Chap 5 : Mơ Hồ Gặp Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 5: Mơ hồ gặp hắn

Hai ngày sau, Vũ Văn tiễn ba mẹ ra sân bay, cậu thật không muốn xa họ vì ít nhất có họ bên cạnh, cậu sẽ không cảm thấy cô đơn nhưng họ đi xa cũng tốt, cậu không biết liệu sau này việc báo thù của cậu có kéo họ vào cuộc hay không ? nên giờ để họ đi xa cũng là cách bảo toàn tính mạng.

Mấy ngày sau, Vũ Văn cùng La Đình Tín tìm được việc làm, nơi đó là một quán cháo nhỏ, bà chủ cùng ông chủ đối xử rất tốt với họ, biết họ là sinh viên vừa làm vừa đi học nên trả tiền công cũng tương đối cao, vì thế hai người cũng đỡ một phần tiền học phí.

Nhưng tên Dịch Dương Thiên Bảo mặt dày mỗi ngày đều đến làm phiền, cứ lẽo đẽo theo sau Vũ Văn, nào là tặng hoa, nào là vé xem phim rồi mấy thứ thú ngồi bông chỉ dành cho con nít cũng tặng cậu nhưng ... mấy thứ đó đương nhiên bị cậu quăng vào xọt rác không thương tiếc.

Tuy thế nhưng tên Dịch thối tha này cũng có chỗ sử dụng được, có thể câu nhiều khách dù chỉ toàn khách nữ, khi hết giờ làm thì phụ hai cậu quét dọn cửa hàng, rữa cả chén bát dù số bát trong cửa hàng sắp bị hắn đập gần hết ... nhưng dần dần, Vũ Văn cũng cảm thấy hắn không đến nỗi tệ vì thế không gắt gỏng như xưa.

Một tháng lại trôi qua nhưng câu trả lời của Vũ Văn vẫn là không, Dịch Dương cũng mặt dày cho cậu cơ hội một tháng nữa, bởi thời gian qua hắn cảm nhận tính khí của cậu đã thay đổi, không nói chuyện giắt gỏng cũng không quăng hoa hay vé xem phim, cùng mấy thứ khác mà hắn tặng vào xọt rác vì thế hắn cho rằng mình sắp thành công.

Hôm nay bầu trời trong xanh đẹp lạ thường nhưng lạ nhất một chỗ, tên Dịch Dương Thiên Bảo lại không đến, chuyện này khiến hai cậu nàng có cảm giác thiếu thiếu nhưng phần khác cũng khiến khách vắng theo.

____________________________

Hết giờ làm việc, Vũ Văn chia tay La Đình Tín đi về nhà.

Trên đường phố đô thị rộng lớn, những chiếc xe theo hàng thẳng lối, những người mang cặp táp vội vả hấp tấp đón taxi, ai ai cũng bận rộn nhưng riêng Vũ Văn lại nhàn nhã bước đi trên vỉa hè.

Đây là khoảng thời gian Vũ Văn thấy thoải mái nhất, không suy nghĩ, không lo lắng, cứ từng bước đi về phía trước.

Đi được một lúc đến chỗ đèn giao thông, cậu đứng chờ báo hiệu đèn xanh thì tia mắt lơ đãng nhìn về chiếc xe đối diện.

Chiếc xe thể thao hiệu Lamborghini màu đen sang trọng thật bắt mắt, Vũ Văn đoán kẻ ngồi trong xe là người giàu có mới có khả năng tiêu tiền vào thứ xa xỉ này, mà cậu thì chỉ mong được ngồi một lần dù mơ cũng không thấy.

Lại nhìn hướng đậu xe càng khẳng định tên này có gia thế hiển hách, bởi nhà hàng Mộng Nguyệt được xem là nhà hàng kiêm khách sạn nổi tiếng trong nước, bất cứ ai bước chân vào thì chỉ có thế là người của giới thượng lưu.

Thở dài trong lòng, có người thì mơ cũng không thấy được bước vào nhà hàng cao sang ấy nhưng có người thì cho đó chỉ là cái ổ phát tiết hàng ngày ... Haiz ~ có chỗ nào gọi là công bằng hay không đây ?

Đèn xanh cũng bật, cậu từ từ bước qua, mắt lại nhịn không được nhìn về chiếc xe đắc tiền, bổng bước chân khựng lại.

Từ cửa chính nhà hàng, người đàn ông cao lớn đi ra, dáng người cao ráo, mái tóc đen bóng, nước da màu đồng quyến rũ, dáng vẻ cao ngạo bước lên xe.

Vũ Văn nín thở quan sát từ đầu đến cuối, tuy cậu đứng hơi xa nhưng bóng dáng ấy vẫn in vào trong não cậu hàng đêm.

Hai năm trước, khi hắn hoan ái xong, cậu mơ màng ngất đi nhưng vẫn thấy được dáng người của hắn, bộ Tây Âu đen huyền, dáng người cao lớn, hiên ngang bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra ... Lúc đó nếu còn sức thì cậu chắc có thể đã đâm một dao từ sau lưng hắn.

Thu hồi tầm mắt, Vũ Văn bước nhanh về phía chiếc xe màu đắc tiền ấy, vừa chạy tới thì chiếc xe đã chạy đi.

Vũ Văn tức giận, cậu dùng hết tốc lực chạy theo, tuy không xác định rõ nhưng cậu vẫn phải đuổi theo, cậu phải xem cho rõ rốt cuộc có phải là hắn hay không ?

Vũ Văn cứ cắm đầu chạy thục mạng, cậu quẹo không biết bao nhiêu cái ngã tư, cũng đụng trúng rất nhiều người, bị ngã rất nhiều lần nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Một lúc sau, cậu thấm mệt và bắt đầu chạy chậm lại nhưng thấy chiếc xe chạy về hướng đèn giao thông đang chuyển đỏ.

Tia mắt sáng lên, thấy đã có cơ hội, Vũ Văn nhanh chống chạy theo nhưng đèn giao thông vừa lúc chuyển đỏ thì chiếc xe cũng băng qua rồi, cậu muốn băng qua chạy theo nhưng đèn đối diện lại chuyển xanh, thình lình chạy ra giữa lộ, xe bắt đầu cũng xong tới.

" Kéttttttt " - Tiếng phanh xe chói tai gây sự chứ ý đến nhiều người, tài xế mặt tránh bệch nhưng cũng lấy lại tình thần.

Vũ Văn tưởng sẽ bị xe tông phải nhưng khi chiếc xe lao tới thì một bóng người vụt ra ôm cậu bay vào lề vì thế cậu đã thoát chết.

Mọi người xôn xao hỏi hang, Vũ Văn chưa kịp phản ứng thì giọng nói khàn khàn hét lên.

" Em có bị điên không hả ? đèn đỏ mà qua lộ, em không học luật giao thông sao ? hay em thấy bệnh viện rãnh không có việc gì làm, muốn tìm thêm việc làm cho họ hả ?"

Dịch Dương Thiên Bảo vẫn ôm cậu trong lòng nhưng cái miệng không ngừng hét lớn.

" Mình không sao ? cậu ..."

Chưa nói gì thì cậu phát hiện, trên người Dịch Dương Thiên Bảo đều bị trầy xướt, mà cậu thì một chút vết thương cũng không, mắt tự nhiên ươn ướt.

Dịch Dương Thiên Bảo thấy cậu sắp khóc, luống cuốn không biết làm sao ? cũng quên việc tức giận, hắn lại ôm cậu an ủi.

" Anh không sao ? em mà khóc anh sẽ đau lòng vì thế nín đi, ngoan nào ..."

Vừa nãy hắn rất tức giận, nếu không phải vô tình đi ngang thì có thể ngày này năm sau, hắn phải đi cúng tế cậu bé ngốc nghếch này rồi nhưng giờ thấy cậu sắp khóc, cảm thấy lòng đau đau, nên đành an ủi trước sau đó trị tội cậu sau vậy.

" Mình đưa cậu đi bệnh viện." - Cậu nhỏ giọng.

" Không cần, chỉ cần em hôn anh một cái thì anh sẽ hết đau liền." - Hắn châm chọc.

Vũ Văn chau mày rất muốn đánh hắn một cái nhưng nghĩ lại hắn mới cứu mình nên nhịn lại.

Do dự một chút cậu nhướng lên hôn nhẹ lên má hắn, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn hắn ... Trên thực tế Vũ Văn lớn tuổi hơn hắn nên hành động trẻ con này cũng mắc cỡ muốn chết.

" Cám ơn cậu đã cứu mình, Thiên Bảo."

Dịch Dương Thiên Bảo như bị điểm huyệt, hắn chỉ nói chơi mà cậu tưởng thiệt, lòng man mát, khí huyết dâng trào, hắn nhìn cậu cười gian xảo.

" Anh nói hôn môi chứ không phải hôn má, em hôn lại đi."

Vừa nói hắn vừa chu môi ra, ngay lặp tức bị một cái cóc vào đầu, Dịch Dương Thiên Bảo mặt nhăn nhó nhìn cậu nhưng nghĩ lại hắn đã tiến thêm một bước nữa nên cứ từ từ chờ vậy.

" Cậu đứng lên được không ? "

Thấy mọi người đang nhìn hai người như người ngoài hành tinh, cậu đỡ hắn dậy nhưng tên này thật nặng mà dáng người cậu chỉ đứng tới cằm hắn thôi vì thế đành cầu cứu xem hắn có đi được không ?

" Toàn thân rã rời, lếch không được, nói gì là đi."

" Vậy để mình đỡ cậu."

Giọng cậu trong trẻo khiến tim hắn muốn tan chảy, tay tự nhiên quàng vai cậu, lại ngửi ít mùi thơm phản phất trên người cậu, mùi hương thật dễ chịu.

" Em sức nước hoa mùi gì vậy ? " - Phải hỏi cho rõ để sau này hắn cũng sức mùi này luôn.

" Mình không có sức nước hoa." - Cậu nhăn nhó nói.

Cho cũng không thèm, ba cái loại nước hao gây gắt với lại mắc muốn chết, ai hơi đâu lãng phí vào mấy cái thứ đó chứ ?

" Nhưng trên người của em có mùi nghe dễ chịu lắm. " - Hắn khó hiểu nói

" À, chắc là sữa tắm."

" Vậy mùi gì ?" - Sữa tắm gì mà thơm thế.

" Oải hương."

" Em thích mùi đó sao ?" - Quái lạ, hắn nhớ cậu thích mùi hoa lan tím mà.

" Oải hương mùi dễ chịu, khiến mình có cảm giác ngủ ngon."

" À." - Hắn kéo dài âm cuối xem như đã hiểu, thì ra hay mất ngủ nên mới thích ... được, hắn cũng về đổi sữa tắm luôn.

________________________________

Trong bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng khó chịu, Dịch Dương Thiên BẢo bị Vũ Văn kéo đi xét nghiệm đủ thứ.

Vũ Văn rất sợ nếu Dụch Dương Thiên Bảo vì cứu cậu mà để lại di chứng gì thì tội nhân thiên cổ sẽ khắc lên người cậu mất, cậu còn nhiệm vụ thiên liêng chưa làm nên không muốn đeo thêm cái cục nợ to bự này đâu ?

Sau khi qua mười mấy cuộc xét nghiệm, kết quả hắn khỏe như trâu, chỉ có vết thương bên ngoài là phải khử trùng, băng bó.

Hai người đi ra khỏi bệnh viện thì trời cũng sụp tối, Dịch Dương Thiên Bảo muốn dẫn cậu đi ăn nhà hàng nhưng Vũ Văn lại muốn ăn ở lề đường vì cậu muốn trả ơn hắn.

Lần đầu ngồi bên lề đường, bao nhiêu cặp mắt nhìn Dịch Dương Thiên Bảo như quái vật, công tử đào hoa từng lên trang bìa như hắn đáng lẽ phải ăn ở nhà hàng sang trọng, xa hoa mà giờ lại ăn ở lề đường, thật mất mặt hết chỗ nói.

Nhưng khi thấy dáng người ăn ngấu nghiến của cậu bé trước mặt, hắn lại bỏ đi bộ mặt công tử, cùng cậu ăn món lẩu vỉa hè, tâm tư cảm thấy một dòng nước ấm đang chảy trong tim.

Bao năm nay ăn chơi xa xỉ, vung tiền như nước, đàn bà cũng không bỏ qua nhưng chưa hề cảm thấy cái gì gọi là vui vẻ, hắn chỉ biết có tiền là vạn năng, muốn làm gì thì làm, ghét ai thì đánh, thích ai thì mua, không quan tâm xung quanh mọi người nghĩ gì về hắn, chỉ biết còn sống ngày nào thì chơi hết mình ngày ấy.

Nhưng từ khi gặp lại Vũ Văn, tuy cậu đã thay đổi rất nhiều nhưng hắn cảm thấy mỗi lần ở bên cạnh cậu , không những tâm tình thoải mái mà cuộc sống lại cảm thấy không buồn chán như xưa.

Tuy cách nói chuyện của cậu hay gắt gỏng, có chút lạnh lùng nhưng ít nhất cậu cũng lắng nghe hắn nói, cũng quan tâm hắn nghĩ gì ? chứ không như những người đàn bà kia, chỉ cần một tờ chi phiếu là bay lên giường của hắn, y như con rắn quấn lấy không buông, lại thêm cái mùi nước hoa kinh khủng, cùng lớp trang điểm dày như cơm cháy, khiến hắn muốn buồn nôn.

" Chúng ta đi hóng mát đi." - Vũ Văn đột nhiên lên tiếng khiến hắn giật mình.

" Hôm nay em làm anh bất ngờ đó, chủ động muốn hóng mát cùng anh ... không lẽ ... em động lòng rồi sao ?"

Trên trán Vũ Văn nổi một vạch đen, nếu không phải tâm tình không tốt, dù cho cậu 100 vạn, cậu cũng không thèm nhìn hắn một cái.

" Không đi thì thôi." - Cậu tính tiền xong, đứng dậy bỏ đi nhưng bị hắn kéo lại.

" Không trêu em nữa, muốn đi đâu anh cũng chìu em hết."

Hắn nheo mắt nhìn cậu, hôm nay cậu lại chủ động như thế thì hắn cũng phải chìu ý một chút, không châm chọc cậu nữa.

Chiếc xe thể thao màu xanh đậm chạy thong thả trong đêm khuya tĩnh lặng, trong xe vẫn im lặng như tờ, một người chăm chú lái xe còn một người nhìn ra cửa sổ trầm ngâm.

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại bên quãng trường lớn gần công viên, hai người đi xuống bậc thang của quãng trường, cùng ngồi xuống, ngắm nhìn những cặp tình nhân ôm nhau thân mật đi lại.

" Vũ Văn, em có chuyện buồn sao ? "

Vũ Văn bị hỏi đột ngột nhưng vẫn bình thản gật đầu.

" Thiên Bảo, nếu cậu hận một người nhưng biết mình không đủ khả năng làm gì người đó, vậy cậu sẽ làm sao ?"

Khi thấy bóng dáng của hắn bước lên xe đắc tiền, lại từ nhà hàng sang trọng đi ra, dù không chắc có phải hắn hay không nhưng nếu thật là hắn thì với khả năng của cậu có thể làm gì được đây ?

" Nếu là anh thì dư khả năng rồi, còn nếu là em ...Vũ Văn, chỉ cần em nói, anh sẽ giúp em." - Hắn khẳng định.

Vũ Văn thở dài trong bụng, cậu vẫn chưa biết gia thế hắn thế nào ? nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, cậu không muốn lôi hắn vào cuộc.

Thấy cậu im lặng, hắn nắm tay cậu, xoay mặt cậu về phía hắn.

" Vũ Văn, anh yêu em."

Vũ Văn nhìn hắn không chớp mắt, hai má cũng ửng hồng, tay muốn nắm chặt nhưng giờ đã bị hắn nắm lấy, muốn xoay mặt đi nhưng cằm bị hắn giữ lại. -Trốn không thoát rồi.

" Mình ..."

Mới nói một chữ đã bị đôi môi của hắn phủ lấy, Vũ Văn trừng mắt nhìn, cậu không nghĩ tên này lại lớn gan như thế ? chắc tại hôm nay thấy cậu đối xử tốt với hắn nên hắn mới lên mặt - Đúng là tên thôi tha.

Không muốn bị động, Vũ Văn lấy tay để lên ngực hắn đẩy ra nhưng vô dụng, eo thì bị hắn ôm, gáy bị hắn giữ chặt, sức của cậu với hắn xa nhau một trời một vực ... Vũ Văn vô lực nhắm mắt lại, cố nhịn đợi hắn hôn xong nhất định sẽ cho một cái tát.

Đột nhiên cậu rùng mình một cái, cảm giá đầu lưỡi nóng bỏng của hắn như con rắn nhỏ tách môi cậu ra, đi thẳng vào khoang miệng quấn lấy cái lưỡi đang run rẩy của cậu, khiến cậu mở to mắt nhìn hắn.

Dịch Dương Thiên Bảo không biết hôn xong sẽ phải lãnh hậu quả gì ? hắn chỉ biết thân hình người con trai trước mặt mềm mại, đôi môi cậu có thứ mật ngọt khiến hắn không thể dừng lại.

Nụ hôn kéo dài làm Vũ Văn bắt đầu có triệu chứng thiếu oxi, cậu thật chịu không nỗi, tay đánh mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của hắn nhưng hắn vẫn không động đậy.

" Thiên ..." - Nói một chữ thì cái lưỡi lại bị hắn quấn lấy, tức giận cắn mạnh xuống.

" Hự." - Dịch Dương Thiên Bảo vội buông cậu ra, bên môi cũng đã ứa máu mà môi cậu cũng vì hắn hôn thô bạo mà sưng hết cả lên.

" Em ghét anh đến thế sao ?" - Hắn chua xót nói.

" Không phải." - Cậu khó khăn nói.

" Vậy là yêu ? " - Nếu không ghét tức là yêu rồi, hắn cho là vậy đi.

" Cậu."

Cậu tức tối đánh mạnh vào ngực hắn, ý nghĩ cái tát khi nãy đã bị đá bay đi mất bởi cái hôn đó khiến tim cậu vẫn còn đập loạn xạ.

" Thiên Bảo, cậu là thích tôi từ hồi còn trung học nhưng bây giờ tôi đã mất trí nhớ, tính tình thay đổi, như thế cậu vẫn thích tôi sao ? "

Cậu muốn biết chắc hắn rốt cuộc là yêu cậu hay yêu Vũ Văn, nếu là Vũ Văn chắc chắn cậu sẽ từ chối, còn nếu là cậu ... cậu cũng muốn thử yêu một lần.

Trong lòng cười khổ, sau tự nhiên mình lại ích kỉ như thế ?

Chợt nhớ đến bóng dáng lúc chiều ... vừa nghĩ đến cậu lại bật dậy không đợi hắn trả lời, vội vã bỏ đi.

Vẫn không thể được, cậu không được ích kỉ như thế ... cậu vẫn phải trả thù.

Dịch Dương Thiên Bảo thấy cậu bỏ chạy không hiểu lý do bật dậy chạy theo kéo cậu lại, ôm vào lòng.

" Vũ Văn, lúc trước đối với em là thích nhưng bây giờ là yêu, vì thế chấp nhận ở bên cạnh anh có được không ? "

Bị ôm chặt không thở nổi nhưng nghe xong lời tỏ tình đó thì tim cậu lại đập loạn.

Hắn đã yêu cậu rồi sao ? là con người cậu, chứ không phải thân xác Vũ Văn, nhưng ... cha mẹ và em trai ...

" Anh sẽ đợi em, đợi em chấp nhận tình cảm của anh, bao lâu cũng được."

Giọng hắn thật ôn nhu, hắn thật sự bị cậu mê hoặc, cũng không biết vì sao lại bị cậu hớp hồn như thế ?

Người con trai này đúng là có loại sức quyến rũ không giải thích được, cùng với đôi mắt trong veo tựa như hồ nước mùa thu chứa đựng vẻ tinh khiết khiến hắn khi nhìn vào thì tim sẽ đập mạnh mà mắt lại không thể dời đi, giống như bị mê hoặc cũng có thể hắn thật đã bị cậu bỏ bùa rồi cũng nên.
End chap
Happy Woman's Day
Sr dạo này mình bận k uo chap dx đúq hẹn xl m.n nhèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro