Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 4: Theo đuổi

Trong lớp học yên tĩnh đến buồn ngủ, thầy giáo cứ giảng bài còn các sinh viên thi nhau gục mặt xuống bàn, ngay cả Vũ Văn cũng không ngoại lệ nhưng cô cứ bị La Đình Tín cóc đầu riết cũng phải ngóc đầu nghe giảng.

Đột nhiên không gian ồn ào hẳn lên, mọi ánh nhìn đều hướng về cửa lớp.

Dịch Dương Thiên Bảo, quần áo thẳng tấp, dáng người thong thả đi đến chỗ Vũ Văn, nở nụ cười đào hoa quyến rũ, sau đó từ phía sau, tay hắn đưa đến cho cậu một bó hoa hồng đỏ lớn.

Mọi ánh mắt ghen ghét cùng đố kỵ lập tức dồn hết về hướng Vũ Văn.

Từ lần đầu khi Dịch Dương Thiên Bảo vào lớp, ánh mắt đào hoa của hắn cứ dán chặt lên người Vũ Văn thì tất cả bạn gái trong lớp đã xem cậu như cái gai trong mắt, một cái cây cản đường khiến các bạn gái chỉ muốn một rìu chặt bỏ, giờ lại thêm tình cảnh này thì Vũ Văn có thể chắc chắn, cậu sẽ không có một ngày sống bình yên.

“ Vũ Văn , tối nay anh và em cùng đi ăn cơm, anh mới biết một nhà hàng có đầu bếp nấu ăn rất ngon, đảm bảo em sẽ thích.” .

Dịch Dương Thiên Bảo ôn nhu nói, ánh mắt đẹp đến mê người khiến các bạn gái nghe xong chảy cả nước bọt.

Vũ Văn giật giật khóe miệng.

“ Đang là giờ học, cậu nổi điên cái gì vậy ? còn nữa, cậu hơn tôi bao nhiêu tuổi mà xưng hô như thế ?”

“ Tuy chúng ta sinh cùng năm nhưng anh lớn tháng hơn em, với lại em là người yêu của anh, gọi như thế anh còn thấy xa lạ đó … À, hay gọi Tiểu Văn thì sao ?”

Từng đợt da gà của Vũ Văn cùng La Đình Tín nổi lên như con gà bị vặc hết lông nhưng đổi lại những người xung quanh là loại ôn nhu chết người.

Thầy giáo đang đứng trước bục không dám hó hé, ông biết rõ tên Dịch thiếu gia này không nên đụng vào vì thế cứ tiếp tục giảng bài dù mọi người chẳng ai thèm nghe.

“ Quậy đủ chưa ? ” 

Sắc mặt Vũ Văn thay đổi, Dịch Dương Thiên Bảo cũng nhận ra sự khó chịu trong mắt cậu, từ trước đến giờ đây là lần đầu cậu có vẻ mặt ấy … Là cậu đã thay đổi hay là đây mới là con người thật của cậu ?

Hắn không trả lời, đặt bó hoa lên bàn của cậu , ngồi xuống kế bên, tay cũng khoát lên vai cậu.

Vũ Văn nhíu chặt mi tâm, cô kéo tay hắn ra, ánh mắt liếc xéo hắn một cái.

Nếu không phải vì Vũ Văn trước đó từng thích hắn thì cậu đã hung hắn đánh hắn một trận, ít nhất sử dùng khuôn mặt Vũ Văn để ngụy trang thì cũng phải tôn trọng tình yêu của Vũ Văn một chút.

“ Rốt cuộc cậu muốn gì ? ”

“ Làm người yêu của anh.” – Hắn nghiêm túc nói.

Vũ Văn thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, khác hắn thường ngày, trong lòng trỗi dậy một cảm giác khó hiểu nhưng được một người đẹp trai lại có quyền thế yêu thích ai lại không tham, trong lòng cậu tự nhiên do dự.

Nhận thấy vẻ mặt cậu do dự, hắn đón ra cậu có chút động lòng, thô lỗ nắm tay cậu .

“ Vũ Văn, anh sẽ đối xử tốt với em vì thế làm người yêu của anh đi.”

Trong lớp học, bầu không khí ngưng động, ai cũng muốn biết câu trả lời của Vũ Văn nhưng cũng cảm thấy kì quái, đi tỏ tình mà lại tỏ tình trong giờ học, đây là lần đầu tiên họ xem được một màn này.
La Đình Tín thấy Dịch Dương Thiên Bảo công kích Vũ Văn quá chừng, kiềm không được cầm lấy bó hoa đập vào đầu hắn.

“ Dịch Dương Thiên Bảo, cậu có thôi ngay đi không ? Vũ Văn đã nói không muốn rồi mà.”

Trong mắt hắn lóe lên tia giận dữ, sát khí đằng đằng như muốn bóp chết La Đình Tín, cậu thấy thế rùng mình, miệng cũng ngậm lại luôn.

Chợt hắn cảm thấy tay âm ấm, nhìn xuống đã thấy bàn tay Vũ Văn đang nắm lấy tay hắn, phất cờ trong bụng, tay hắn nắm lấy tay cậu, mong chờ cậu trả lời.

“ Đình Tín tính khí thất thường, cậu đừng để bụng.”

Thấy ánh mắt giết người đó, cậu vội trấn an ngay nếu không sẽ có án mạng xảy ra ngay trong lớp học, cậu cũng không muốn bị lôi vào cái màn vớ vẫn này chút nào.

Không phải câu trả lời hắn muốn, khuôn mặt tuấn tú méo xẹo.

“ Em vẫn chưa trả lời.”

Hắn tiếp tục quay lại đề tài, Vũ Văn thấy khó xử, không biết nói sao cho phải ? Vũ Văn từng yêu hắn và cậu biết hắn thật sự thích Vũ Văn nhưng cậu không phải Vũ Văn, mà nếu cậu chấp nhận hắn, thì sau này khi hắn biết được cậu không phải Vũ Văn thật vậy hắn sẽ ra sao ? Cậu còn phải báo thù cho cha mẹ thì làm sao nghĩ đến chuyện yêu đương cho được.

“ Đây là lần thứ hai sau khi mất trí nhớ tôi gặp lại cậu, cậu nghĩ tôi sẽ có tình cảm với cậu sao ? ” – Cậu nhàn nhạt nói.

“ Vậy em có làm người yêu anh không ? ” – Hắn vẫn hỏi như cũ.

Vừa nói xong, ngay lập tức bị ánh mắt giết người của cậu quăng cho hắn.

“ Đợi một thời gian nữa đi, nếu tình cảm thời trung học của tôi còn dành cho cậu thì tôi sẽ chấp nhận, còn không … bạn bè vậy.”

Cuối cùng cậu quyết định thỏa hiệp, thứ nhất là vì Vũ Văn, thứ hai là vì tính khí tên này rất bá đạo, dù cậu có trả lời không một vạn lần, hắn cũng sẽ theo cậu như hồn ma đeo bám, thôi thì cho hắn thêm thời gian, khi hắn phát hiện cậu không còn như ngày xưa thì tự động sẽ bỏ cuộc.

“ Được, vậy anh cho em hai tháng, sau hai tháng dù muốn dù không, em vẫn phải làm người yêu của anh.”

Thấy ánh mắt kiên quyết cùng thái độ không muốn hợp tác của cậu, hắn quyết định chấp nhận, bất quá trong ba tháng này, hắn cứ tấn công liên tiếp thì dù là băng ngàn năm, hắn quyết cũng sẽ làm cậu tan chảy.

Không gian lại im lặng như cũ, những bạn gái thì lau nước mắt vì đã bị cướp đi thiếu gia đẹp trai, còn các chàng trai thì ăn mừng trong bụng vì tống tiễn được tên đào hoa kia, trong lớp bây giờ các cô gái chắc chắn sẽ về tay họ thôi.

_____________________________

Thế là chuyện tình ba tháng của  Vũ Văn cùng Dịch Dương Thiên Bảo hình thành, mà con kì đà là La Đình Tín vẫn luôn bám riết không thôi.

Dù là đi nhà hàng, xem phim, đi hóng mát, La Đình Tín cũng kiên trì ngồi giữa hai người.

Một tháng trôi qua, rốt cuộc Dịch Dương Thiên Bảo thật sự chịu không nỗi cảnh La Đình Tín cứ bám như sên, hắn đợi khi La Đình Tín đi vệ sinh xong thì kéo cậu ra gốc cây to, bắt đầu thanh lý.

“ La Đình Tín, rốt cuộc cậu muốn cái gì ?”

“ Cậu thôi ngay ý định theo đuổi Vũ Văn đi, cậu ấy là người dễ bị tổn thương nếu cậu chỉ là muốn qua đường thì nên đi tìm người khác.”

Cậu biết rõ tên này không yêu Vũ Văn mà thời trung học, hắn là kẻ trăng hoa có tiếng, nếu để Vũ Văn rơi vào tay hắn, chẳng khác nào “ Hoa lài cắm bãi phân trâu.”

“ Ai nói tôi sẽ qua đường, tôi là thật lòng.” – Hắn kiên quyết.

“ Từ năm trung học, cậu là kẻ nổi tiếng trăng hoa, cậu nghĩ tôi tin chắc.”

“ Lúc trước khác, bây giờ khác, không phải lúc trước cậu rất dễ thương đó sao nhưng sau này cứ như bà chằn vậy.”

Nghe hắn nói, chợt hai má ửng hồng, cậu nắm chặt tay không cho tim đập loạn.

Dịch Dương Thiên Bảo thấy La Đình Tín đỏ mặt, hắn nheo mắt đánh giá.

“ La Đình Tín, cậu thích tôi ? ”

“ Không có.” – Cậu phủ nhận.

“ Vậy sao cứ ngăn tôi quen với Vũ Văn ? … Hờ, chắc là vậy rồi nếu không …”

“ Dịch Dương Thiên Bảo, cho dù thích chó thích heo, tôi cũng không thích cậu.” – Cậu hét lớn.

“ Chậc, chậc … phản ứng như thế thì chắc chắn là thích rồi nhưng tiếc thật tôi lại không có cảm giác với cậu .”

La Đình Tín vẻ mặt tối sầm, hơi thở khó khăn, cậu gằng từng tiếng một.

“ Tin hay không tuy cậu, đối với tôi, một thiếu gia ăn chơi, trăng hoa, coi tiền như nước, cho dù đàn ông chết hết chỉ còn lại mình cậu tôi thà tự sát.”

Nói xong cậu xoay người rời đi, trong lòng rất tức giận nhưng không thể nói được.

Thấy bóng dáng cậu xa dần, Dịch Dương Thiên Bảo cảm thấy áy náy, hắn chỉ là muốn chọc cậu một lúc, không nghĩ cậu phản ứng mạnh như thế, hắn biết rõ cậu vẫn thủy chung với mỗi tình “ Thanh mai trúc mã ” thì làm sao thích hắn cho được.

Lắc đầu, hắn cũng từng bước trở lại lớp học.

______________________________

Chiều về, Dịch Dương Thiên Bảo muốn đưa Vũ Văn về nhà nhưng bị cậu cự tuyệt, hắn đành chịu thua, lái xe về trước.

Vũ Văn về đến nhà thì thấy xe của cha mẹ, cậu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, nhà cậu tuy không gọi là biệt thự nhưng có hai lầu và ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng dành cho khách, ngôi nhà được phủ lên gam màu xanh nhạt, phía sau có vườn nhỏ khoẳng 50 mét, thiết kế nhà đơn giản không cầu kì.

Khi thấy xe của cha mẹ, cậu biết chắc họ sẽ đi xa, bởi nhà họ không có gara mà mỗi lần đi xa là sẽ cho người mang xe tới.

Trong phòng khách, Triệu Minh nhàn nhã uống trà còn Diệp Thanh đang dùng bánh ngọt, nhìn hai người cứ như vợ chồng mới cưới.

“ Con về rồi.” – Cậu thất tha thất thiểu đi vào ngồi xuống kế mẹ.

“ Vũ Văn, lại đây ăn bánh ngọt đi, mẹ mới làm đó.” – Diệp Thanh vui vẻ kéo con lại gần, lấy một miếng bánh đưa cho Vũ Văn.

“ Lần này ba mẹ định đi đâu ? Nam Mỹ hay Châu Phi ?” – Cậu ra vẻ châm chọc nhưng vẫn có vài phần cung kính.

“ Ui, làm gì mà xa thế … ba mẹ có người bạn bên Hy Lạp, cũng mở phòng phẩu thuật thẩm mỹ, hiện cô ta cần người qua giúp nên ba mẹ sẽ qua đó.”

Biết lắm, lại bỏ rơi con trai, mỗi lần đi tệ lắm cũng 6 tháng, lần này muốn bao lâu đây chứ ?

“ Vũ Văn, con có muốn qua bên đó với ba mẹ không ? ”

Triệu Minh buông tách trà, nhìn con trai vẻ triều mến, ông biết cậu không phải con trai ruột nhưng hai năm qua đối với ông, cậu bé cũng rất hiếu thảo nên ông rất vui và hạnh phúc mà đón nhận cậu .

“ Đừng nói với con là hai người qua đó định cư luôn nha.” – Cậu dò hỏi.

“ Có thể, nếu tình hình bên đó ổn định thì ba mẹ sẽ định cư luôn.” 

Vũ Văn trầm ngâm, nếu họ muốn mình qua nên đó, vậy việc báo thù sẽ làm sao đây ?

“ Vũ Văn, nếu con không muốn thì chúng ta không ép, con cứ tự mình quyết định là được rồi.” – Diệp Thanh hiểu ý con trai, tay nắm vai cậu trấn an.

“ Ba và mẹ cứ qua đó trước, khi nào ổn định chỗ ở thì điện thoại cho con, tới lúc đó nếu con có thể giải quyết xong chuyện riêng tư, con sẽ qua đó với hai người.”

Có thể khi cậu báo thù xong, cũng phải tìm một nơi bình yên, sống hết cuộc đời con lại, đất nước Hy Lạp cũng tốt, cậu cũng muốn qua đó một lần.

“ Được, vậy tùy theo quyết định của con.” – Triệu Minh cong môi nhìn cậu.

“ Vậy khi nào hai người đi.”

“ Định sẽ hai tuần nữa nhưng bạn của mẹ không chờ được, nên hai ngày sau ba mẹ sẽ đi.”

“ Bên đó có nhiều người cần chỉnh sửa khuôn mặt đến vậy sao ?” – Cậu nhăn mặt nói.

“ Đa phần là xóa sẹo trên người … Vũ Văn, đây là thẻ ngân hàng, trong đó có ít tiền, ba mẹ cho con phòng thân, nếu co thiếu thì cứ điện thoại cho ba mẹ.”

Triệu Minh đưa tấm thẻ rút tiền cho Vũ Văn nhưng bị cậu đẩy lại.

“ Ba cứ giữ lấy mà dùng, mới qua bên đó chắc cũng cần nhiều, con giờ đang cùng Đình Tín đi kiếm việc làm thêm, nên cũng không thiếu gì đâu.”

“ Đang tìm việc ? Vũ Văn, con vừa học vừa làm như thế không tốt cho sức khỏe đâu ?” – Diệp Thanh lo lắng.

Diệp Thanh muốn nói nhưng bị Triệu Minh ngăn lại.

“ Con cứ lấy mà dùng, dù gì vẫn chưa tìm được việc làm, cũng cần nhiều mà, nhưng ba muốn nhắc nhở con, làm thêm cũng được nhưng đừng quá sức.”

Vũ Văn khóe mắt ươn ướt, bây giờ cô rất hạnh phúc khi có hai người quan tâm cậu đến thế, ông trời đã lấy đi mọi thứ của cậu nhưng đổi lại cho cậu một gia đình hạnh phúc, cậu cũng đã mãn nguyện rồi.

Cậu gật đầu đồng ý, lấy thẻ ngân hàng rồi tiếp tục trò chuyện cùng cha mẹ.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro