Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đang ngổi suy nghĩ thì bỗng điện thoại rung .


- Alo!


Đầu giây bên kia im lặng một hồi. Cái im lặng sao mà đáng sợ, nó làm cậu lạnh toát cả sống lưng.

- Tôi là mẹ Mark.

Jinyoung giật mình hoảng hốt. Cậu rối rít cả lên:

- Dạ! Cháu chào bác.

- Khỏi chào hỏi làm gì cho mất công. - Bà Tuan không thương tiếc dội một gáo nước lạnh vào Jinyoung. - Tôi có chuyện mới gọi cho cậu.

Cảm giác bất an vẫn không ngừng đeo bám Jinyoung như một quả tạ được buộc sau lưng khiến cậu cảm thấy nặng nề vô cùng.

- Có chuyện gì thế ạ?

- Tôi muốn ngày mai chũng ta gặp nhau.

Linh cảm cho Jinyoung thấy cuộc gặp gỡ lần này sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ. Chấm dứt mối quan hệ giữa cậu và Mark. Sẽ không còn gì nữa.

- Nếu cháu không muốn gặp thì sao ạ?

- Liên quan đến Mark. Cậu có gặp không?

Bà ta là một người đàn bà độc đoán. Chắc chắn sẽ khơi ra chuyện để làm cậu cảm thấy tò mò mà lao vào. Và cuối cùng thì bà ấy cũng thành công. Cậu thực sự muốn biết cái chuyện liên quan đến Mark mà bà ấy sắp nói là chuyện gì?

- Được. Bác nói thời gian đi.

Bà Tuan ngừng một lát rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng thật lạnh lùng:

- Cậu phải đi học nhỉ? Vậy gặp nhau sau giờ học của cậu.

- Vâng. Cháu sẽ đến đúng giờ.

- Sẽ có xe đến đón cậu. Tuyệt đối không được để Mark biết chuyện này.

Dù biết như thế là không phải nhưng Jinyoung vẫn gật đầu nhận lời. Cậu xem bà ta có những mánh khoé gì để tách cậu ra khỏi Mark.

- Được. Cháu đảm bảo anh ấy sẽ không biết.

-Trong giờ học.


Jinyoung. Từ lúc tiết học đầu tiên cho đến giờ đã là tiết học cuối cùng kết thúc. Cậu vẫn cứ ngồi thừ người ra. Cậu đang lo lắng? Đang căng thẳng? Có lẽ tất cả đều đúng. Cuộc gặp gỡ lần này ai biết mẹ Mark sẽ nói gì với cậu? Nếu như tình tiết trong phim thì có thể là vứt cho cậu một tờ séc rồi nói cậu tránh xa Mark, hoặc đe dọa cậu . Nhưng nếu bà ấy biết được trong bụng cậu mang đứa con của Mark thì bà ấy sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ chẳng có người bà nào lại vứt bỏ đứa cháu của mình cho dù mẹ của nó có đáng ghét cỡ nào.
- Đại tỉ!

Nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Jinyoung, Junho đã thấy có gì đó không ổn.

Jinyoung bị tiếng gọi của Junho làm giật mình. Rồi cậu quay người lại mỉm cười vẻ mệt mỏi:

- Anh không làm đồ án tốt nghiệp à?

- Tôi cũng phải nghỉ chứ.

Jinyoung nói một câu nữa rồi dợm bước đi:


- Ra vậy.

Junho vội vàng nắm lấy cổ tay của Jinyoung khiến cậu hơi ngỡ ngàng trước hành động này mà nhìn nó không chớp mắt. Còn Junho thì cũng ý thức được hành động thái quá của mình thì vội vàng buông nhanh tay ra nói:

- Xin lỗi! Đại tỉ hôm nay sao vậy?

Jinyoung lắc đầu cười trừ:

- Không! Làm gì có chứ? Trông em giống người xảy ra chuyện lắm sao?

- Tất nhiên rồi. Nhìn bộ mặt này làm sao giấu được người khác chứ? Nói cho tôi biết đi.

Jinyoung cụp mắt xuống. Nếu Junho biết cũng đống nghĩa với việc Mark sẽ biết. Rồi cậu thở dài:

- Không có thật mà. Mấy hôm nay em thức đêm làm bài thực hành thôi.

- Thật không? - Junho vẫn không khỏi dò xét.

- Thật mà. Cái này thì có gì phải nói dối chứ? - Rồi cậu ngập ngừng - Mấy ngày nay...Mark...anh ấy có khỏe không?

Junho hơi chạnh lòng trước câu hỏi này. Nhưng cậu vốn là người che giấu cảm xúc giỏi nên nói với vẻ mặt tươi cười là không phải khó:

- Sao lại không khỏe? Lao đầu vào đồ án khiến bạn bè ai cũng phải nể phục. Nghe chừng đại ca muốn tốt nghiệp lắm rồi.

- Ra vậy.

Đúng lúc ấy thì điện thoại của cậu rung lên kéo theo bao sự bất an, lo lắng. Jinyoung thở dài rồi nghe máy:

- Cháu sẽ ra ngay.

Bên kia không nói gì nữa. Tiếng tút dài lạnh lẽo vang lên tưởng chừng như xương tủy cũng cảm nhận thấy. Jinyoung cất điện thoại. Lấy lại nụ cười trên môi, nhưng sao trông nó thật gượng gạo:

- Em có việc phải đi rồi.

Junho mỉm cười:

- Được! Đại tỉ cứ đi đi.

Jinyoung đi được một đoạn rồi quay đầu lại nói to với Junho:

- Nói với Mark hộ em. Dù có chuyện gì xảy ra anh ấy nhất định phải tin em.

Junho dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng gật đầu đầy quả quyết. Cậu thấy trong lòng có gì đó khó chịu. Nếu bây giờ người được cậu ấy yêu là cậu thì jinyoung có nói như thế không? Có quan tâm đến cậu như quan tâm đến Mark không?

Rồi bóng dáng của Jinyoung và Junho mỗi người một hướng mờ dần trong dáng chiều. Bóng hai người kéo dài ra nhưng không bao giờ chạm được vào nhau. Một là cô đơn và một là mang đầy nỗi lo âu, chất chứa.

Jinyoung theo chân người đàn ông mặc comple đen bước vào quán trà. Hương trà vấn vương nơi cánh mũi khiến tinh thần dễ chịu lạ thường. Cậu bước lên lầu hai.

Bà Tuan ngồi ở đây đã lâu. Đây là quán trà mà bà thích. Không phải thích trà mà là thích cảm giác ở đây. Có một sự thanh lọc lạ kì. Bà ngẩng mặt lên khẽ nhếch môi cười khi Jinyoung cúi người chào. Bà đưa đôi bàn tay của mình ra ý muốn nói mời người khách mà bà mong chờ từ lâu ngồi. Rồi đưa tay với lấy tách trà .

- Cháu không có nhiều thời gian. Có chuyện gì thì bác nói luôn đi ạ!

Bà Tuan khẽ mỉm cười:

- Có vẻ như cậu đang rất nóng lòng?

- Phải ạ!

Bà ta lại nhướn mày như để bộc lộ sắc thái cho câu nói vừa rồi. Rồi với tay gọi người phục vụ mặc xường xám cạnh đó:

- Cho cậu đây một tách hồng trà.

Người phục vụ mỉm cười chấp thuận rồi đi xuống lấy.

Jinyoung lo lắng. Bàn tay cậu không ngừng mân mê vạt áo. Đôi lông mày cậu không ngừng nhíu xuống. Cậu cảm giác mồ hôi đang như đình công mà thoát ra khỏi cơ thể cậu. Tại sao lại lo lắng và sợ hãi thế này cơ chứ?

- Vẫn câu hỏi cũ! Cậu yêu Mark là có ý đồ gì?

Jinyoung cụp đôi mắt xuống vẻ mệt mỏi. Câu hỏi này cậu không muốn mất thời gian để trả lời một tí nào:

- Cháu có ý đồ gì chứ? Bác nghĩ là gia sản nhà bác ư?

Bà Tuan vẫn điềm tĩnh:

- Không phải như thế sao?

Jinyoung quả quyết:

- Không phải.

- Kể cả khi nó vốn là của cậu?

Jinyoung thoáng chút nhạc nhiên. Không hiểu bà ta đang nói gì:

- Cháu không hiểu.

Bà Tuan nhếch môi lên cười nhạt. Khẽ nhấp một ngụm trà rồi bà nói với giọng điệu lạnh lùng:

- Cậu tại sao phải phí công giả vờ trước mặt tôi chứ? Chẳng lẽ cậu tưởng tôi không biết cậu đang nhăm nhe muốn lấy lại cái công ti vốn là của nhà cậu sao?

Jinyoung khựng người lại. Tách trà trên tay bỗng tràn ra ngoài. Cậu không để ý đến chuyện này mà chỉ để ý đến câu nói của bà Tuan. Bà ta nói gì nhỉ? Công ti của nhà Mark...là của nhà cậu? Cậu không phải là một người ngu dốt, có thể lờ mờ hiểu được công ti này là của nhà Mark đã cướp lấy.

- Bác nói gì? Không phải bố cháu thua lỗ sao?

Lần này thì đến bà Tuan khựng người. Bà ta nhìn thẳng vào đôi mắt dài của Jinyoung. Rõ ràng là cậu không biết gì về chuyện này.

- Cậu không biết chuyện gì sao? Năm đó tại sao nhà cậu phải chuyển đi? Không phải là không muốn nhìn mặt gia đình tôi nữa hay sao?

Jinyoung nắm mạnh tách trà, tưởng chừng có thể bóp nát nó được. Giọng run run:

- Cháu không biết.

- Mark cũng không nói?
Điều này càng làm cậu cảm thấy đau đớn. Tại sao anh ấy lại giấu cậu một việc như vậy? Tại sao lại muốn lừa dối cậu cả đời, là chuyện lần trước mà anh ấy đã lo lắng sao? Là anh ấy muốn giấu chuyện này để cậu không thể dứt ra được khỏi anh ấy sao? Nước mắt Jinyoung chỉ trước trào ra nơi khóe mắt. Nhưng cậu biết mình phải thật kiên cường. Thế là cậu ngẩng mặt lên nhìn cho nước mắt chảy ngược vào trong. Dường như chảy ngược cả vào trong tim khiến nó xót xa.


~ End Chap 24 ~









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro