Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà riêng của Mark.

Cậu đặt Jinyoung xuống giường trong khi Jinyoung vẫn không ngừng kêu gào:

- Nóng quá, khó chịu quá.

Mark lại ôm chặt Jinyoung vào lòng quát lớn:

- Em không bình tĩnh lại được à?

- Em muốn cởi đồ, nóng quá. - Jinyoung vẫn không ngừng la toáng lên.

Mark im lặng hồi lâu rồi xoay người Jinyoung lại kéo khóa quần xuống. Rồi lột hết áo Jinyoung ra. Tất cả những việc này Mark đều làm rất mạnh tay, nó như để trấn an trái tim cậu. Biết rằng làm thế này là có lỗi nhưng cậu không muốn Jinyoung phải chịu khổ như thế này nữa. Nhìn người mình yêu lõa thể trước mặt mình trong người cậu trào lên dục vọng. Mark nhắm mắt kìm nén, trong thâm tâm vang lên tiếng nói:

- Em ấy giờ đang nằm trong tay mày đấy. Còn đợi gì nữa?

Một giọng nói khác vang lên:

- Làm thế chẳng khác nào súc vật.


Mark lắc đầu cho tất cả những ý nghĩ tan biến. Jinyoung vẫn không ngừng bấu víu người cậu càng thêm những ý muốn. Cuối cùng Mark bế thốc Jinyoung vào phòng tắm dội một gáo nước lạnh lên người Jinyoung.

Jinyoung bị dội nước cảm thấy có vẻ đỡ hơn. Cái nóng trong người cũng nguôi ngoai phần nào. Cậu thôi không gào thét nữa. Mark lấy áo choàng tắm choàng vào người Jinyoung rồi bế cậu trở lại giường. Mark thở phảo nhẹ nhõm, coi như là cậu chưa làm điều gì có lỗi với Jinyoung. cũng may là kẻ khốn nạn kia cho Jinyoung cắn ít thuốc nếu không thì e là...


Điện thoại của Jinyoung khẽ rung lên:

- Cậu không về à? Muộn rồi kìa.

Mark nói giọng lạnh lùng:

- Hôm nay cậu ấy sẽ ở lại đây.

Yugyeom hốt hoảng:

- Ai? Anh là ai mà lại cầm điện thoại của Jinyoung?

- Tôi là Mark. Nói với giám thị ở đó là hôm nay Jinyoung có việc phải về nhà đột xuất. Ngày mai cậu ấy sẽ trở lại trường.

Rồi không để Yugyeom trả lời thêm, Mark tắt mày.

Cậu nhìn đống hồ. Bây giờ đã là 9h tối. Từ lúc đưa Jinyoung về cậu chưa ăn gì và cũng chẳng muốn ăn. Trong lòng cảm thấy rất tưc giận. Không biết kẻ nào đã hại Jinyoung, rõ ràng em ấy đâu có gây thù với ai, vả lại khi em ấy đến, cậu có cảm giác mọi người rất quí trọng em ấy. Nhưng rồi Mark chợt nhớ đến một người.

Trong khi cậu còn chưa vội kết luận thì điện thoại đã rung lên. Là Junho:

- Đại ca. Tìm ra rồi, là Jackson. Cô ta nhờ phục vụ đi mua nước lọc rồi....

Chưa nói hết câu thì Mark đã gằn giọng:

- Đánh cho con khốn nạn ấy một trận đi. Rồi cho nó một viên để nó lắc đến sáng.


Nói rồi Mark ném điện thoại sang một bên. Khuôn mặt cậu lúc này tối sầm nhìn rất đáng sợ. Mark châm một điều thuốc. Chẳng biết từ bao giờ cậu có thói quen hút thuốc mỗi khi cần giải tỏa. Chỉ biết là nó rất hữu hiệu vào những lúc như thế này. Đã bao năm cậu đổ đốn rồi nhỉ? Đã bao năm cậu không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa? Bố cậu làm chủ cả một công ti lớn có nhiều cô gái trẻ vây quanh. Mẹ thì ở nhà cặp hết với ông này ông khác. Đã từ bao giờ gia đình cậu lại trở thành nơi như vậy? Có lẽ từ khi cậu biết được việc họ cướp được gia sản từ gia đình Jinyoung. Mark khẽ nhắm mắt để cho tất cả đều lắng đọng. Sẽ qua thôi, cậu sẽ bù đắp cho Jinyoung. Cậu không cho phép vật sở hữu của cậu phải chịu bất cứ một thương tổn nào khác. Nhưng cậu đâu có biết được, hàng ngày chính cậu lại đang là người dày vò em ấy.

************
Buổi sáng dậy Jinyoung cảm thấy đầu mình như một quả tạ ngàn cân đặt trên cổ. Cậu khẽ khàng ngồi dậy thấy toàn thân đau ê ẩm. Jinyoung đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là kí túc xá . Rồi cậu lại nhìn thấy chiếc quần và áo của mình vất là liệt dưới đất, trên người cậu chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm. Jinyoung hoảng hốt. Rốt cuộc thì cậu đang ở đâu? Ai đã cởi quần áo cậu? Jinyoung cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi. Kí ức của cậu chỉ dừng lại khi cô gái kia đưa cho cậu cốc nước và cậu cảm thấy mình như rơi vào mộng ảo.

- Dậy rồi à?

Jinyoung nhìn người đang đứng trước mặt mình. Là Mark.

- Em...

Mark đến bên giường đỡ cậu dậy rồi nói:

- Ăn cháo nhé?

Nghĩ đến cháo dịch vị trong bụng bắt đầu sôi sục. Từ hôm qua đến giờ cậu chưa ăn gì. Jinyoung khẽ gật đầu. Cơ hồ của Mark có phần ngạc nhiên:

- Tại sao không hỏi? Tôi biết em có rất nhiều câu hỏi.

Jinyoung thở dài rồi đáp:

- Chưa chắc anh đã trả lời.

- Em biết thế là tốt.

Mark cảm thấy trong lòng có gì đó khó tả. Em ấy thậm chí còn chẳng đả động gì đến việc cậu đã cởi quần áo của em ấy và cũng chẳng thèm hỏi rằng cậu có làm gì em ấy không.

- Dù sao thì việc cũng xảy ra rồi. Có hỏi cũng chẳng giải quyết được gì.

Mark giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Thì ra là em ấy vẫn tưởng cậu đã làm điều ấy . Tại sao lại giữ thái độ bình thản đến vậy? Liệu đứng trước mặt em ấy và làm những điều đó với em là một người khác thì em ấy cũng giữ thái độ ấy hay sao? Nghĩ vậy cảm giác tức giận lại trào lên trong lòng Mark. Cậu đứng dậy quay mặt đi rồi buông một câu nói:

- Tôi phải đến trường. Cháo để trên bàn. Em có thể không ăn nếu em không muốn. Khóa cửa và để chìa khóa vào sau chiếc bình cứu hỏa.

Nói rồi Mark xách cặp ra khỏi nhà. Thực ra ngôi nhà này cậu rất ít khi lui tới. Nếu không phải hôm qua Jinyoung bị như vậy thì cậu cũng sẽ không đến đây. Đơn giản vì cậu không thích sự cô đơn nơi đây. Mong rằng sẽ có một lần nữa được quay trở lại đây...Cùng Jinyoung .

Jinyoung vừa bước vào phòng đã bị Yugyeom kéo lại hỏi. Gặp phải cậu bé cổ hủ này Jinyoung bỗng thấy rất ...nản:

- Cậu đi đâu mà bây giờ mới chịu mò về? Hôm nay còn nghỉ học nữa chứ.

- Mình có chuyện.

Bambam từ đâu đi đến nháy mắt với Jinyoung :

- Cậu...rõ ràng là hôm qua ở cùng Mark.

Jinyoung thoáng ngạc nhiên:

- Sao cậu biết?

- Hôm qua mình gọi điện cho cậu thì Mark nghe điện bảo cậu ở lại chỗ anh ta.

Jinyoung mặc cho hai người bạn đang hỏi tới tấp nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ rồi đi về phía giường. Cậu nằm vật xuống vẻ mệt mỏi. Trong đầu giờ đây là một mớ hỗn độn khó tả. Vậy và Mark đã... Cậu không muốn nghĩ nữa. Chắc chắn là thế rồi, hắn ta có bao giờ bỏ qua được việc bắt nạt cậu đâu. Jinyoung nhắm mắt lại cậu kìm chế cơn đau đầu ập đến. Là hắn ta đã hại cậu ư? Là hắn ta bảo cô gái kia cho cậu uống thứ nước ấy ư? Muốn độc chiếm cậu đến thế ư? Rồi Jinyoung cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt. Giọt nước mắt nóng hổi đi qua da thịt rồi rớt nhẹ xuống gối, thấm đẫm một sự đau đớn len lỏi trong tim. Lại là Mark. Lúc nào cũng là hắn.

Tan học. Mark chạy ngay ra cửa hàng gần trường mua sữa. Rồi cậu lại chạy một mạch đến kí túc xá . Không biết Jinyoung sao rồi? Cháo cậu nấu sáng nay không biết em ấy có ăn không?

Đứng trước cửa phòng . Mark chợt khựng lại bởi con người đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Cằm tựa vào bàn tay gầy yếu mong manh. Nhưng ánh mắt lại rất kiên cường, kiên cường đến quen thuộc. em ấy nhìn xa xăm vô định không có một điểm dừng. Trông em ấy có vẻ như đang vật lộn với một cơn đau nào đấy. LÀ ai? Ai đã làm cho em ấy đau? Mark bước đến đặt túi sữa xuống rồi nói nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cậu nói với Jinyoung bằng giọng điệu nhẹ nhàng đến vậy:

- Em khỏe chưa?

Jinyoung không quay đầu lại. Cậu vẫn nhìn về cái điểm nhìn vô định trước mặt. Anh ta lại đến. Chiếm được cậu rồi thì làm gì nữa?

- Em không đau ốm gì!

Câu nói không theo bản thể của câu hỏi khiến đôi lông mày của Mark khẽ nhíu xuống. Cậu xoay mạnh người Jinyoung lại rồi đẩy túi sữa ra trước mặt Jinyoung:

- Uống vào sẽ thấy đỡ mệt hơn. Trông sắc mặt em không tốt.

Jinyoung bỗng nhiên nhoẻn miệng cười khiến Mark cảm thấy có chút gì đó không bình thường. Rồi cậu đưa tay đặt vào túi sữa trước mặt.

- Được. Em sẽ uống. Còn gì nữa không?

Mark bỗng trở lên lúng túng trước câu hỏi này. Thực sự cậu rất muốn biết sau đôi mắt kia là những gì? Là những gì đã và đang được em ấy giấu kín?

- Không! Tôi về.

Nói rồi cậu quay người bước đi mà không nhìn Jinyoung. Sợ nhìn cậu rồi cậu lại không cầm được lòng mà ôm cậu vào lòng. Thật sự Mark cảm thấy thân hình nhỏ bé kia đang trở nên vô hình và trong suốt. Chỉ chực vỡ vụn trong phút chốc nữa thôi.

Khi Mark vừa bỏ đi. Jinyoung vội cầm túi sữa lên và...bỏ vào thùng rác. Cậu nhếch môi cười nhạt nhìn vào túi sữa nằm im bất động nơi chốn bẩn thỉu kia lẩm bẩm:

- Anh không cần giả vờ làm người tốt trước mặt em. Em vẫn có thể chịu được nỗi đau lớn hơn. Không phải như vậy sao?

Mark trở về phòng thấy lòng buồn bực khó tả. Jinyoung có cái gì đấy làm cậu không thấy yên. Em ấy đang nghĩ gì? Đã cảm thấy gì sau chuyện vừa xảy ra? Nghĩ đến đây Mark hét lên. Coi như cậu không quan tâm nữa. Chỉ cần Jinyoung mãi là vật sở hữu của cậu thì cậu chấp nhận tất cả.


~ End Chap 5~ 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro