Chap 8 : Bữa tiệc đính hôn xa hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 8: Bữa tiệc đính hôn xa hoa
_______
Do mình Edit nhầm tên công ty của Chap trước là HP không phải RS ạ mình đã sửa lại rồi ạ . Sẵn đây cũng cảm ơn các bạn thân yêu đã ủng hộ fic mình Edit ạ

_____ enjoy _____
Buổi tiệc đính hôn của ông chủ tập đoàn Hoàng thị đương nhiên không phải tổ chức qua loa, mà phải nói là một cách xa xỉ khiến người ta nhìn đâu cũng tặc lưỡi.

Bên trong, dưới ánh đèn pha lê được bày trí xa hoa, xung quanh được trưng bày hoa hồng đỏ thắm, ngoài ra các món ăn được bày trí đầy đủ màu sắc.

Về khách quý, đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân, cũng có những minh tinh màn bạc, hoặc các hoa khôi đi theo kim chủ của mình.

Dưới ánh đèn chói mắt, Vũ Văn kinh ngạc nhìn xung quanh.

Cậu sống hơn 24 năm nhưng đây là lần đầu tiên được dự buổi tiệc sang trọng đến thế, xung quanh còn có cả phóng viên nữa chứ ? thật đúng là người giàu có khác.

Sự xuất hiện của Vũ Văn cũng khiến mọi người kinh ngạc, một phần họ thích thú với dáng vẻ mê người của cậu nhưng điều quan trọng hơn là người đàn ông đi bên cạnh cậu ... Dịch Dương Thiên Bảo, nhị thiếu gia tập đoàn RS .

Ai cũng biết việc Dịch Dương Thiên Bảo nước là để học tiếp ngành quản trị kinh doanh nhưng mặc khác họ cũng biết, tên Dịch Dương Thiên Bảo này về nước cũng vì tiếp nhận công ty HP.

Mới hơn 20 tuổi nhưng lại nắm giữ chức vị Tổng giám đốc khiến mọi người không khỏi ghen tỵ, một phần là vì năng lực của hắn, một phần là vì có anh trai là chủ tịch tập đoàn RS chống lưng.

" Thiên Bảo, lâu ngày không gặp, cháu đã trưởng thành hơn nhiều, nhìn xem càng nhày càng giống ba cháu ..."

Một người trung niên từ đâu bước tới, bắt tay Dịch Dương Thiên Bảo, thấy thế hắn cũng lễ phép bắt tay lại.

" Anh trai cháu giống ba cháu nhiều hơn, Chú Trương dạo này vẫn khỏe chứ ? "

" Ta vẫn khỏe, chỉ có công ty gặp chút rắc rồi thôi ... À, ta nghe nói con đang tiếp quản công ty HP thì phải ? "

Vũ Văn kế bên nghe thế giật mình, theo như cậu biết, công ty HP là một trong 10 công ty lớn trong nước, tuy quy mô không lớn nhưng phần đầu tư họp tác với các công ty khác không nhỏ, mà tên này sao lại có thể quản lý công ty đó ?

' Không lẽ tên gia thế của hắn rất lớn hay sao ?'

Cảm giác chàng trai bên cạnh có chút biến đổi, Dịch Dương Thiên Bảo ôm chặt eo cậu , lạnh nhạt nói với người đàn ông trung niên.

" Cháu cũng mới tiếp nhận quản lý công ty vào hai ngày trước, vì mới bước chân vào giới doanh nghiệp nên chưa có hiểu biết nhiều, có thể sao này sẽ nhờ chú chiếu cố cho."

" Cháu quá khiêm tốn rồi, với thực lực của cháu, chú nghĩ chú mới là người nói câu đó đấy, ha ha ..."

Dịch Dương Thiên Bảo hiểu rõ tên cáo già này muốn gì, tên Trương Thái Xuân này nổi tiến đam mê cờ bạc, công ty của cha hắn lúc trước rất có tiếng nhưng từ khi cha hắn mất, hắn tiếp quản công ty thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi, tài chánh thiếu hụt, tai tiến liên miên, đúng là thứ bỏ đi.

Nếu không phải tên Trương Thái Xuân này đáng vai chú bác của hắn thì hắn đã đạp một cước bay ra khỏi cửa rồi.

" À, giờ mới để ý ... Thiên Bảo , người đẹp đi bên cháu là ai vậy ?"

Trương Thái Xuân không biết xấu hổ lên tiếng hỏi.

Ngay từ đầu, khi Vũ Văn bước vào, hắn đã để ý cậu .

Dáng người quyến rũ, khuôn mặt lại đẹp mê người nhưng vì lo cho công ty nên hắn mới nói chuyện với tên Dịch thiếu gia này trước nếu không hắn cũng muốn trêu đùa với miếng mồi béo bở này một chút.

" Cậu ấy là Vũ Văn, là người yêu của cháu."

Thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng dưới sự tò mò của mọi người thì đều lọt vào tai.

Mọi người lại bắt đầu bàn tán về Vĩ Văn , dùng những ánh mắt kì quái đánh giá cậu từ trên xuống.

Vũ Văn thấy mình giờ phút này rất giống động vật quý hiếm, cậu rất muốn tìm một cái hang để chui vào ngay.

Cậu đến bây giờ vẫn ghét mấy bữa tiệc của giới thượng lưu, nói cái gì mà thương lưu, đa phần là khoe khoang tiền tài, gia thế ... nếu không thì soi mói chê bai chuyện người khác, cậu thấy mấy người này còn thua cả mấy bà tám ở ngoài chợ cá.

" À, thì ra là vậy." - Vẻ mặt tuy cười nhưng trong lòng lại tiếc đứt ruột, hắn thật cũng muốn hưởng thụ chàng trai này một lần, nếu là tình nhân của Dịch Dương Thiên Bảo thì chắc có thể nhưng là người yêu thì hắn không dám rồi.

" Xin phép chú, cháu đi gặp cô dâu chú rể một chút."

Không cần Trương Thái Xuân trả lời, hắn ôm Vũ Văn rời đi.

" Em không nghĩ bạn trai của em lại giấu em nhiều chuyện đến thế, rốt cuộc Tổng giám đốc có bao nhiều điều mà tôi chưa biết nữa vậy ?" - Cậu lạnh nhạt nói.

" Anh đã muốn nói với em vào mấy ngày trước nhưng vì bận quá, đừng giận anh nha, bất quá tối về anh sẽ đền lại sao ?"

Hắn nói nhỏ bên tai cậu, sẵn tiện cắn nhẹ lên đó khiến mặt cậu dỏ bừng, tay đánh nhẹ vào ngực hắn.

" Anh muốn chết sao ? ở đây nhiều người như thế ..."

" Anh chưa muốn chết sớm, ít nhất được hưởng thụ một lần, chết cũng cam lòng."

Cậu cắn môi trợn mắt nhìn hắn, cậu hết biết nói gì với hắn rồi.

' Tên này sao lại nói chuyện nham nhở đến thế cơ chứ ?'

Sau đó hai người đi đến chỗ cô dâu và chú rể đang đứng cùng một cặp trai gái khác.

" Thiên Bảo, em đến trễ đó."

Hoàng Vũ Hàng bước đến bắt tay hắn, mắt liếc Vũ Văn .

" Đây chắc là Vũ Văn Công Tử, nhìn khác hẳn trong hình, ngoài đời nhìn đẹp hơn."

Vũ Văn ngây ngốc nhìn người trước mắt, hắn thật tuấn tú, đôi mắt rất đẹp nhưng có gì đó hơi ưu buồn nhưng ... sao biết tên mình ? còn hình ? ... không lẽ.

Vô thức nhìn sang Dịch Dương Thiên Bảo, thấy hắn gượng cười với cậu rồi bắt tay với Hoàng Vũ Hàng .

" Vũ Văn , đây là chú rễ của ngày hôm nay, anh ấy là chủ tịch tập đoàn Hoàng thị ... Hoàng Vũ Hàng ."

Vũ Văn kinh ngạc nhìn Hoàng Vũ Hàng, cậu từng nghe bạn bè nhắc đến, hắn là người đàn ông đào hoa nhưng cũng rất lãnh khốc bởi tính cách làm việc của hắn.

Nghe nói năm nay hắn đã 32 tuổi, ngân hàng một nữa toàn cầu đều do hắn nắm quyền, người đàn ông hoàng kim độc thân là mẫu người lý tưởng của vạn phụ nữ đang đứng trước mặt cậu đây sao ?

" Mặt anh có dính gì sao ?"

Thấy cậu nhìn hắn không chớp mắt, hắn buông lời châm chọc.

" Ơ, dạ không ... tại em từng thấy anh trong tạp chí, anh so với trên tạp chí khác xa nhau nên em thấy lạ." - Cậu lúng túng trả lời.

" Đẹp trai hơn phải không ? " - Thấy cậu bối rối khiến hắn không nhịn được lại tiếp tục chọc cậu .

" Anh à, lo cho vị hôn thê của anh đi, em thấy chị ấy mệt rồi đó."

Dịch Dương Thiên Bảo thấy con cáo già này sắp ra chiêu , hắn kéo Vũ Văn ôm gọn vào lòng, lạnh nhạt nói với Hoàng Vũ Hàng.

" Ây, chưa gì đã sợ anh cướp người yêu rồi sao ? em đừng lo, khi nào em bỏ cậu ta, anh mới tha cậu ta về làm của riêng thôi."

Vũ Văn nhíu mày nhìn Hoàng Vũ Hàng, trong lòng vừa đưa hắn lên tận mây xanh, bây giờ chỉ muốn một cước đạp hắn xuống địa ngục mà thôi.

Cô dâu bên cạnh vẫn im lặng nhưng đã đi đến chỗ Hoàng Vũ Hàng quàng tay hắn.

Dịch Dương Thiên Bảo chặt tay Vũ Văn nhìn hắn ta lạnh giọng.

" Vũ Văn không phải khúc xương."

Câu nói vừa thốt ra, ngay lập tức vẻ mặt Hoàng Vũ Hàng xụ xuống.

' Đúng là anh nào em nấy.'

"Thiên Bảo nay là ngày Hàng đính hôn, em cho cậu ta chút mặt mũi đi nếu không, cậu ta sẽ sợ đến mức tối cũng không dám động phòng đâu."

Trịnh Đình bên cạnh đã không nhịn được cười nữa nên đành lên tiếng.

" Đình, Tỉ đâu ? không đi cùng cậu sao ? "

Hắn không muốn trong tiệc đính hôn lại bị mấy tên này làm mất mặt nên đổi nhanh đề tài.

" Có chút chuyện ở công ty nên cậu ta đến trễ."

Trịnh Đình nhìn về phía Dịch Dương Thiên Bảo cùng Vũ Văn, hắn nheo mắt nhìn Vũ Văn làm cậu gợn cả gai óc.

' Người đàn ông trước mặt có vẻ nguy hiểm hơn người bên cạnh, sao tên Thiên Bảo này lại có quan hệ với người có thế lực như thế chứ ? ... còn nữa, tên Dịch Dương Thiên Bảo rốt cuộc là nói cái gì mà sao mấy người này nhìn cậu như người ngoài hành tinh thế này ? '

Suy nghĩ trong lòng một phút biến mất khi Vũ Văn cứ thấy Trịnh Đình nhìn cậu như muốn ăn tươi tại chỗ, cậu cúi đầu lùi về sau một bước.

" Trịnh Đình , anh đừng nhìn chầm chàm người yêu của em được không ?"

Dịch Dương Thiên Bảo nhíu mày nhìn Trịnh đình, tuy hắn ta chỉ thích trêu đùa với nữ sát thủ nhưng với ánh mắt đó, hắn thật sự cũng lo ngại rất nhiều.

" Vậy đây là Vũ Văn ... đúng là bên ngoài đẹp hơn nhiều."

Ngoài miệng nói thế nhưng suy nghĩ hoàn toàn ngược lại " Hồng nhan hoa thủy."

Vũ Văn mặt nhăn nhó, rốt cuộc Dịch Dương Thiên Bảo đã cho họ xem hình gì mà ai cũng dùng ánh mắt cùng lời nói về cậu quái dị đến thế ?

" Các anh, hôm nay là ngày vui của em và Vũ Hàng, em muốn cám ơn các anh đã đến góp vui với tụi em."

Cô dâu đứng bên cạnh cảm thấy rất khó chịu bởi hôm nay nhân vật chính là mình mà sao cứ bị chàng trai này chiếm hết mọi ánh nhìn, cố tạo nụ cười tươi như hoa, nâng ly lên nói.

Vũ Văn giờ mới phát hiện cô dâu này rất quen mắt, một lúc sau mới nhận ra đó là nữ mình tinh nổi tiếng màn bạc ... Thiên Mĩ Ân, thật không ngờ cô ta lại là vị hôn thê của Hoàng Vũ Hàng.

" Chị là Thiên Mĩ Ân phải không ạ ? em là fan hâm mộ của chị đó."

Tuy Vũ Văn không có xem ti vi thường nhưng tạp chí thì chấc đầy cả nhà nên cậu biết được Thiên Mĩ Ân hiện giờ là nữ diễn viên sáng giá nhất trong năm nay, mà cậu cũng từng xem một bộ phim cô ta từng đóng " Thanh Xà Bạch Xà.", bộ phim rất hay khiến cậu mỗi lần xem đều khóc hết nước mắt.

" Thật vinh hạnh cho chị quá, em là Vũ Văn phải không ? để khi nào có dịp chị sẽ mời em đến phim trường tham quan một chút."

Biết Vũ Văn là fan hâm mộ của mình, Thiên Mĩ Ân dĩ nhiên phải tỏ ra cao quý một chút.

" Thích thật, em cám ơn chị trước."

" Từ khi nào em thích xem phim vậy ? lại là fan hâm mộ nữa chứ ?"

Dịch Dương Thiên Bảo nhớ rõ, cậu chỉ thích sách và sách, không biết sao sở thích lại thay đổi nhanh như thế ?

" Em cũng cần giải trí một chút chứ bộ."

Cậu tỏ ra nũng nịu, bởi biết sở thích của Vũ Văn là đọc sách mà Lưu Chí Hoành thì lại mê chết mấy bộ phim tình cảm cùng truyện ngôn tình thần tượng, mà Dịch Dương Thiên Bảo cứ hay ngờ vực nên cậu đã cố gắng không lòi cái đuôi ra rồi nhưng hôm nay vẫn không nhịn được đó thôi.

" Hôm nay là tiệc đính hôn, đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

Hoàng Vũ Hàng tỏ ra không vui, hắn vẫn không chấp nhận được việc mình lấy một cô nữ minh tinh làm vợ, nếu là lên giường hay tình một đêm thì hắn sẽ vui hơn nhiều.

" Anh à, em biết hôm nay là ngày vui của chúng ta nên việc công không nên nói đến, chỉ là thấy cậu bé dễ thương quá nên nói chuyện một chút, anh đừng giận nha."

Thiên Mĩ Ân như con rắn, ôm lấy cánh tay Hoàng Vũ Hàng, giọng nói mê người khẽ nói bên tai hắn nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, lại nhìn xung quanh.

" Y Lan đâu ? sao nãy giờ không thấy em ấy ?"

" Chắc nó đi ra ngoài hóng mát rồi, con bé không thích chỗ đông người, anh cũng biết mà ... mà nè, anh cũng nên xem lại một chút đi, em gái em làm việc cho anh bao năm nay, mà anh không tăng lương, lại cứ giao một đống việc cho nó, anh muốn nó mệt chết sao ? ... dù gì cũng là em vợ anh mà."

Hắn nhíu mày. - " Công ra công, tư ra tư, nếu Y Lan không làm nổi thì bảo cô ta làm đơn xin nghĩ đi."

" Ơ, em chỉ nói đùa thôi, anh đừng bận tâm nha."

Thiên Mĩ Ân kinh hoàng, dù gì cũng nhờ cô em gái mà cô mới quen được hắn, cô không muốn con bé mất việc nên vội trấn an hắn ngay.

" Hàng, hôm nay là ngày vui của cậu, mình đến trễ một chút, cậu có cần đưa ra bộ mặt như đưa đám đó không ? "

Dịch Dương Thiên Tỉ thân vận bộ Tây Âu xanh đậm từ ngoài cửa đi vào, kế bên là Dương Uyển Lâm với bộ váy trắng hở ngực quyến rũ.

" Đúng, nếu cậu còn không đến thì không phải là bộ mặt đưa đám mà mình cũng hủy bữa tiệc này luôn."

Hoàng Vũ Hàng khó chịu nói nhưng khi nói xong, hắn lại thấy thoải mái vô cùng.

Thiên Mĩ ân kế bên tức tối nhưng cố nhịn, dù gì qua ngày hôm này thì cô cũng mang danh nghĩa Hoàng phu nhân nên cô cũng không so đo làm gì.

" Đến rồi sao ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ không quan tâm Hoàng Vũ Hàng nói gì, chỉ nhìn Dịch Dương Thiên Bảo và người con trai bên cạnh.

" Em cũng mới tới."

Dịch Dương Thiên Bảo nhàn nhạt đáp, lại nhìn về phía Vũ Văn, cậu vẫn chưa xoay người lại khiến hắn khó hiểu.

Vũ Văn từ lúc nghe được thanh âm đó thì người đã cứng đờ, cậu không dám quay lại nhìn ... vì sợ.

Giọng nói hai năm về trước vẫn in sâu trong não không quên được nhưng cậu cũng không dám chắc mà cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn.

" Đây là Vũ Văn, Người yêu em ... Vũ Văn ?"

Dịch Dương Thiên BẢo người Vũ Văn về phía Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng cậu vẫn không dám ngước nhìn, người bắt đầu run rẩy.

" Đây là anh trai anh ... Dịch Dương Thiên Tỉ."

Lời vừa nói ra, Vũ Văn ngước mắt nhìn ngay bởi người đó mang họ Dịch.

Lặp tức cậu thấy hối hận đan xen cùng vẻ mặt kinh hoàng khi thấy người đứng trước mắt.

Đôi mắt màu xanh lam, mái tóc đen huyền, đôi môi màu bạc, dáng người thẳng tấp, hình ảnh trước mặt cùng với trí nhớ của cậu về người đó ... không lệch một phân.

Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như hồ băng ngàn năm, cùng với hơi thở bức người khiến cậu muốn ngã quỵ tại chỗ.

Đã hai năm nhưng cậu không thể quên được, bởi nó là cơn ác mộng đi vào não cậu hàng đêm ... chính là hắn ... Dịch Dương Thiên Tỉ ... kẻ giết người man rợ.

End chap 8 ~~~~





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro