Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Sáng sớm tinh mơ một ngày mới lại bắt đầu .

Mark chở Jinyoung vi vu trên chiếc Ducati 1098.

Tiếng gió nhẹ lướt qua vành tai khiến tâm hồn có chút bình yên. Mark và Jinyoung đều không nói gì cả. Anh và cậu đang tự nhận thấy tất cả đã thay đổi rồi. Không còn thời hồn nhiên như trước nữa, không con một Mark lạnh lùng trong mắt Jinyoung, không còn một Jinyoung bướng bỉnh không chịu nghe lời trong thâm tâm Mark.

Dòng đời đã trải qua được bao thăng trầm thì họ gặp lại nhau? Cuộc sống mất đi bao sắc màu để cho họ hiểu nhau? Và cả hai người mất bao nhiêu tình cảm mới biết được đang yêu đối phương. Quả thực là một quá trình gian nan và đầy chông gai.

Đang đi.

Mark chợt cảm thấy dự cảm không lành. Phía trước cậu là 3 chiếc moto hạng nặng đang chắn đường. Bọn chúng định gây sự sao?

- Mark huyng!

Trong giọng nói của Jinyoung có chút sợ hãi khi nhìn vào bọn người này. Cậu chỉ khẽ bấu víu lấy vạt áo của Mark mà nép vào lưng anh.

Mark dừng xe lại. Cậu nheo mắt nhìn đám người trước mặt rồi rút điện thoại ra gọi cho Junho.

- Đại ca. Có chuyện gì à?

- Tôi sắp bị bọn xã hội đen sờ gáy đây. Kéo mấy thằng đến và đưa Jinyoung đi.

Giọng Junho hấp tấp hẳn sau câu nói này:

- Đại ca. Có chuyện gì thế? Tại sao lại đụng đến xã hội đen?

- Hỏi nhiều quá. Đến cứu Jinyoung đi. Em ấy đang ở cùng tôi, rất nguy hiểm.

Jinyoung quát lên phía đằng sau:

- Mark huyng. Chạy đi, đừng đôi co với bọn chúng làm gì.

Mark nói gọn lỏn một câu rồi tắt máy:

- Hẻm X, Đường Y, ngõ Z. Nhanh lên

Mark quay lại để ý Jinyoung. em ấy đang run rẩy ở phía sau lưng cậu. Phải làm sao mới bảo vệ được em ấy đây? Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, cậu đã mang cho em ấy biết bao nhiêu là rắc rối. Có phải cậu là "sao chổi" của em ấy không? Mark bặm môi rồi vặn tay ga. Cậu chỉ nói đúng một câu với Jinyoung:

- Ngồi cho vững vào. Tôi sẽ bảo vệ em.

Rồi cậu phóng đi và bọn người kia cũng đã nhấn ga đuổi theo đầy tốc lực.

Jinyoung bám chắc vào lưng Mark giống như bám vào một trụ cột. Cậu đang rất sợ hãi. cậu biết là cái thằng Chan sung gì đó đã tìm đến nơi. Jinyoung nhắm mắt lại. Cậu không biết bản thân mình có còn sống để qua khỏi ngày hôm nay không. Chỉ thầm lẩm bẩm:
- Mark. Anh phải chạy đi. Có chết cũng phải chạy.

Jinyoung biết chuyện này là do cậu mà ra. Nếu Mark không đánh tên đó vì cậu thì sẽ chẳng xảy ra chuyện. cậu đang tự hỏi mình có phải là "khắc tinh" của Mark không nữa?
Mark nắm chặt tay lái và chú ý vào con đường phía trước. Phải tìm ra một lối thoát, tìm ra một con đường để Jinyoung được bình yên. Chỉ cần em ấy an toàn, cậu có phải nhảy xuống đấu với bọn người kia thì cũng cam lòng. Nhưng quả thực ông trời không muốn vậy. Mark bóp phanh khi nhìn thấy một toán người nữa chặn đầu phía trước. Rồi toán đằng sau cũng đã đến nơi. Mark có thể cảm nhận được cơ thể Jinyoung đã run rẩy phía sau mình. Mark thở dài rồi gạt chân chống xuống. Cậu bước ra khỏi xe rồi tựa người vào và...châm một điếu thuốc. Nhìn dáng vẻ vô cùng thách thức và không hề có ý thiện chiến một chút nào. Tên đại ca có vẫn ngồi trong chiếc Maybach đen tuyền ở đằng xa theo dõi trò vui sắp diễn ra. Mark đánh mắt nhìn hắn đầy sắc lẹm. Ánh mắt tuy là băng nhưng cũng có thể thiêu đốt mọi thứ nếu cần.

Tên Chan sung nhìn Mark đầy thách thức. Hắn nhếch môi lên cười nhạt. Thực ra thì hắn cũng chẳng rỗi hơi mà đi trả thù hộ một tên tép riu hạng xoàng nhưng nghe nó kể người đánh nó là một thẳng nhóc. Đã thế lại còn bảo vệ một thằng nhóc đẹp trai và gửi lời đến hắn đừng chạm vào em ấy. Có vẻ có chút thú vị nếu không vờn nó một chút. Dù sao thì gần đây cũng không có việc làm. Nhìn ánh mắt lạnh như băng của thằng nhóc càng khiến hắn thấy thích thú. Chưa có ai dám điềm tĩnh hút thuốc trước sự đe dọa của Chan sung như thế này và chưa có ai dám nhìn hắn một cách sắc lẹm như thế này. Đôi mắt nó cho thấy rõ tiền đồ của thẳng nhóc. Chắc chắn sau này sẽ làm nên chuyện. Chỉ là yếu tố thời gian nữa thôi.

Jinyoung sợ hãi nhưng vẫn đứng xuống cùng Mark. Cậu thở dài. Dù sao thì bây giờ cũng không thoát được rồi. Tốt nhất là như Mark. Bình tĩnh giống anh ấy. Phải giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh. Không được cuống.


- Mark huyng!

Mark vẫn rít thuốc một cách đều đặn. Kiểu như ở trước mặt cậu là một cảnh đẹp khiến cậu phải chăm chú. Ánh mắt chuyển sang mông lung đến khó tả. Xa xăm, xa hơn cả cái tuổi 22 mà cậu đang trải qua. Có lẽ đây sẽ là lần bốc đồng trong cuộc đời. Mark vứt điếu thuốc xuống chân. Cậu di cho tàn đỏ tắt ngúm rồi quay sang Jinyoung vuốt tóc cậu:
- Tại sao lúc nào em cũng không chịu nghe lời tôi?

Jinyoung nhìn Mark khó hiểu. Anh ấy đang định làm gì? Cậu không trả lời câu hỏi này.
Mark tiếp tục mỉm cười trìu mến. Hiếm khi cậu phải dùng nụ cười này và cậu biết nó chỉ dành cho Jinyoung mà thôi. Mark hạ thấp giọng:

- Nếu ngay từ ngày xưa em chịu nghe lời tôi thì tôi đã không dày vò em như vậy.

Jinyoung không biết Mark có ý gì nhưng cậu cũng đáp lại lời của anh:

- Em là siêu kiên cường mà. Chẳng phải anh đã nói thế còn gì.

Mark lại mỉm cười:

- Phải rồi. Vậy bây giờ nghe lời tôi một lần này nhé. Em chạy đi.

Jinyoung hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Mark:

- Còn anh?

Mark nghiêng đầu:

- Tôi rất vui khi em lo cho tôi. Nhưng trò chơi này cần một người ở lại chơi.

- Không được. Em không đi đâu hết.

Câu nói cảu Jinyoung vừa kịp nói xong thì mấy thằng mặt tối xầm đã xông lên. Mark nhảy ra. Chí ít thì dạo đầu cậu có thể cầm cự được. Cậu gào ra phía Jinyoung trong khi Jinyoung đang hoảng loạn hét lên:

- Chạy đi. junho sẽ đón em ngay thôi. Bảo cậu ấy chạy càng xa càng tốt.

Jinyoung nước mắt nhạt nhòa không biết làm gì ngoài lắc đầu và nói một câu:

- Đừng đuổi em, đừng đuổi em.

Hơn 10 thằng trâu đầu vào đối phó với một mình Mark. Cậu đã thấy duối sức rồi. Trong khoảnh khắc thấm mệt ấy thì một tên đạp vào lưng cậu khiến cậu ngã nhào xuống. Rồi như chỉ đợi có thế tất cả cùng chạy vào đạp tới tấp vào con người đang chống cự bên dưới.. Cậu ta không ngừng hét lên trong đau đớn. 


~ End Chap 14 ~ 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro