Chương 17: Kết kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, tôi đối với những người lừa gạt tôi luôn luôn tàn nhẫn"

--------------------------

Tại Hưởng thản nhiên hỏi: 

"Tôi muốn hỏi một vấn đề, ảnh kia, anh đã xem qua sao?"

●︶︶●

Ngữ khí mặc dù đạm, trong mắt hắn lại phát ra một tầng sắc lạnh. Tên kia vừa bị hắn hỏi, trong chút bất tri bất giác nói thật: 

"Không có!" 

Hắn thực ra rất muốn xem, nhưng lại sợ bên trong có gì không phải hắn nên xem.

Nói xong ý thức được trả lời như vậy tựa hồ không ăn khớp, vì thế vội vàng nói: 

"Tôi nói, tôi chỉ cầu tài, cầu trạch mà thôi, không phải là hạng háo sắc lưu manh!"

Tại Hưởng nghe được bắt đầu mỉm cười, ngữ khí vẫn như cũ thản nhiên, lại hỏi hắn: 

"Anh muốn một trăm vạn, cùng với tôi hủy hợp đồng kia, viết giấy cam đoan phải không?"

Người kia gật đầu: 

"Đúng!"

"Được!"

Tại Hưởng nhìn hắn nói:

"Đều theo ý anh"

Chung Quốc khẽ động, đáy mắt lưu quang đảo qua.

Sự tình phát triển trôi chảy như thế. Tại Hưởng lại thực hợp tác, dễ dàng đáp ứng tất cả các điều kiện, nửa phần phân vân đều không có.

Chung Quốc hạ mi mắt, không để người khác nhìn thấy thần sắc

Tại Hưởng đã lấy điện thoại ra.

Hắn gọi một cuộc: 

"Thư kí Trịnh, mang một chi phiếu 100 vạn, tìm hợp đồng giải tỏa Lão Nhai, đưa đến quảng trường Cẩm Tú, mau chóng, tôi không muốn chậm trễ ảnh hưởng đến hội nghị thường kì" 

Trong thanh âm không tìm được một chút hoảng hốt, giống như hắn cùng với vị thư kí kia, hai người vừa đàm luận chỉ là chuyện thời tiết hôm nay vậy.

Hắn cắt đứt điện thoại, nhìn Chung Quốc, mỉm cười:

"Đừng lo lắng, thư kí của anh sẽ đến rất nhanh"

Chung Quốc trong mắt bắt đầu có chút bồn chồn. Người đàn ông này, đạo hạnh tột cùng là thâm tới bao nhiêu? Trên mặt hắn rất bình tĩnh, làm cậu nhìn không được giờ phút này đến tột cùng trong lòng hắn đang nghĩ gì, là tín hay là nghi?

Người đàn ông kia vẫn như cũ giữ chặt Tuấn Nhi Quốc. Cô ta bị đè nén đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

Tại Hưởng cười một cái hỏi: 

"Anh vẫn giữ cô ta, là không muốn để cô ta nói chuyện?"

Người đàn ông kia lại lưu loát gật đầu một cái, đáp: 

"Đúng! Loại phụ nữ chết tiệt này rất ồn ào, nói chuyện lại khó nghe, tôi vừa nghe là muốn nổi khùng!"

Chung Quốc thiếu chút nữa bật cười. Tiểu Ngũ quả thực thông minh, mệt hắn nói ra được lí do đường hoàng như thế!

●︶︶●

Rất nhanh thư kí của Tại Hưởng đã lái xe tới. Giao xong này nọ, Tại Hưởng bảo cô ta đi trước. Trước mặt bốn người, hắn đem hợp đồng giải tỏa Lão Nhai xé bỏ, lại đem chi phiếu 100 vạn cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nhắc nhở hắn: 

"Còn kèm một giấy cam đoan!"

Tại Hưởng hơi nhếch mày nhìn hắn:

"Được, anh đã thực sự muốn, tôi sẽ viết một bản!" 

Hắn đột nhiên hỏi Tiểu Ngũ: 

"Ảnh tổng cộng có mấy bộ?"

Tiểu Ngũ dạo mắt, đáp: 

"Tôi chỉ rửa ra hai bộ, một bộ gửi cho anh, một bộ cho vị hôn thê của anh. Nếu vị hôn thê của anh không lén rửa thêm, như vậy thì chỉ có hai bộ đó mà thôi. Kim tiên sinh, anh yên tâm, dù cho lúc này tôi làm là hành vi vơ vét tài sản, nhưng tôi cũng có nguyên tắc riêng, chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi cam đoan ảnh này sẽ không lọt ra bên ngoài."

Tại Hưởng giống như không có việc gì gật đầu một cái: 

"Không cần khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!"

Hắn tìm giấy bút, cúi đầu viết nhanh. Chung Quốc ở bên cạnh thấy rõ, hắn cuối cùng kí tên, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Nụ cười kia không phải là bị uy hiếp mà bất đắc dĩ cười khổ, nụ cười đó dường như ẩn ẩn vài phần phóng đãng không kìm chế được, lại như là nghiền ngẫm có vài phần hứng trí.

Viết xong giấy cam đoan, hắn thu lại bút, ngẩng đầu nhìn Chung Quốc nhẹ nhàng nói: 

"Tin tưởng anh, anh làm như vậy không phải vì sợ hắn, cũng không sợ chính mình là nhân vật chính. Anh hôm nay đáp ứng tất cả yêu cầu của người này, Nguyên Nguyên" 

Hắn bỗng dưng dùng thanh âm cực nhẹ kêu cậu, nghe như thâm tình bình thường: 

"Vô sự chân tướng tột cùng đến thế nào, em rốt cuộc là người yếu thế, ảnh này lộ ra bên ngoài, nửa đời sau của em sẽ bị phá hủy" 

Hắn nhìn cậu một mặt nói nhẹ, một mặt mỉm cười, tới cuối cùng thậm chí còn hạ ánh mắt, nụ cười kia trong phút chốc, thật sự là phong tình lỗi lạc, mị hoặc vô hạn

Nhưng cậu lại chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt. Hắn dường như vẫn có ý khác.

Hắn đem giấy cam đoan giao cho Tiểu Ngũ.

Xử lí mọi việc xong, hắn hướng xe. Mở cửa xe, trước khi bước lên, hắn quay đầu nhìn Tuấn Nhi Quốc, lại nhìn Chung Quốc cùng Tiểu Ngũ, mỉm cười nói: 

"Chuyện này thoạt nhìn rất thú vị, nhưng tôi có cuộc họp, nên hôm nay cứ như vậy đi, khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ tra ra chân tướng"

Hắn lên xe. Ở trong xe thể thao xa hoa, hắn bỗng nhiên quay đầu, đưa tầm mắt hướng Tuấn Nhi Quốc, cô ta đang muốn thoát khỏi người đàn ông kia, bổ nhào vào người hắn. Người đàn ông kia lại không chịu buông tay, như muốn cùng với cô ta tính toán tiếp.

Tại Hưởng đối với bộ dạng của Tuấn Nhi Quốc chỉ thản nhiên cười, ôn nhu nói: 

"Cô nghe cho rõ, tôi có mấy câu muốn nói cho cô. Thứ nhất, cô phải biết rằng, tôi ghét nhất bên cạnh có người lấy danh Kim phu nhân tự cho mình là, càng ghét người đó can thiệp đến cuộc sống riêng. Tôi đáp ứng ba cô, là có thể suy nghĩ cùng cô đính hôn, không phải nhất định, điểm này cô nên rõ ràng. Thứ hai, hôm nay cô bộ dáng liều mạng thô lỗ, những lời thô tục này chỉ những người phụ nữ chanh chua mới có thể nói ra, thực làm người khác chán ghét. Tôi đối với cô bắt đầu sinh ra nghi ngờ, tiểu thư khuê các làm sao lại có bộ dáng như thế. Thứ ba, tôi sẽ một lần nữa xem xét lại quan hệ của tôi với cô. Nếu về sau tôi không tìm cô, chứng tỏ quan hệ của chúng ta không còn tiếp diễn, nếu như vậy, không cần có ý đồ ngu xuẩn để vãn hồi, cũng tận lực không cần có việc gì xuất hiện trước mặt tôi. Điều đó chỉ làm tôi đối với cô càng thêm phiền chán"

Hắn nói rất chậm rãi nhã nhặn, nhưng nội dung nghe ra lại rất tàn khốc. Tuấn Nhi Quốc dường như nhất chết giãy dụa la lên: 

"Không ... Tại Hưởng anh tin tưởng em! Khụ khụ! em là bị thằng tiện nhân này vu oan! Khụ khụ! Anh không biết thằngtiện nhân này là ai, cậu ta kì thật là ..." 

Không đợi cô ta nói xong, Tiểu Ngũ dùng sức che miệng cô ta lại quát: 

"Nói cái gì oan! Oan cái đầu cô! Mẹ nó, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, lại bị cô phiền phức muốn chết!"

Tại Hưởng lúc này một cái chớp mắt liền thay đổi quay đầu. Hắn cài dây an toàn, xe thể thao lập tức bắt đầu khởi động

Trước khi nhấn ga, hắn bỗng nhiên quay đâu nhìn về phía Chung Quốc, trong mắt như chiết ra tia sáng chói mắt. Hắn nhìn cậu cười rộ lên, vành môi cong thành một hình cung, khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm.

"Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, tôi đối với những người lừa gạt tôi luôn luôn tàn nhẫn" 

Hắn nhìn cậu nhu tình chân thành nói:

"Nguyên Nguyên, đừng cho tôi phát hiện, em lừa gạt tôi!"

"Em gạt tôi", ba chữ giống như ở trong không khí lượn lờ, xe cũng đã bắt đầu chuyển bánh.

Chung Quốc đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe màu bạc một chút, cũng cao cao nhếch khóe miệng âm trầm cười rộ lên: 

"Như thế nào có khả năng! Sơ hở nhiều vậy, anh lại không ngốc!"

●︶︶●

Tại Hưởng cũng nói rằng hắn không sợ ảnh này lộ ra bên ngoài. Chung Quốc tin tưởng hắn nói, cũng không nghĩ hắn đổi ý. Hắn xé bỏ hợp đồng, kí giấy cam đoan, thanh toán chi phiếu, tất cả yêu cầu đều làm, trước khi đi lại không từ Tuấn Nhi Quốc lấy ảnh kia. Nhìn ra được thực sự là hắn không thèm quan tâm.

Tiểu Ngũ lúc này đem Tuấn Nhi Quốc buông ra. Cô ta một bên kịch liệt ho khan, một bên trừng mắt nhìn Chung Quốc, ánh mắt gần như điên cuồng.

Chung Quốc lành lạnh mở miệng: 

"Nhìn cái gì vậy? Vẫn chưa chơi đủ sao?" 

Vừa hỏi, vừa cười âm hiểm.

Tuấn Nhi Quốc chỉ vào Chung Quốc, khàn giọng chửi bậy: 

"Chung Quốc, tôi không tha cho cậu! Tôi muốn cậu chết không có chỗ chôn! Cậu là đồ tiện ..." 

Chữ nhân còn chưa ra khỏi miệng, Chung Quốc đã hướng lại giơ tay lên.

Tuấn Nhi Quốc trong lòng giận dữ, nhưng sợ Chung Quốc đánh, đem lời nói nuốt vào. Cô ta nhìn Chung Quốc, lại nhìn xem Tiểu Ngũ, khóc rống lên, kêu: 

"Được! Được! Các người giỏi! Hợp lại hãm hại bắt nạt tôi! Các người chờ đấy mà coi! Tôi sẽ cho các người báo ứng!"

Chung Quốc sửa đúng cô ta: 

"Tuấn Nhi Quốc, cô não tàn sao? Cái gì bảo chúng tôi hợp lại hãm hại cô? Hai chúng tôi vốn là một đi, đúng! Còn bắt nạt cô? Thật có lỗi, tôi khi nào thì bắt nạt cô? Cô ở nhà lớn, đi xe thể thao, mặc hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị tại nhà hàng xa xỉ, tôi chỉ là một người mồ côi không họ hàng thân thích, đem hai chúng tôi hợp lại với nhau, người sáng suốt sẽ thấy ai bắt nạt ai a?" 

Giờ phút này cậu không kiềm chế được bộ dáng vừa cùng với Tại Hưởng tỏ ra yêu đuối vô tội, quả không thể tiếp tục. Tiểu Ngũ ở một bên nhìn cô gương mặt đại biến, cả kinh cười toe.

Tuấn Nhi Quốc vừa khóc vừa chạy lên xe. Xe đã khởi động, lại dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên hạ cửa kính xa, trong tay giữ lại bộ ảnh kia, vẻ mặt âm ngoan đối với Chung Quốc nói: 

"Cậu sẽ không sợ tôi mang nó phát tán lên trên mạng đi!"

-----------------------------------------

Bù cho việc làm đau tim con dân bằng cái thông báo khẩn nên đăng chương mới nè :v

Giỡ thôi chớ cũng đủ 15 votes và 10 còm rồi nên đăng sớm.

Chương tiếp theo 20 votes èn 13 còm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro