Chương 14: Thực hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Quốc chậm rãi thở sâu, khởi động điện thoại. Tắt máy vài ngày, không biết hắn có hay không tìm cậu.

Lẳng lặng trong chốc lát, quả nhiên không có dấu vết gì lưu lại hắn đi tìm, sms hoặc là nhắn lại, toàn bộ không có.

Tự trong lòng kia không phủ nhận có một tia chờ mong, vì thế, 'phác' một tiếng, cũng tan biến không ngoài ý muốn.

Không cần lại tiếp tục tắt máy.

Nguyên bản tưởng, nếu hắn muốn tìm cậu, cố tình lại làm hắn tìm không thấy, như vậy sẽ làm cho người ta lo lắng, vướng bận. Kết quả hắn lại như thế trầm khí.

Chung Quốc không khỏi đối Tại Hưởng nhìn lại với cặp mắt khác xưa. Cậu tự tin rằng đêm hôm đó đã làm hắn đối với chính mình có chút mê muội. Nhưng cậu đi mà không từ giã, hắn lại có thể bình tĩnh chẳng quan tâm.

Hắn cũng không tìm cậu, chẳng lẽ không tò mò cậu vì cái gì mà vội vã rời đi, rời đi sau lại cũng không cùng hắn hiên lạc?

Hắn cũng nhất định không phái người đi điều tra cậu, bởi hắn phản ứng đối với cậu vẫn là đạm mạc bình tĩnh.

Chung Quốc hơi hơi có chút thất vọng. Như vậy có nghĩa là cậu ở trong lòng hắn như cũ không có quá nặng, hắn ngay cả muốn biết cậu nhiều một chút cũng không có hứng thú.

Mọi người thường nói, sắc làm trí hôn(1), nhưng hắn lại không như thế. Hắn có thể dùng lí trí chế ngự tất cả thất tình lục dục. Hắn hưởng thụ phụ nữ, nhưng không mê luyến phụ nữ. Bọn họ ở trong lòng hắn, phân lượng cũng không nặng. Hắn tựa hồ đem chuyện nam nữ trong lúc đó coi như đánh cờ, hắn tỉ mỉ tính lợi, hại mỗi nước đi, hắn muốn thắng một cách tuyệt đối, đem tất cả nắm vào trong tay. Hắn có thể cùng phụ nữ phong hoa tuyết nguyệt hưởng thụ lạc thú, nhưng cũng không trả giá bằng cảm tình.

Nếu cậu là người bình thường, có lẽ đã sớm đầu hàng. Không may, cậu cũng có tâm muốn thắng trận này, hơn nữa là ở thời điểm hắn không ngờ tới.

Cho nên, thế cục địch sáng ta tối, ai dám nói thắng lợi của cậu so với hắn sẽ không lớn hơn đâu.

●︶︶●

Chung Quốc hẹn gặp đồng minh Tiểu Ngũ. Cậu ta cùng với cậu tuổi không sai biệt nhiều lắm.

Nói chuyện với nhau xong, Chung Quốc phát hiện Tiểu Ngũ không chỉ cơ trí lanh lợi, càng thêm trượng nghĩa thủ tín. Cậu đem kế hoạch nói cho cậu ta nghe, Tiểu Ngũ rất nhanh lĩnh ngộ. Bố trí thỏa đáng hết cả, rốt cục không nhịn được, cậu ta thuận miệng hỏi một câu: 

"Ảnh này có phải là thật là Tại Hưởng ... còn chàng trai trong này ... ách ..."

Chung Quốc càng thêm bí hiểm, cân nhắc nói cho hắn: 

"Tiểu Ngũ, tôi hỏi cậu, nếu tôi trong này là tôi tham diễn, cậu tin hay không tin tôi nói thật?"

Tiểu Ngũ bị cậu nhiễu nửa tin nửa ngờ, nhất thời do dự, ngày càng không dám xác định nam nhân vật chính có phải hay không vị đại thiếu gia trước mắt.

Chung Quốc cười một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: 

"Tiểu Ngũ a, cậu nếu thật muốn biết, không bằng cầm nhìn thử xem, chẳng phải biết thật hay giả sao, a?"

Nhìn cậu vẻ mặt tươi cười, Tiểu Ngũ rốt cục biết, vì cái gì các anh em kêu Chung Quốc là 'hồ li mặt cười' – Chàng trai này thật sự là giảo hoạt không lưu thủ.

Nếu thực sự là cậu ta tham diễn, nếu hắn nhìn, sau nếu không tự chọc mù hai mắt, cũng bị hai cha con Đường Tráng Đường Hưng Bang chọc mù. Nếu không phải cậu ta tham diễn, nói trắng ra là nhìn rồi cũng có cái gì đáng giá mạo hiểm.

Tiểu Ngũ lại nhanh treo lên vẻ mặt tươi cười sáng lạn, đối Chung Quốc liên tục lắc đầu cười nói: 

"Anh Quốc, anh lại đùa tôi! Cái này có gì hay mà nhìn hay không!"

Chung Quốc một bên gật đầu một bên cười giả tạo.

Cậu đem ảnh in thành hai bản, đưa cho Tiểu Ngũ gửi cho Tại Hưởng. Còn một bản để cậu ta cầm trực tiếp giao cho Tuấn Nhi Quốc.

Sau đó, sắp xếp hết tất cả.

Cậu tới quảng trường Cẩm Tú đang tu sửa. Ở đây chưa làm xong, bởi vì thiếu nguyên vật liệu mà tạm thời ngưng lại. Một quảng trường lớn như vậy chỉ có một mình. Cậu nắm di động lẳng lặng chờ đợi. Một hồi hay sắp trình diễn.

●︶︶●

Chờ đến lúc xương sống có chút mỏi, di động lập tức vang lên.

Tinh thần Chung Quốc rung mạnh, nhanh chóng hưng phấn, đem điện thoại nghe.

"Nguyên Nguyên"

Thanh âm Kim Tại Hưởng trầm thấp truyền tới. Hắn không tìm cậu, cậu như thế nào cũng không đi tìm hắn, hắn giống như đã quên hai người một đêm kiều diễm, chính là bình tĩnh hỏi: 

"Em có hay không nhận được cái gì?"

Chung Quốc lập tức nghẹn ngào ra tiếng – giống như luôn lặng lẽ rơi lệ, chính là thủy chung đối với Tại Hưởng ẩn nhẫn, mới không bị hắn phát hiện.

"Em nhận được ảnh ... " 

Cậu vừa khóc vừa kể lể: 

"Là... là..."

Như muốn nói thật nhiều nhưng câu nói kế tiếp vẫn như cũ không thể nói ra, vì vậy vòng vo nói sang chuyện khác: 

"...Có phải hay không anh cũng nhận được?"

Thanh âm hắn trở lên mềm mại, bên trong ẩn ẩn lộ ra thương tiếc: 

"Đúng vậy, anh cũng nhận được. Nha đầu ngốc, chuyện này như thế nào lại không nói cho anh?"

Chung Quốc khóc: 

"Người gửi ... nói... nói" 

Cậu nghẹn ngào: 

"Nếu em nói cho anh biết, hắn liền đem ảnh này phát ra ngoài, làm cho em cả đời không nâng nổi đầu!"

"Hắn dùng ảnh này uy hiếp em làm cái gì?" Tại Hưởng hỏi.

"Hắn muốn em chuẩn bị 50 vạn" 

Thanh âm cậu trở nên cấp bách lo âu: 

"Bằng này đối với anh không nhiều, nhưng em chỉ lo được một ít mà thôi, vẫn là ... trước anh cho em... em không biết để cho người đó đến đây nói với hắn thế nào, em không có nhiều tiền như vậy ..." 

Nói xong lời cuối cùng cậu đã muốn khóc thật lớn.

Hắn lập tức đau lòng hỏi: 

"Nguyên Nguyên, em hiện tại ở đâu?"

Chung Quốc đáp:

"Quảng trường Cẩm Tú!"

Hắn không khỏi nói: 

"Quảng trường Cẩm Tú a? Hôm nay em bị hẹn tới đó, ngày mai liền đến lượt anh!"

Trầm ngâm sau, hắn lập tức nói: 

"Nguyên Nguyên, nếu người kia đến, em tận lực kéo dài thời gian, nhưng không cần trêu trọc hắn, nếu xem tình hình không ổn lập tức chạy, đừng sợ, bây giờ anh đến ngay!"

Cúp điện thoại, Chung Quốc trên mặt mang theo nước mắt, khóe miệng cũng đã lộ ra nụ cười giả tạo.

Màn thứ nhất cậu đã diễn thuận lợi xong, màn sau phải xem Tiểu Ngũ rốt cuộc có bao nhiêu thông minh.

●︶︶●

Khi Tại Hưởng tới, Chung Quốc đang một mình rơi lệ.

Thấy hắn đến, cậu như tìm được cứu tinh, không chút nghĩ ngợi lao vào lòng hắn. Hắn cúi đầu thở dài, khẽ ôm cậu, vuốt tóc an ủi nói:

 "Đừng khóc, chuyện gì để từ từ giải quyết" 

Lại thở dài, thanh âm liền trở nên từ từ, tiếp tục nói: 

"Nguyên Nguyên, đêm đó ở khách sạn, em chỉ gặp một mình anh sao?"

Chung Quốc lập tức ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, vội vàng nói: 

"Kim thiếu! Không phải em!" Thanh âm của cậu run run, tràn ngập lo sợ không yên.

Kim Tại Hưởng cúi đầu xem cậu, con mắt nhẹ nhàng chuyển động. Nâng tay lau nước mắt trên mặt cậu, hắn bỗng nhiên cười rộ lên: 

"Nha đầu ngốc, anh chỉ hỏi một chút, cũng không phải nghi ngờ em!"

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Hắn vỗ nhẹ tóc cậu, một bên trấn an, một bên hỏi: 

"Biết là ai gửi ảnh không?"

Chung Quốc lắc đầu: 

"Không biết, phong thư chỉ viết địa chỉ nhận, trong bao có tờ giấy đánh máy, nói em phải chuẩn bị 50 vạn mang đến đây, còn nói rõ nếu em đem chuyện này nói cho anh, hoặc là đến muộn, hắn sẽ đem ảnh này phát tán!" 

Nói xong lời cuối cùng, không nhịn được lại anh anh khóc.

Tại Hưởng nhíu mày suy ngẫm.

Di động hắn bỗng nhiên vang lên

Hắn tiếp điện thoại. Chung Quốc gắng sức, muốn nghe xem đầu bên kia nói gì. Liền nghe ra có người thông báo, phục vụ phòng của khách sạn ven biển hôm đó ngày hôm sau đã từ chức chạy lấy người.

Chung Quốc cúi đầu, trong con mắt đầy ý đắc thắng. Hắn có khả năng nghĩ đến, cậu cũng đã sớm nghĩ đến. Có tiền có thể sai quỷ hành ma, cậu làm được chuyện này còn muốn cám ơn hắn cho cậu chàng tiền mới đúng.

Cắt đứt điện thoại xong, Tại Hưởng nói với Chung Quốc: 

"Chuyện này bước đầu xem ra là do phục vụ khách sạn làm, có lẽ là hắn muốn kiếm tiền" 

Hắn nhẹ nhàng cười, bộ mặt không nói hết thâm trầm: 

"Mặc kệ là ai làm, dám đem chủ ý đánh trên đầu anh, như thế nào đều phải khen hắn một câu có can đảm!"

Trong lòng Chung Quốc không khỏi cười nhạo. Đàn ông bất luận nhìn qua dù như thế nào hoàn mỹ, cũng khó có thể thoát được tự cao tự đại a.

●︶︶●

Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Hai người quay đầu nhìn, Tuấn Nhi Quốc ở trên xe đẩy cửa đi xuống.

Chung Quốc vụng trộm nhìn về phía Tại Hưởng, hắn nheo hai mắt, mày nhíu lại, môi khẽ động.

Hắn vốn bình tĩnh, không bao giờ thể hiện hái độ, giờ phút này ngoài ý muốn, có vẻ phi thường tức giận.

Trực giác nói cho hắn biết, cô ta xuất hiện ở nơi này, nhất định không thoát được có quan hệ.

Tuấn Nhi Quốc xuống xe, liền nhìn thấy Chung Quốc ỷ trong lòng Tại Hưởng.

"Tại Hưởng?" 

Nhìn đến hắn, cô ta có chút kinh ngạc, kinh hô gọi: 

"Anh như thế nào lại ở đây? Anh rõ ràng vừa rồi nói mở hội nghị thường kì không phải sao?"

Tầm mắt di chuyển đến Chung Quốc, cô ta liền nhớ đến mấy bức ảnh nhìn được, lập tức trở nên vô cùng tức giận, cơ hồ từng mạch máu đều muốn nổ tung.

-----------------------

(1) Ý nói sắc đẹp, tình dục sẽ làm lý trí mê muội

Yupp, chờ có lâu hông nè??? Au xóa cái thông báo khẩn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro