dương Thiên Bảo .

Bây giờ trời đã vào thu, cái mùa lãng mạn cho các cặp tình nhân tay trong tay cùng nhau dạo phố, đi chơi, ngắm cảnh ... Duy chỉ có Vũ Văn phải ngồi cô đơn lẽ loi đợi chờ người yêu đến để kết thúc một chuyện tình không nên có .

Trong lúc lạnh lẽo nhất, một cái ôm từ phía sau khiến Vũ Văn cảm thấy ấm áp nhưng cũng mang theo nỗi chua xót không thể tả, tiếp theo là một bó hoa oải hương lớn trước mặt.

" Thích không ?" - Dịch Dương Thiên Bảo ôn nhu nói.

Vũ Văn cố nến cơn đau, giọng lạnh nhạt.

" Thiên Bảo ... chúng ta ... chia tay đi."

Cậu muốn chấm dứt thật nhanh mọi chuyện để không cảm thấy đau đớn mà khóc trước mặt hắn, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt để cho nó xoa dịu bớt trái tim đang đau nhức.

" Ha ... Vũ Văn , anh mới vừa về nước, em không cần dùng mấy câu này đùa giỡn với anh làm gì ? anh thích em nói ... em yêu anh hơn nhiều."

Dịch Dương Thiên Bảo nghĩ cậu đang giận vì không quan tâm đến cậu trong thời gian qua nên mới nói ra những lời giận dỗi như thế ?

" Thiên Bảo , em muốn chia tay." - Vũ Văn dứt khoát.

" Vũ Văn đừng đùa nữa, anh không thích thế ?" - Giọng hắn có chút không vui thấy rõ.

Vũ Văn không nói thêm, kéo tay hắn đang ôm mình ra, quay mặt đối diện với hắn, vẻ mặt không cảm xúc nhưng giọng nói có vài phần run rẩy.

" Em muốn chia tay."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu chặt mày, không nói nữa lời chỉ chăm chú nhìn cậu .

Vũ Văn bị hắn nhìn đến khó chịu, cậu tránh né ánh mắt của hắn, bước ngang qua mặt hắn.

" Anh không trả lời tức đã đồng ý, em cũng không có gì để nói thêm ... tạm biệt, hẹn ... không gặp lại."

Chưa bước thêm bước nào, cánh tay bị hắn nắm chặt, cậu xoay người trừng mắt nhưng đối mặt cậu là khuôn mặt u ám, cùng ánh mắt đầy tia lửa giận.

" Tại sao ? ... Vũ Văn , rốt cuộc anh đã làm sai gì ? tại sao em lại như thế ? ... nếu là vì mấy tháng này thì anh ..."

Cậu chen ngang lời hắn. - " Em thấy chúng ta không hợp nên muốn kết thúc ngay, lúc trước em đã từng nói, chúng ta cứ quen nhau một thời gian nếu không hợp chúng ta chia tay, anh cũng đã chấp nhận rồi mà ?"

" Đúng nhưng em cũng đã nói là ba tháng nhưng chúng ta đã quen nhau hơn sáu tháng rồi." - Giọng hắn cũng bắt đầu run rẩy.

" Vậy thì sao ?" - Cậu nhàn nhạt nói.

" Đối với em thời gian dù cho là 3 năm nhưng nếu em cảm thấy không hợp thì em cũng sẽ chia tay anh, vì thế anh hãy chấp nhận sự thật này đi."

" Không hợp ? em nghĩ anh tin sao ? lúc trước chúng ta đã rất vui vẻ không phải sao ? Vũ Văn ..."

Hắn kéo mạnh tay thì phát hiện ở cổ cậu có vài vết màu hồng nhạt đầy ám muội, mắt hắn phát hỏa, gắt giọng. - " Là ai ?"

Vũ Văn biết hắn đã nhìn thấy, cậu cũng không có ý che dấu, giọng vẫn lạnh như tiền.

" Là người ... mà mỗi khi em buồn đều ở bên cạnh em an ủi, lúc em vui thì chia sẽ cùng em, lúc em cần thì anh ấy sẽ có mặt ngay tức khắc, là người mà ... em yêu."

Dịch Dương Thiên Bảo toàn thân cứng đờ không tin những gì cậu mới nói ra. - Là người cậu yêu sao ?

" Không thể nào ? người em yêu là anh." - Hắn vẫn không chấp nhận sự thật này

Cố nén nước mắt sắp trào ra, Vũ Văn càng nắm chặt tay.

" Thiên Bảo , từ lúc chúng ta gặp nhau, cái anh muốn ở em là Vũ Văn của thời trung học, một chàng trai ngây thơ, trong sáng ... nhưng em không phải, từ lúc mất đi trí nhớ thì tình yêu của em dành cho anh cũng đã không còn ... sở dĩ em chấp nhận quen anh là vì anh tự đeo bám em vì thế em mới chấp nhận thử yêu anh một lần nhưng vẫn không được."

Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, thốt ra những lời từ đáy lòng không hề mong muốn.

" Cái em cần ở người em yêu là anh ấy luôn có thể ở bên cạnh bảo vệ em, cho em những thứ em muốn nhưng còn anh ... anh đã cho em được những gì ? ... tình yêu sao ? ... Thiên Bảo , anh hãy nghĩ kĩ lại xem, anh là yêu em của bây giờ hay là của thời trung học ?"

" Thời trung học là anh thích em ... còn bây giờ là yêu em."

Hắn không hề suy nghĩ mà trực tiêp nói ra tiếng lòng nhưng nó lại là những từ khiến lòng Vũ Văn càng thêm chua xót.

" Anh sẽ chấp nhận người yêu của anh từng lên giường với người đàn ông khác sao ?" - Cậu vẫn phải hạ thấp bản thân để hắn xem thường mà buông tay.

" Anh không quan tâm ... Vũ Văn , chúng ta có thể bắt đầu lại được ..."

" Không thể ... Thiên Bảo , cái em cần là người đàn ông có quyền lực, có địa vị trong cái thế giới khắc nghiệt này nhưng anh có được gì ? ... theo em biết, chức vị Tổng giám đốc công ty HP của anh cũng là do anh trai anh cho anh, trong tay anh chẳng có gì cả."

Bị nói chúng chỗ đau, hắn rát ghét ai đem hắn cùng anh trai ra so sánh, bàn tay siết chặt tay Vũ Văn nhưng giọng điệu vẫn cố ôn nhu nói.

" Anh đã nói, chỉ cần hai năm là anh có thể ..."

" Hai năm ... Ha ... Thiên Bảo , sau hai năm anh nghĩ anh có thể hơn anh trai anh sao ? ... anh trai anh bây giờ có thế lực như thế nào chúng ta đều biết, anh ta chỉ cần ngồi một chỗ là có biết bao hợp đồng chạy đến tìm anh ta xin chữ kí mà anh ta cũng không điếm xỉa tới, còn anh ... phải đi cầu xin người ta kí hợp đồng, anh nghĩ sau hai năm sẽ có công ty nào đến cầu xin anh sao ?"

Những lời mỉa mai không chút nương tay từ miệng Vũ Văn làm tim hắn chấn kinh, hắn nhìn người con trai trước mắt ... mấy tháng trước cậu là một chàng trai vui vẻ, đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng xem thường tiền tài địa vị nhưng sao giờ lại trở thành kẻ hám danh háo lợi như thế ?

Thấy hắn vẫn đứng yên không động đậy, cậu biết lời nói tàn nhẫn này đã đâm trúng tim đen hắn, cười khổ trong lòng, phải chi nói ngay từ đầu thì tim cậu đã không đau như thế, cậu hất tay hắn ra, xoay người.

" Từ nay về sau, chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, kết thúc như vậy là tốt nhất."

" Anh yêu em."

Vừa muốn bước đi nhưng nghe được câu hắn nói, cậu dừng hẳn.

" Chúng ta kết hôn đi."



.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.......
End ~
Ôi chap này sad quá tui vừa edit vừa khóc nà * chấm nước mắt *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro